pacman, rainbows, and roller s
Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh

Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 37
5 sao 5 / 5 ( 83 đánh giá )

Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh - Hồi 1 - Ôm hận thù mai danh ẩn tích. Chí báo phục mộng tìm ân sư

↓↓
Lưng tựa vào một cánh rừng nhỏ, mặt quay về Liễu gia thôn, chủ nhân của nếp thảo lư đơn sơ vừa tồi tàn này chắc hẳn phải có ẩn tình thầm kín mới cố tình chọn một nơi có địa hình không mấy lộ liễu như vậy để lưu ngụ, thay vì cùng quây quần trong Liễu gia thôn như bao người.


Lời nhận định này của những ai đang sinh sống trong Liễu gia thôn, dù là có căn cứ hoặc không có, khi đến được tai Liễu Tam, là chủ nhân của nếp thảo lư biệt lập nọ, y chỉ mỉm cười và bỏ qua, không có đến nửa lời biện bạch. Liễu Tam vốn là một nhân vật như vậy, kín đáo, ít nói, ngày ngày chỉ biết vào rừng hái củi khô rồi bền bỉ gánh vào khu thị tứ đông dân cách Liễu gia thôn có đến mười dặm để đổi chút vật thực đem về.


Tảng sáng y đã vào rừng và đến mờ tối y mới về đến nhà. Nắng hoặc mưa, tiết trời khô hanh hoặc đông giá, nếp sinh hoạt của Liễu Tam cứ như thế đều đặn trôi đi, không một lần thay đổi.


Sự đều đặn này cộng với thái độ kín đáo và ít nói của Liễu Tam cuối cùng cũng xua tan lời nhận định có tính cách hoài nghi của bao người đang sinh sống ở Liễu gia thôn.

bạn đang xem “Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nhưng, chí ít vẫn còn một người cho đến tận lúc này vẫn luôn hoài nghi về cách chọn nơi lưu ngụ có tính biệt lập của Liễu Tam.


Và đêm nay, khi Liễu Tam quay về nhà như bao ngày qua, người hoài nghi đó sau bao lần phân vân lưỡng lự, buộc phải lên tiếng hỏi Liễu Tam :


- Tam thúc thúc không hề chán cảnh cứ phải sống cô lập với mọi người sao?


Đã vất v suốt một ngày, bây giờ mới được thư thái ngồi bên mâm cơm dù là đạm bạc, Liễu Tam cứ thản nhiên dùng cơm, vờ như không hề nghe câu cật vấn kia.


Đứa bé - phải, kẻ hoài nghi về cách sống dị biệt của Liễu Tam chính là đứa bé có niên kỷ độ mười ba, mười bốn, và cũng chính là thành viên duy nhất cùng sinh sống với Liễu Tam dưới một nếp thảo lư - liếc nhìn Liễu Tam với tâm trạng oán trách :


- Tam thúc thúc không thể giải thích hay vì xem tiểu điệt như là một đứa bé mới lên ba nên không muốn giải thích?


Thong thả đưa bát cơm vừa lùa một hơi cạn chén cho đứa bé, Liễu Tam bảo :


- Ta tảo tần kiếm từng bữa cơm cho ngươi, đúng không? Vậy chớ phí lời nữa, ta bảo thế nào làm thế ấy! Đơm cho ta một bát nữa.


Hậm hực, đứa bé thay vì đưa bát cơm vừa đơm đầy cho Liễu Tam thì lại giận dỗi dằn mạnh bát cơm xuống trước mặt Liễu Tam. Đứa bé còn nói :


- Tiểu điệt đã mười bốn tuổi rồi, việc tự kiếm một bữa cơm nào phải khó với tiểu điệt. Tam thúc thúc đừng viện vào lý lẽ đó bắt tiểu điệt cái gì cũng nhất nhất làm theo lời Tam thúc thúc.


Đưa bát cơm lên miệng nhưng chưa kịp lùa, Liễu Tam vội đặt bát cơm xuống và nhìn đứa bé :


- Ngươi đoán chắc ngươi có thể tự kiếm được cho ngươi một bữa ăn?


Đang giận dỗi, đứa bé nói mà không hề suy nghĩ :


- Hái củi như Tam thúc thúc, thiết nghĩ nào phải chỉ có Tam thúc thúc là người duy nhất có thể làm được?


Gật đầu, Liễu Tam bảo :


- Tốt!


Chờ nghe và không nghe Liễu Tam nói thêm lời nào nữa, ngoài duy nhất mỗi một từ cộc lốc ngắn ngủi nọ, đứa bé hoang mang :


- Tốt là sao?


