Cả bọn quỳ xuống chắp tay thề thốt. Vô Hối hoan hỉ bảo :
bạn đang xem “Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ta là Môn chủ Đao môn. Nếu các ngươi thực tâm quy phục, ta hứa sẽ coi như thủ túc của mình, phúc họa cùng hưởng, sinh tử có nhau.
Thủy Tiên dịch lại và bảo họ thu xếp hành lý.
Vô Hối cho gọi đại công tử Đường Trung Hậu đến. Gã tuổi độ tam tuần, người mập mạp, hiền lành. Chàng nghiêm giọng bảo :
- Năm xưa, Đường Phi Khanh bức tử vong thê của tại hạ là Liên Khánh Chi ở Vô Tích. Việc này Chưởng môn các phái đều biết rõ. Nay Đường môn dung túng cho Thạch Hà Hương làm càn, cấu kết với tà ma, âm mưu khuynh đảo võ lâm. Vụ bắt cóc tiểu hài tử Sở Vinh và uy hiếp Đao môn đã chứng minh dã tâm của nàng. Tại hạ ở thế chảng đặng đừng đành phải xâm phạm quý trang. Nay Hà Hương đã đào vong, mong công tử đứng ra duy trì kỷ cương cho Đường môn, để tránh cái họa diệt gia.
Đường Trung Hậu buồn rầu nói :
- Đường gia tự chuốc họa vào thân, còn dám trách ai nữa. Nay công tử rộng lượng như biển, không lạm sát con cháu họ Đường, tại hạ muôn vàn cảm kích, hứa sẽ chấn chỉnh lại gia phong, không đi vào nẻo tà đạo nữa. Thạch Hà Hương mãi mãi bị khai trừ khỏi Đường môn.
Thiên Cầm Tôn Giả cười bảo :
- Đại công tử yên tâm! Nàng ta và Tra Quần Thiên theo đường ngầm trốn ra ngoài. Lão phu ngồi trên lưng chim phát hiện được, liền cho đôi gian phu dâm phu ấy mấy chưởng chết tốt rồi.
* * * * *
Đoàn nhân mã Đao môn về đến Hán Trung thì gặp quần hùng các phái đến trợ chiến. Họ hoan hỉ khi thấy Vô Hối đã mã đáo thành công. Chàng cảm kích, ngỏ lời tạ lỗi gần ngàn hào kiệt, đầy nghĩa khí và tình đồng đạo. Họ cùng nhau về Sơn Tây.
Đường thiên lý trở nên gần vì tiếng cười nói hân hoan. Vô Hối tận tình chiêu đãi đồng đạo, mỗi lần nghỉ chân là mỗi lần say khướt.
Đám dũng sĩ Tây Khương thấy chủ nhân rộng rãi, hào phóng như bậc vương hầu, họ khoan khoái nhìn chàng bằng cặp mắt kính ngưỡng.
Giữa tháng sáu, đoàn người về đến Thương Sơn. Hào kiệt bốn biển đã lần lượt chia tay để về nhà. Chỉ còn lại cao thủ bốn phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn và Cái bang. Trong đại yến tẩy trần, Thái Cực Kiếm Cam Tất Thắng vui vẻ nói :
- Tây Khương Yêu Vương vừa vào Trung Thổ, đã bị một trận thừa sống thiếu chết, có lẽ sẽ không dám quay lại nữa đâu.
Vô Hối cười mát:
- Chỉ mong được như vậy. Nhưng trên đường đi, tiện nội Bạch Thủy Tiên đã hỏi dọ đám hàng binh, được biết Yêu Vương là người hẹp hòi, cố chấp và thù dai. Lão sẽ không bao giờ bỏ qua mối hận này. Hơn nữa, lão có giao tình với các Lạt Ma Tây Tạng.
Sợ rằng lão sẽ thỉnh Mật Tông Cửu Thiên Long trợ thủ. Chín lão Lạt Ma này rất lợi hại.
