Thiên Khiếm, là một trong năm cảnh đẹp của xứ Tiên Hoa, nhưng người ta đến du ngoạn xứ Tiên Hoa lại rất ít khi đến được Thiên Khiếm. Vì muốn đến Thiên Khiếm cần phải vượt qua một vách đứng, muốn vượt qua vách đứng đó chỉ có một cách là leo bằng hai tay, rất khó khăn và nguy hiểm, nếu không cẩn thận ắt sẽ tan thây nát thịt, cho nên rất ít người lui tới nơi đó.
Nhưng nếu vượt qua được vách đứng thì sẽ gặp một thế giới khác biệt, đất rộng và bằng phẳng, có đình, có lầu, đình có danh là Vọng Khê, lầu có hiệu là Hám Thành, vì đứng ở những nơi đó có thể nhìn rõ Phổ Dương giang, còn có thể nhìn rõ Phổ Dương thành nên mới gọi là Vọng Khê đình và Hám Thành lầu.
Xung quanh Thiên Khiếm, rừng lá sum xuê, kỳ nham quái thạch như rồng như cọp, đôi lúc còn có vài con hạc trắng đứng kênh kiệu, thật là một đào viên tiên cảnh, làm cho con người không mải may nghĩ đến thế giới phàm tục bên ngoài.
Phía trước đình Vọng Khê, có một thung lũng đi xuống khoảng năm trăm thước, lại hướng lên trên thì thấy một thạch động, bên phải thạch động có một tịnh xá. Tịnh xá này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng bề ngoài tao nhã thoát phàm, như một ẩn sĩ danh sơn sừng sững trên đỉnh đồi.
bạn đang xem “Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lúc này, trên một tảng đá bằng phẳng nằm phía trước tịnh xá, đang có một cậu bé ngồi xếp chân chữ ngũ. Cậu bé này mi thanh mục tú, thần thái lại rất trang nghiêm, trông giống như một cao tăng đắc đạo. Hắn đang ngồi tập luyện thuật thổ nạp, bên cạnh để một thanh bảo kiếm, thoạt nhìn ai cũng biết đó là một đứa trẻ có luyện võ.
Đột nhiên, một bóng trắng thoát qua trước mắt. Thì ra là một người trung niên.
Người này mi kiếm mục phụng, sống mũi thẳng đứng, mặc một chiếc áo dài trắng như tuyết, phong độ tao nhã, ẩn hiện một khí phách siêu phàm.
Cậu bé này vừa trông thấy người trung niên, liền mỉm cười đứng dậy :
- Thưa cha, cha đã về.
Bạch y văn sĩ vỗ vai cậu bé, nhẹ nhàng :
- Hạc nhi, không nên gián đoạn, hãy tiếp tục luyện công.
Chú bé gật đầu, lại ngồi xuống trở lại, nét mặt nghiêm nghị tiếp tục luyện công.
Bạch y văn sĩ nhẹ nhàng bước vào tịnh xá, đi thẳng đến nhà bếp phía sau, bước đến phía sau một phụ nữ trẻ đẹp đang làm bếp, đột nhiên ôm lấy eo của nàng :
- "Á"...
Người phụ nữ trẻ đẹp la lên một tiếng, quay đầu nhìn thấy là chồng của mình, liền cười :
- Đáng chết, làm thiếp giật mình à!
Trung niên văn sĩ cười ha hả :
- Vâng, bất ngờ?
Người phụ nữ trẻ đáp :
- Chàng nói cuối tháng mới về, sao lại về sớm hơn nửa tháng?
Trung niên văn sĩ cúi xuống hôn nàng :
- Vì ta nhớ nàng quá!
Khuôn mặt người phụ nữ trẻ đẹp ửng đỏ, đẩy hắn ra cười hờn :
- Chàng lại không đứng đắn nữa rồi, để Hạc nhi trông thấy thật khó coi!
Trung niên văn sĩ mở nắp nhìn vào trong nồi, hỏi :
- Hôm nay có món gì ngon không?
Người phụ nữ trẻ đẹp nói :
- Hôm qua Hạc nhi săn được một con thỏ.
Nàng quay mình, thêm củi vào lò tiếp :
- Sự việc giải quyết xong chưa?
Trung niên văn sĩ :
- Xong rồi, ta chỉ cần viết một lá thư đưa tam thúc đem lên núi, đối phương liền trao trả tiêu ngân, mà còn xin lỗi liên hồi.
Người phụ nữ trẻ đẹp mỉm cười :
- Xem ra đương kim võ lâm, số người dám không nể mặt chàng cũng không nhiều.
Trung niên văn sĩ thần sắc phơi phới :
- Đương nhiên, bởi vì thiên hạ đâu có Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực!
