Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 24
5 sao 5 / 5 ( 97 đánh giá )

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa - Chương 21

↓↓

Lôi Thiên Tam Thức gồm một chiêu thủ và hai chiêu công. Chiêu thứ nhất là Lôi Thiên Bảo Tướng, chuyên dùng để phòng ngự. Chàng phải luyện đến bốn ngày mới xong chiêu này.

bạn đang xem “Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Vô Hối nhờ ba lão bất tử kiểm chứng uy lực của chiêu đao. Lúc đầu, họ chỉ dám dùng hai thành chân lực để tấn công, rồi tăng dần lên. Nhưng vẫn không sao phá được luồng đao quang xanh biếc quanh người Vô Hối. Chưởng kình chạm vào đâu là bị đẩy ra ngoài.


Thiên Tôn cao hứng bảo: - Không ngờ trên đời lại có chiêu đao phòng ngự ảo diệu đến mức này. Hối nhi quả là được hoàng thiên hậu đãi.


Chiêu thứ hai, có tên Lôi Đao Chấn Thiên. Vô Hối khổ luyện ba ngày vẫn chưa tìm ra yếu quyết. Vừa lúc phân đà chủ Cái Bang ở Khai Phong đến báo:


- Thất Tinh Giáo đã đem Hồ Lô Cái nhốt trong lồng sắt, đặt trước phân đàn ở Lũng Hà. Lệnh Hồ Tuyết loan tin rằng nếu Vô Hối không đích thân đem Phi Long Đao đến trả, gã sẽ phân thây bang chủ Cái Bang.


Thiết Quài Cái báo cáo xong, nghiến răng căm hận: - Tại hạ cũng biết đây là quỷ kế của Thất Tinh Giáo, muốn công tử đi vào chỗ chết. Xin công tử thận trọng. Dẫu người không đi phó ước, Cái Bang cũng vẫn kính ngưỡng như xưa và hết lòng phò tá, để báo thù cho bổn bang chủ.


Chàng trầm ngâm rất lâu, cười bảo: - Các hạ yên tâm, tại hạ đã có cách cứu Hồ Lô Cái. Chàng bèn trình bày kế hoạch. Ba lão bất tử hài lòng tán thành ngay. Thiết Quài Cái phấn khởi ra về.


Mười ngày sau, võ lâm chấn động vì lời tuyên bố của Vô Hối, do đệ tử Cái Bang loan ra. Chàng không chịu trả Phi Long Đao cho Lệnh Hồ Tuyết, và nói rằng:


- Dù Thất Tinh Giáo có giết hết các chưởng môn bạch đạo, chàng cũng chẳng quan tâm đến. Vì ngày xưa, họ đã từng vây đánh chàng và cho rằng chàng là Trường Giang Nhất Đao Công Tôn Hữu Lượng.


Đệ tử Cái Bang hết lời chửi mắng Vô Hối. Và một đoàn đại biểu, gồm hơn trăm khất cái, đã kéo đến Lũng Hà gặp Lệnh Hồ Tuyết để tỏ ý thần phục. Dẫn đầu đoàn người là ba vị phân đà chủ các tỉnh Hà Nam, Hà Bắc, Sơn Đông.


Lệnh Hồ Tuyết đang trấn giữ Lũng Hà, vội ra tiếp đón.


Thiết Trượng Cái sang sảng nói:


- Cung bẩm phó giáo chủ, hai mươi vạn đệ tử Cái Bang đều căm phẫn trước thái độ của gã Vô Hối, đồng lòng quy phục Thất Tinh Giáo. Xin phó giáo chủ cho bọn tại hạ diện kiến bổn bang chủ. Nếu người nghe tại hạ trình bày rõ bản chất phản phúc của Công Tôn tiểu tử, tất sẽ đồng ý dẫn đường cho Thất Tinh Giáo đến hang ổ của Vô Hối.


Lệnh Hồ Tuyết đã nắm được dư luận gần đây nên rất tin tưởng. Gã mừng rỡ bảo: - Nếu chư vị thuyết phục được Hồ Lô Cái tiết lộ nơi ẩn náu của tiểu quỷ Vô Hối, tại hạ sẽ vui lòng thả lão ngay.


Thiết Trượng Cái và đám hóa tử được đưa đến lồng sắt giam giữ bang chủ. Lão vẫn tỉnh táo dù công lực đã bị phong tỏa.


Hồ Lô Cái biến sắc nói: - Bọn ngươi đến đây làm gì ?


Bọn khất cái phục xuống khóc ròng. Thiết Trượng Cái quỳ sát song sắt truyền âm:


- Tại hạ là Vô Hối đây. Xin bang chủ cố giả vờ phẫn nộ, đồng ý dẫn gã Lệnh Hồ Tuyết đi, nhưng địa điểm sẽ là cánh rừng ở chân núi Hình Sơn. Có thể mới mong thoát khