80s toys - Atari. I still have
Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng

Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 22
5 sao 5 / 5 ( 83 đánh giá )

Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng - Hồi 1 - Nhạn Đãng Quỷ bảo anh hùng chủng

↓↓

- Các ngươi muốn nhổ cái gai trong mắt này, có thể liên hiệp lại ra tay, đâu cần vu cáo cho ta như vậy!

bạn đang xem “Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bạch Đầu Ông Đồng Thiên Cầu :


- Mời Nhạc đại hiệp ngồi xuống để bọn ta kể hết những tội ác của ngươi xong, rồi ngươi hãy biện bạch.


Nhạc Nhất Thực bất đắc dĩ phải ngồi xuống :


- Được, để ta nghe xem lấy oán trả ơn như thế nào, hãm hiếp vợ con người ta thế nào?


Bạch Đầu Ông :


- Nói về lấy oán trả ơn, sau khi ngươi lấy được cuốn võ công bí phổ, liền một mình chạy đến Ngọc Long Sơn để khổ luyện, nhưng vì ngươi quá nôn nóng nên đến năm thứ ba thì bị tẩu hỏa nhập ma, làm cho hai chân bị tê liệt không thể ra khỏi sơn động đúng không?


Nhạc Nhất Thực lạnh lùng :


- Nói tiếp đi!


Bạch Đầu Ông :


- Nhưng số ngươi còn lớn, đúng lúc ngươi đã cạn kiệt lương thực, bỗng có Quỷ Thần nhị y vào núi hái thuốc, rồi vì trú mưa nên vào hang động và phát hiện ra ngươi...


Hắn ngừng một lát rồi tiếp :


- Quỷ Thần nhị y là hai nhân vật rất nổi tiếng, họ không những y thuật cao minh mà còn mang trong mình một võ công tuyệt thế, họ biết được hai chân của ngươi bị tê liệt và tẩu hỏa nhập ma, nên dùng nội công thâm hậu đả thông những huyệt đạo bị bế tắc ở đôi chân ngươi, họ tự nguyện đem công lực của họ chữa trị cho ngươi, đối với ngươi quả là một duyên kỳ ngộ, vì làm như vậy đôi chân của ngươi không những được phục hồi mà còn trong một ngày đã tăng thêm công lực của một giáp tử, phàm người luyện võ cũng rất khó mong được như vậy, nào ngờ sau khi ngươi được phục nguyên, không những không đem lòng cảm kích, mà còn thừa lúc nguyên khí của họ bị tổn thương hạ độc thủ giết chết họ!


Nhạc Nhất Thực phẫn nộ :


- Giết người cũng phải có lý do, họ đã cứu sống ta, tại sao ta lại giết họ?


Bạch Đầu Ông :


- Đó cũng chính là điều mà chúng ta muốn biết.


Nhạc Nhất Thực - Ta giết Quỷ Thần nhị y cũng có người trông thấy sao?


Bạch Đầu Ông :


- Sau khi ngươi giết hại Quỷ Thần nhị y, liền rời khỏi sơn động, kỳ thực thần y không có chết liền, họ miễn cưỡng dùng sức lực cuối cùng khắc lên vách đá bằng dao ghi rõ nguyên nhân bị giết, sau đó có người vào sơn động mới phát hiện ra điều bí mật này.


Nhạc Nhất Thực cố gắng bình tĩnh lại, trầm tĩnh nói :


- Còn việc hãm hiếp vợ con người khác thì xảy ra như thế nào?


Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :


- Có lẽ ngươi ở trong sơn động quá lâu cho nên lúc xuống núi muốn tận tình hưởng lạc một phen. Có một hôm ngươi đi ngang qua Bắc Điền, đêm khuya lỡ đường, ngươi xin tá túc ở một hộ dân, hộ đó chỉ có ba người, chủ hộ, vợ và một đứa con gái, ngươi thấy người phụ nữ kia cũng có chút nhan sắc, nên động thú tính, liền giết người chủ hộ, sau đó hãm hiếp người phụ nữ, nhưng chưa thỏa dục vọng, ngay cả đứa con gái mới mười hai tuổi, ngươi cũng không buông tha.


Trên khuôn mặt Nhạc Nhất Thực đang co giật vì phẫn nộ, lớn tiếng quát :


- Ai đã thấy việc đó?


Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn :


- Lưới trời lồng lộng, nhưng không sót ai, ngươi tưởng rằng đã thu xếp mọi việc rất chu đáo, kỳ thực lại có một người theo dõi rất rõ ràng những tội ác của ngươi, nhưng vì người đó võ công kém cỏi, nên không dám ra tay ngăn cản ngươi, hắn theo dõi cho đến khi ngươi phóng hỏa đốt nhà mới lặng lẽ rời khỏi, vài năm sau, hắn đi lại trên giang hồ và gặp lại ngươi, mới biết ngươi là Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực!


Nói đến đây hắn thở dài tiếp :


- Nhạc Nhất Thực ngươi có đúng là một quân tử không?


Nhạc Nhất Thực đứng bật dậy :


- Những tội ác mà các vị vừa kể, nếu không phải các vị cố ý vu khống thì là có người cố tình hãm hại ta. Bây giờ các vị có thể mời người đã tố giác ta đến cho ta gặp mặt được không?


Bách thiện thiền sư nghiêm nghị :


- Không cần, bổn hội đã điều tra rõ ràng, quả thật có những việc như vậy.


Đột nhiên Nhạc Nhất Thực ngửa mặt cười to :


- Ha ha ha, tại hạ luôn nghĩ rằng các vị lập nên "Ngũ Lão hội" để trừ gian diệt bạo, bảo vệ chính nghĩa ở chốn võ lâm, không ngờ các vị chỉ là một bọn người không rõ trắng đen ngu xuẩn vô năng.


Bạch Đầu Ông cười lạnh lùng :


- Nhạc Nhất Thực ngươi gần chết đến nơi, còn dám ăn nói bậy bạ.


Nhạc Nhất Thực dứt tiếng cười, nói từng tiếng một :


- Các ngươi nghĩ rằng hôm nay có thể lấy được mạng ta sao?


Bạch Đầu Ông :


- Đúng vậy! Ngươi có cánh cũng bay không khỏi.


Nhạc Nhất Thực :


- Vậy thì xin lãnh giáo, lãnh giáo!


Bỗng nhiên Cửu Hoa thần ni thở dài nói :


- Nhạc thí chủ, sao không ăn chút thức ăn, làm con ma no còn hơn là làm ma đói!


Nhạc Nhất Thực lạnh lùng :


- Cám ơn, bây giờ ta rất muốn mửa ra hai chung rượu vừa rồi.


Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn cười :


- Ha ha! Nếu ngươi mửa ra được thì ngươi sẽ thoát chết!


Nhạc Nhất Thực biến sắc :


- Các ngươi đã hạ độc trong rượu?


- Không sai, ngươi đã dùng độc để sát sư, nên bọn ta cũng phải để ngươi nếm thử mùi vị của rượu độc, ngươi hãm hiếp vợ con người khác rồi phóng hỏa đốt nhà, thì lát nữa bọn ta cũng phóng hỏa để ngươi được chết cháy.


Nhạc Nhất Thực trừng mắt, hét lên một tiếng sấm sét, dùng chân đạp đổ cái bàn.


Ngũ lão đã phòng bị từ trước, nhất tề thoái lui.


Nhạc Nhất Thực đưa tay chỉ vào Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn, mặt đầy sát khí :


- Lão thất phu, ngươi đường đường là Chưởng môn một phái sao lại dùng thủ đoạn hèn hạ, ta thề sống chết với ngươi.


Dứt lời, người đã phóng tới như chớp, phóng ra một chưởng.


Hắn có biệt hiệu Kiếm Quân Tử nhưng đã nhiều năm không đeo kiếm, vì kiếm thuật của hắn đã luyện tới cảnh giới tối cao, không cần sử dụng tới thanh kiếm hữu tình nữa.


Một chưởng của hắn vừa phóng ra còn mãnh liệt hơn thanh kiếm.