Tam Tuyệt Thiên Tôn nhăn mặt :
- Nếu đúng thế thì quả là đáng ngại.
Nhưng đó chỉ là giả thiết nên chẳng ai bàn sâu thêm, họ vui vẻ nói sang chuyện khác. Hôm sau, khách khứa về cả, Vô Hối tiến hành biên chế lại đám hàng binh.
Thạch Đại Hổ quê ở Hồ Nam, đã từng theo phụ thân đến Tây Khương nên biết ít nhiều Khương ngữ. Gã được giao chức vụ Đường chủ Đằng Giáp đường. Họ Thạch thân hình khôi vĩ nên cũng xứng với bọn dũng sĩ dưới quyền.
* * * * *
Thời gian lặng lẽ trôi qua, thấm thoát đã đến tháng tám. Rừng đào trên đỉnh Thương Sơn đã rụng lá. Trận mưa thu đầu mùa đổ xuống như thác rồi lại rút đi mau chóng. Nhưng tin dữ bay về khiến tâm trạng mọi người trong sơn trang nặng trĩu.
Tây Khương Yêu Vương đã gửi thư đến Tổng đàn Võ lâm ở Tung Dương. Lão mượn danh nghĩa so tài võ thuật giữa Tây Tạng và Trung Nguyên, yêu cầu Minh chủ tổ chức một đại hội vào ngày đầu tháng chín. Yêu Vương cùng Mật Tông Cửu Thiên Long sẽ đại diện cho Tây Tạng.
Vì thanh danh của nền võ học Trung Hoa, Chung Đạo Viễn chẳng thể chối từ.
Ông phát võ lâm thiếp, nhờ Cái bang thông tri cho toàn giang hồ được biết.
Long đầu các phái cũng được mời dự họp vào ngày rằm tháng tám, để bàn bạc kế sách. Vô Hối cùng ba vị trưởng bối lên đường.
Sáng ngày rằm, gần trăm cao thủ chủ chốt của võ lâm tụ họp trong đại sảnh của Tổng đàn Tung Dương. Chung minh chủ hắng giọng :
- Kính cáo chư vị! Lão phu tự biết võ công mình không bằng Tây Khương Yêu Vương nhưng cũng xin liều mạng bồi tiếp lão. Phần Mật Tông Cửu Thiên Long, mong chư vị đề cử người đối phó.
Chưởng môn các phái bạch đạo đều khẳng khái xung phong. Cuối cùng, hội nghị quyết định chọn chín người là: Vô Hối, Tam Tuyệt Thiên Tôn, Thiên Cầm Tôn Giả, Huyết Ảnh Thần Ma, Liễu Không đại sư, Thái Cực Kiếm Đồng Chính Lộc Chưởng môn phái Hoa Sơn, Phù Vân Kiếm Khách Chưởng môn phái Điểm Thương, Thiểm Điện Quyền Lê Quần Phi Chưởng môn phái Không Động.
Sau cuộc họp, các phái ở xa đã lưu lại Tổng đàn Võ lâm chờ ngày phó ước. Bọn Vô Hối cấp tốc trở lại Thương Sơn. Trên đường đi, Vô Hối buồn rầu bảo :
- Sư phụ, xem ra trong mười trận, chúng ta chỉ hy vọng thắng được năm mà thôi.
Nếu Yêu Vương đánh trận đầu, giết được Chung nghĩa phụ, nghỉ ngơi lại xuất thủ thì chúng ta đại bại mất. Hơn nữa, đồ nhi không đành lòng nhìn nghĩa phụ thảm tử.
Thiên tôn cười mát :
- Vậy phải chăng Hối nhi định chọn Yêu Vương?
Vô Hối gật đầu :
- Chắc chắn họ Tinh sẽ không bỏ qua ý định sát hại đồ nhi. Tiếc là Hồng Dực Thanh Xà đã bỏ đi mất biệt sau cái chết của Phi Long thư sinh. Nếu không, đồ nhi chẳng sợ gì lão yêu.