Người phụ nữ trẻ đẹp liếc hắn một cái :
- Lại nữa, nên biết rằng trăng tròn rồi lại khuyết, sau này chàng nên khiêm tốn một chút, bớt lo chuyện bao đồng.
Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực cười ha hả :
- Xem nào, lần này ta vì việc của Tam thúc nàng, sao nàng lại trách ta?
Người phụ nữ trẻ đẹp bỗng nhiên u buồn :
- Không sai, lần này là vì việc của Tam thúc thiếp, nhưng từ trước đến giờ chàng hay bất bình trước những việc trái tai gai mắt, đã đụng chạm đến rất nhiều người, thiếp thật lo lắng...
Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực cười :
- Không cần nữa, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ không xuống núi nữa...
Người phụ nữ trẻ đẹp :
- Nhưng mà chắc chàng phải xuống núi một lần nữa!
Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực ngạc nhiên :
- Tại sao?
Người phụ nữ trẻ đẹp :
- Buổi trưa hôm trước Chưởng môn của ngũ đại môn phái gồm Thiếu Lâm, Võ Đang, Huỳnh Sơn, Bạch Hạc, Thanh Liên có đến đây tìm chàng, thiếp bảo chàng đi vắng, họ đã để lại một vật...
Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực liền hỏi :
- Vật gì?
Người phụ nữ trẻ đẹp :
- Một lá thư dán kín, để trong ngăn tủ thứ ba ở trong phòng, chàng đến lấy mà xem.
Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực liền ra khỏi nhà bếp, đi vào trong phòng, lấy từ ngăn tủ thứ ba ra một lá thư, liền mở ra xem. Trong lá thư là một vuông lụa trắng.
Vuông lụa rộng năm tấc, dài một thước, trên góc có một hàng chữ ngang, được thêu bằng chữ đỏ "Ngũ Lão hội Lệnh tiên", chính giữa là hai hàng chữ viết rồng bay phượng múa :
"Kiếm Quân Tử Nhạc đại hiệp đại giám :
Nay bổn hội có một việc quan trọng cần bàn với Nhạc đại hiệp, thượng thỉnh giá lâm Bắc Nhạn Đãng sơn Quỷ bảo, vào lúc giờ ngọ Trùng cửu.
Thiếu Lâm Bách Thiện sư.
Võ Đang Vô Ưu tử.
Huỳnh Sơn Bạch Đầu Ông.
Bạch Hạc Tam Xích Phán Mâu.
Thanh Liên Cửu Hoa ni.
Đồng bái".
Kiếm Quân Tử Nhạc Nhất Thực xem xong lá thư, liền nhíu mày tự nhủ :
- "Hừ, với ta mà họ dám dùng Ngũ Lão lệnh!"
- Việc gì?
Người phụ nữ trẻ đẹp đã vào trong phòng.
Nhạc Nhất Thực đưa vuông lụa trắng cho nàng.
- Nàng xem đi!
Người phụ nữ cầm vuông lụa đọc xong, trên mặt lộ vẻ không hiểu :
- Họ mời chàng đến Bắc Nhạn Đãng sơn Quỷ bảo để làm gì?
Nhạc Nhất Thực mỉm cười :
- Không biết, nhưng tại sao họ lại phải dùng đến Ngũ Lão lệnh?
Người phụ nữ lại nhìn vuông lụa trắng :
- Đây chính là Ngũ Lão lệnh mà chàng đã từng nói?
Nhạc Nhất Thực gật đầu :
- Không sai, Ngũ Lão lệnh đến nơi nào, thiên hạ đều phải phục tùng, vì Ngũ Lão lệnh là một tổ chức được đương kim võ lâm công nhận, tương đương với Võ lâm Minh chủ.
Người phụ nữ lại nhìn Ngũ Lão lệnh :
- Nhưng những lời nói trên đây không hề tỏ ra bất kính với chàng.
Nhạc Nhất Thực :
- Họ đã sử dụng Ngũ Lão hội lệnh tiên, tức là hàm ý mệnh lệnh.
Người phụ nữ :
- Chàng không vừa ý?
Nhạc Nhất Thực cười :
- Nàng có biết năm người bọn họ hiện giờ tuy là những nhân vật tột đỉnh của võ lâm nhưng ta đã từng so tài với từng người một và đều thắng họ, lúc họ sáng lập Ngũ Lão hội, đáng lẽ phải đánh tiếng nói với ta mới phải...
Người phụ nữ tiếp lời :
- Cuối cùng chẳng những không hề đánh tiếng, mà hôm nay còn dám hạ Ngũ Lão lệnh với chàng đúng không?
Nhạc Nhất Thực :
- Đúng!
Chương sau