Tam Xích Phán Mâu hú dài một tiếng, đưa tay phải lên đón ngay chưởng lực của hắn dùng sức đẩy ra.


"Đùng" Song chưởng chạm nhau phát ra một tiếng nổ như hai ngọn sóng chạm nhau, tức thì cuồng phong nổi dậy, những người đứng chung quanh, quần áo đều bị gió hất tung lên.


Công lực của Tam Xích Phán Mâu kém hơn một bậc, hai chân đứng không vững liền bị đẩy lùi ba bước.


Nhạc Nhất Thực chỉ lui một bước. Nhưng đột nhiên trên trán hắn đổ mồ hôi to bằng hạt đậu, khuôn mặt cũng co rút vì đau đớn!


Bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy ruột đau như cắt, hình như bị con dao đâm qua lại.


Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn nhìn thấy như vậy, biết rằng độc dược đã có tác dụng, tức thì cười lớn một tiếng, bước tới bồi thêm một chưởng và lớn tiếng quát :


- Nằm xuống!


Nhạc Nhất Thực đau đớn đến kiệt sức, không dám phóng chưởng chống đỡ, liền nghiêng mình né tránh.


Vừa lúc nghiêng mình né tránh, thân mình như cành liễu trước gió, đột nhiên lại đứng thẳng lên, tay phải dùng chỉ điểm tới.


Tam Xích Phán Mâu không thể nào ngờ được hắn có thân pháp kỳ diệu như vậy, muốn né tránh đã không kịp, trúng ngay một chỉ ngay ngực, sức mạnh của một chỉ này không kém gì một chưởng sấm sét lúc nãy, đau quá hắn la lên một tiếng và phun ra một ngụm máu.


Bách Thiện thiền sư hoảng sợ, liền lên tiếng :


- Mâu chưởng môn, lui ra!


Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn cũng sợ Nhạc Nhất Thực thừa thắng xông lên, vội vàng lui ra sau, dựa vào vách tường thở hổn hển.


Kỳ thực, Nhạc Nhất Thực sau khi phóng ra một chỉ, toàn thân đã không còn một chút sức lực và cơn đau trong bụng đã đến lúc không thể nào chịu được nữa, hắn lảo đảo lui vào góc tường cúi xuống, ngay lúc hắn cúi xuống...


- Ai?


Đột nhiên Vô Ưu Tử quát lớn, phóng mình bay ra phòng khách.


Bách Thiện thiền sư biến sắc, cũng phóng mình bay theo ra đến phía ngoài, nhưng không thấy có điều gì khác biệt, vẻ mặt ngơ ngẩn hỏi :


- Vô Ưu đạo huynh nhìn thấy điều gì?


Vô Ưu Tử quay lại với vẻ mặt khó hiểu :


- Kỳ lạ bần đạo rõ ràng nhìn thấy một bóng người lướt qua, sao bây giờ lại không thấy?


Bách Thiện thiền sư kinh ngạc :


- Đạo huynh có nhìn lầm không?


Vô Ưu Tử :


- Không thể nào!


Bách Thiện thiền sư đưa mắt nhìn tứ phía, bỗng thấy một con chim ưng đậu trên cành của một cây tùng già ở phía ngoài cửa bảo, liền cười ha hả :


- Cái bóng ma mà đạo huynh nhìn thấy, có thể chính là nó đấy!


Vừa nói, lão vừa chỉ vào con chim ưng.


Vô Ưu Tử nhìn thấy đành gượng cười :


- Ồ! Là nó sao?


Bách Thiện thiền sư cười :

Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Kẻ bại trận

Kẻ bại trận

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Thầy tu rởm

Thầy tu rởm

Xưa có một con Sói rừng vừa hung ác vừa gian giảo. Một hôm nó nghe tin ở làng bên có

24-06-2016
Hành lang tầng hai

Hành lang tầng hai

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Gió thổi lau

27-06-2016
Buông tay là hết

Buông tay là hết

Buông tay là hết, hết hẹn hò, hết trách cứ vu vơ, hết những yêu ghét luôn biết đâu

29-06-2016