Thiên Cầm Tôn Giả nhíu mày :
- Ta cho rằng nó chỉ quanh quẩn ở vùng Tung Dương này mà thôi.
Về đến nhà, Vô Hối khổ công rèn luyện ba chiêu Lôi Thiên Đao Pháp và Vô Hình chỉ Pháp. Với hai tuyệt học này, chàng tin rằng mình có thể cầm cự với Yêu Vương.
Lãnh Nguyệt đao tuy sắc bén nhưng lại không có được sự uyển chuyển của Bàn Long đao. Chàng đã nắm được bí quyết tập trung chân khí vào mũi đao nên nhường thần binh cho sư phụ.
Cũng như lần tử đấu với Phi Long thư sinh, cả năm vị phu nhân đều đòi theo. Vô Hối không nắm chắc phần thắng nên đồng ý. Chàng chỉ đem theo mình Tam Thủ Miêu Côn Linh và ra lệnh giới bị Tổng đàn nghiêm mật.
Sáng ngày cuối tháng tám, quần hùng tề tựu đông đủ ở Tung Dương, nhân số đông đến hơn hai ngàn người. Chẳng ai muốn bỏ cuộc so tài trăm năm có một này.
Tối đến, Chung minh chủ mời các Chưởng môn dự tiểu yến, bàn bạc về cuộc chiến sáng mai.
Vô Hối cung kính nói :
- Nghĩa phụ! Hài nhi tự tin có thể thủ hòa với Yêu Vương, mong nghĩa phụ nhường họ Tinh cho hài nhi.
Chung Đạo Viễn cảm động nói :
- Ta biết, Hối nhi lo lắng cho an nguy của ta nên mới nhận lấy gánh nặng này. Nhưng nghĩa phụ đã nguyện hiến mình cho võ lâm, đâu kể gì đến chuyện tử sinh nữa?
Vô Hối cố thuyết phục lão :
- Không phải hài nhi dám coi thường Lôi Hỏa Chấn Thiên thần chưởng của nghĩa phụ, chẳng qua đây chỉ là chiến thuật mà thôi. Ngày mai, nghĩa phụ cứ yêu cầu phe đối phương xuất quân đánh mười trận một lượt. Hài nhi sẽ dùng phép du đấu cầm chân Yêu Vương để chư vị tiêu diệt Cửu Thiên Long. Sau đó, chúng ta giáp công Yêu Vương mới mong toàn thắng được.
Thiểm Điện Quyền vỗ bàn khen ngợi :
- Công tử cao kiến hơn người, lão phu rất tán thành.
Các Chưởng môn đều đồng lòng nên Chung Đạo Viễn không tiện phản đối.
* * * * *
Đầu giờ Tỵ sáng ngày một tháng chín, Tây Khương Yêu Vương Tinh Xích cùng Mật Tông Cửu Thiên Long xuất hiện. Chín lão Lạt Ma tuổi đều đã quá bẩy mươi, thân hình gầy gò nhưng nhãn thần sáng như sao.
Yêu Vương xuống ngựa vòng tay nói :
- Lão phu rất hoan hỉ khi thấy đồng đảo đồng đạo Trung Nguyên đến chứng kiến cuộc so tài võ thuật này. Một trăm năm qua, nền võ học Trung Thổ đạt đến đỉnh cao, sáng chói như vầng dương chính Ngọ. Nhưng gần đây, Tây Tạng sản sinh được lắm nhân tài, nên cũng mạo muội muốn được cùng Trung Nguyên tranh sáng.
Chung Đạo Viễn cao giọng :
- Bổn Minh chủ thể theo ý nguyện của các hạ, đã lựa ra mười đối thủ để đại diện cho Trung Thổ. Nhưng xét về trận đấu quá nhiều, e sẽ làm mất thì giờ đồng đạo. Lão phu đề nghị hai phe xuất trận một lượt. Đến cuối giờ Ngọ, bên nào còn nhiều người đứng vững hơn thì coi như thắng.