Phải đợi Liễu Tam ăn hết bát cơm và trong lúc đứa bé đơm cơm thêm vào bát, nó mới nghe Liễu Tam giải thích :


- Nghĩa là, kể từ mai trở đi, ngươi phải cùng ta vào rừng hái củi, cùng đưa vào trấn rồi cùng về nhà.


Đứa bé tiu nghỉu :


- Không còn biện pháp nào khác sao, Tam thúc thúc?


Vốn là người ít lời, Liễu Tam đáp gọn :


- Vẫn còn!


Đứa bé chớp mắt :


- Là biện pháp gì?


- Theo cung cách của bao nhiêu ngày đã qua. Ta bảo thế nào, ngươi làm thế ấy.


Đứa bé lắc đầu quầy quậy :


- Tưởng là thế nào, nếu là vậy, chẳng thà tiểu điệt cùng vào rừng hái củi với Tam thúc thúc còn hơn.


Không phiền muộn, Liễu Tam gật đầu :


- Được, chúng ta sẽ làm như vậy! Ngươi ngủ đi, vì mai sớm khoảng giữa canh tư, chúng ta phải thức dậy rồi.


Có phần háo hức vì ngày mai nhịp điệu buồn tẻ của cuộc sống sẽ thay đổi, đứa bé chợt quên rằng việc thức dậy vào khoảng giữa canh tư như Liễu Tam vừa nói, đối với nó là việc vô cùng khó khăn.


Và nó chỉ nhận ra điều đó khi nó đang ngon giấc bỗng bị Liễu Tam dựng dậy :


- Đến lúc phải vào rừng rồi! Ngươi đừng quên những gì ngươi nói với ta đêm qua!


Mắt nhắm mắt mở, đứa bé lầu bầu :


- Không thể đi muộn hơn một lúc nữa sao, Tam thúc thúc?


Liễu Tam dằn giọng :


- Nếu muốn đi thì đi ngay bây giờ! Ngược lại ngươi cứ ở nhà và phải thực hiện đúng những gì ta đã căn dặn.


Đứa bé choàng tỉnh :


- Luyện kiếm ư? Không được đâu! Để tiểu điệt đi cùng với Tam thúc thúc vậy.


Cố giấu tiếng thở dài chán nản, Liễu Tam buông nhẹ một câu :


- Vậy thì đi!


Dậy vào lúc trời chưa sáng, rồi lại phải chịu cái rét căm căm do sương mai thấm lạnh, đứa bé càng nghĩ càng ân hận về quyết định thiếu suy nghĩ của chính nó.


Nhưng như nó vẫn nghĩ, bắt nó làm cái gì cũng được, miễn Tam thúc thúc đừng bắt nó luyện đi luyện lại mãi những chiêu kiếm không có tích sự gì, vào rừng hái củi dẫu sao cũng là điều hay.


Nhờ nhà ở cạnh rừng nên đoạn đường phải di chuyển vẫn không quá sức chịu đựng của đứa bé.


Nó còn chịu đựng được huống hồ chi Liễu Tam vừa là người lớn vừa là người có nhiều sức vóc hơn.


Do vậy, nó thật sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Liễu Tam vừa vào đến rừng đã vội tìm chỗ ngồi nghỉ :


- Tam thúc thúc chưa gì đã thấm mệt ư?


Ngồi xếp bằng, hai lòng bàn tay và hai lòng bàn chân đều ngửa cả lên trên, một tư thế không hề thỏa mãn nếu Liễu Tam thật sự muốn nghỉ mệt, Liễu Tam chợt hỏi nó :


- Ngươi không cảm thấy lạnh sao?


Nó kinh ngạc :


- Đương nhiên là lạnh! Còn Tam thúc thúc thì sao?


Liễu Tam cố tránh ánh mắt dò xét của đứa bé :


- Ta cũng vậy, nào khác gì ngươi!


Nhưng đứa bé vẫn không thôi dò xét :


- Nếu Tam thúc thúc cũng ngại lạnh hà cớ gì phải vào rừng sớm như thế này?


Liễu Tam tránh câu trả lời :


- Ta có việc của ta! Ngươi đừng hỏi nữa, có được không?


Không cho hỏi thì đứa bé nhìn. Và càng nhìn nó càng ngạc nhiên. Vì Liễu Tam không những có thể ngồi yên mãi với tư thế bất tiện kia mà xem ra dựa vào hơi thở đều đều, Liễu Tam còn có thể dễ dàng chợp mắt dưới cái lạnh do sương mai càng lúc càng dày đặc.