Quần hùng được dặn dò trước nên đồng thanh khen phải. Yêu Vương cho rằng không ai chịu nổi mình quá trăm chiêu nên vui vẻ đồng ý.
Hai phe đứng đối diện nhau thủ thế. Yêu Vương tưởng mình sẽ đấu với Chung minh chủ, nào ngờ Vô Hối vung Bàn Long đao chụp xuống đầu lão. Chàng quyết chiếm tiên cơ nên dồn đủ mười hai thành công lực, xuất chiêu Lôi Đao Chuyển Càn Khôn.
Đao kình ì ầm như sấm động, đao phong cuốn cát bụi bay mịt mù.
Trong lúc bất ngờ, Yêu Vương vội múa tít song chưởng đánh chiêu Huyết Ần Hỗn Thiên. Chiêu tuyệt chưởng bảo mạng này quả là thần diệu, luồng chân khí đỏ rực bao phủ quanh thân lão, đẩy bạt lưỡi đao ra.
Tuy thoát chết nhưng lòng bàn tay lấm tấm những chấm máu đỏ. Chân khí ở mũi đao đã xuyên qua chưởng kình, đâm rách da thịt Yêu Vương. Lão toát mồ hôi hột, không dám coi thường Vô Hối nữa. Thực ra, nếu chàng có thêm chừng hai mươi năm công lực thì song thủ của lão đã nát vụn rồi.
Vô Hối thấy chiêu tuyệt đao không làm gì được đối phương, lòng thầm kinh sợ, dùng phép du đấu cố cầm chân lão yêu. Thanh Bàn Long đao như linh xà vây chặt họ Tinh. Cùng phối hợp cả bốn pho tuyệt học khiến lão Yêu Vương không tài nào nhận ra lộ số của đao chiêu.
Chín người còn lại cũng đã xông vào bọn Thiên Long. Chung minh chủ chọn lão Lạt Ma già nhất, Lôi Hỏa chưởng lập tức biến tăng bào đối thủ bốc cháy. Thiên tôn và hai lão Ma Vương cũng chiếm thượng phong. Liễu Không đại sư thì bình thủ với kẻ thù.
Nhưng bốn vị Chưởng môn các phái Võ Đang, Không Động, Điểm Thương, Hoa Sơn thì lại kém thế. Huyết Ảnh Thần Ma và Thiên Cầm Tôn Giả thỉnh thoảng phải can thiệp vào để giải vây cho họ.
Yêu Vương thấy cục diện không như ý mình mong muốn, lão giận dữ gầm lên, dồn trăm năm công lực vào song thủ, quyết hạ sát ngay Vô Hối. Nhưng chàng phối hợp thân pháp Thiên Cầm với Ma Ảnh Cuồng Phong bay lượn, luồn lách giữa ngàn chưởng ảnh, tránh không tiếp đòn mà rình cơ hội phản kích.
Cửu Thiên Long khổ luyện pho Đại Thủ Ần đã hai mươi năm nên chưởng kình mạnh như núi đổ, liền lạc kín đáo như da trời.
Người đấu với Thiểm Điện Quyền là em thứ bẩy trong chín Lạt Ma. Lão nhếch mép cười nhạt, song thủ dài ra thêm một gang, mở lớn như chiếc quạt bồ, giáng vào ngực họ Lê. Chưởng môn phái Không Động trúng đòn rú lên thảm khốc, văng ra sau hơn trượng.
Cùng lúc ấy, Chung minh chủ tung mình lên không, xuất chiêu Lôi Hỏa Phần Thi.
Lưới chưởng tím rực phá tan màn chưởng ảnh, đốt cháy Đại Lạt Ma. Lão gào lên thê thảm, lăn lộn trên mặt cỏ xanh.