Nó không thể nghĩ có ai đó có thể chợp mắt trong một tư thế bất tiện như Liễu Tam. Nhưng do đó là điều đứa bé đang tận mắt mục kích nên nó đành phải tin là có.


Đến lúc trời thật sự tảng sáng, Liễu Tam mới chịu mở mắt nhìn nó :


- Ngươi có lạnh không?


Đứa bé hậm hực :


- Tam thúc thúc hay thật đấy! Không cho tiểu điệt ngủ đẫy giấc, còn Tam thúc thúc khi vào rừng lại tha hồ chợp mắt.


Liễu Tam cười thật gượng :


- Ta không hề chợp mắt như ngươi nghĩ! Đó chỉ là cách để giúp ta chống chọi với cái lạnh mà thôi.


Đứa bé những muốn hỏi thêm nhưng vì đã biết Liễu Tam là dạng ít nói, có hỏi vị tất được câu trả lời tận tường, nên nó đành im lặng chịu đựng.


Liễu Tam đứng lên, tay cầm theo một cây dài thường được Liễu Tam dùng làm đòn gánh để gánh củi.


Liễu Tam bảo :


- Ta sẽ chặt củi thành từng đoạn ngắn, ngươi nhặt và xếp chúng lại, được chứ?


Không đợi đứa bé gật đầu ưng thuận, Liễu Tam bất ngờ lấy từ cây đòn dùng để gánh ra một thanh trường kiếm.


Liễu Tam khoa kiếm :


- "Du Mộc Điểm Châu"!


Véo...


Kiếm pháp được Liễu Tam điều động khẽ lướt qua một nhánh củi khô và bất ngờ thích nhẹ và phần tiếp giáp giữa nhánh củi khô với thân cây rừng còn tươi tốt.


Cạch!


Rào... rào...


Bị mũi kiếm thích vào, nhánh củi khô phải rời khỏi thân cây là chỗ bấu víu cuối cùng và từ từ rơi xuống.


Liễu Tam ung dung chờ nhánh củi rơi xuống đúng tầm :


- "Tam Giang Đột Khẩu"!


Với tiếng nạt đanh gọn Liễu Tam lại khoa kiếm và nhanh lẹ đoạn nhánh củi khô nọ thành bốn đoạn ngắn nhờ một chiêu kiếm với ba thức biến.


Và với bốn đoạn ngắn rơi xuống cùng lúc, việc chặt củi thành từng đoạn ngắn của Liễu Tam kể như vừa hoàn thành.


Liễu Tam liếc mắt nhìn đứa bé, hy vọng sẽ nhận ra sự thần phục của đứa bé. Và Liễu Tam phải thất vọng vì trên sắc mặt của đứa bé vẫn lộ vẻ chán chường như thuở nào nó luôn chán chường việc luyện kiếm.


Nó đang thản nhiên khom người nhặt từng đoạn củi vừa được Liễu Tam dùng kiếm pháp tuyệt luân chặt nhỏ ra.


Tâm trạng chán chường thường dễ lây lan, Liễu Tam kể từ đó chỉ mải mê với việc chặt củi, hết cả hứng thú với việc phô diễn kiếm pháp.


Khi được hai gánh củi đầy, Liễu Tam gần như là cố ý phân củi thành hai gánh có trọng lượng tương đương.

Chương sau

↑↑
Mưa và Ban Công

Mưa và Ban Công

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Truyện Khuynh Nhiên Tự Hỉ của tác giả Giả Oán Chúc kể về một mối tình cạnh tranh

22-07-2016 62 chương
Biến mất ở Thư Viên

Biến mất ở Thư Viên

Tôi day qua úp mặt vào vào bụng Hảo, nghe ruột chị cồn lên trong đó, để giấu mấy

24-06-2016
Rụng rơi những mộng

Rụng rơi những mộng

Một thằng nhỏ kém hơn mình chừng chục tuổi nghe ý tưởng đó phì cười. Nó hỏi sao

24-06-2016
Vợ béo

Vợ béo

Nhiều khi anh cũng chẳng thể hiểu nổi sao mình lại yêu vợ mình, phải chăng tình yêu

24-06-2016
Thỏ Con Và Sói

Thỏ Con Và Sói

Đã mười bảy tuổi- cái tuổi người ta hay bảo "bẻ gãy sừng trâu", vậy mà tôi thì

22-07-2016 25 chương