Tam Tuyệt Thiên Tôn hứng chí, xạ một đạo Vô Hình chỉ vào bụng đối thủ của mình. Nhị Thiên Long đang chấn động vì cái chết thảm của đại sư huynh nên không tránh kịp. Chỉ kình phá nát buồng gan khiến lão lảo đảo, bị Lãnh Nguyệt đao chém bay đầu.
Nhưng Chưởng môn phái Hoa Sơn cũng trúng đòn ngã lăn ra. Huyết Ảnh Thần Ma căm hận đến xuất chiêu Huyết Ảnh Luân Hồi. Chưởng ảnh đỏ rực màu máu giáng vào ngực Tứ Thiên Long, đưa lão về chín suối.
Yêu Vương thấy đã có ba vị Lạt Ma bị hạ sát, lão điên cuồng vung chưởng xuất chiêu Huyết Ảnh Mãn Đường. Chưởng ảnh bao phủ đấu trường chận đứng đường tiến hóa của Vô Hối. Chàng vội vận toàn lực dùng chiêu Lôi Thiên Bảo Tướng hộ thân.
Luồng đao quang xanh biếc bao phủ quanh người chàng, chống đỡ chưởng kình. Nhưng chiêu chưởng kia vừa dứt thì từ mười đầu ngón tay Yêu Vương xạ ra những đạo chỉ phong. Công phu Huyết Chỉ là lớp chót của Huyết Ấn chưởng, lực đạo tập trung vào một điểm nên rất mãnh liệt.
Vô Hối nghe Bàn Long đao rung lên dữ dội, kinh hãi tung mình lên không né tránh. Nhưng chân hữu chàng đã vướng một chỉ vào đùi. Chàng vừa rơi xuống mặt cỏ thì Yêu Vương đã lướt đến định vung chưởng kết liễu.
Mọi người ồ lên lo sợ nhưng không cách nào cứu được. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Vô Hối bỗng mỉm cười huýt lên một tiếng sáo. Từ trên không trung, một mũi tên bay xuống nhắm vào ngực Yêu Vương. Tinh Xích phản ứng thần tốc, vung chưởng đánh bạt vật ấy ra. Nhưng con vật không hề hấn gì, quấn lấy cổ tay lão Yêu. Chỉ trong sát na ấy, đạo chỉ phong vô hình từ tay tả Vô Hối đã âm thầm bay ra, phá vỡ nhãn cầu Yêu Vương. Lão đau đớn rú lên, tung mình ra sau. Thanh Bàn Long đao như ánh chớp bay đến cắm vào ngực họ Tinh.
Quần hùng reo hò vang dội. Năm mỹ nhân lướt đến săn sóc cho trượng phu.
Yêu Vương khuỵu xuống, lắp bắp :
- Không ngờ lão phu lại chết vì Hồng Dực Thanh Xà như Phi Long thư sinh vậy.
Vô Hối huýt sáo gọi linh xà. Con vật rời tay Yêu Vương, bay đến đáp trên vai chàng rít lên mừng rỡ. Vô Hối còn mừng hơn, chàng không ngờ phút chót con vật thân yêu lại bay lơ lửng trên đầu mình. Nếu không có thanh xà chàng đã tán mạng dưới tay đối thủ.
Thấy Yêu Vương thảm tử, sáu lão Lạt Ma còn lại chán nản tung mình đào tẩu.
Bọn Thiên tôn không đuổi theo, ngửa cổ cười vang.
Chưởng môn hai phái Không Động và Hoa Sơn đã kịp uống Đại Hoàn đan của Thiếu Lâm nên sống sót. Quần hùng hân hoan nhảy múa mừng cho cuộc đại thắng.
Chung minh chủ phấn khởi cao giọng tuyên bố :
- Lão phu kính thỉnh chư vị ở lại dự đại yến mừng công.
Hồ Lô Cái cười ngất :
- Xem ra Minh chủ sắp sạt nghiệp vì chiêu đãi quần hùng rồi đấy.
Chương trước | Chương sau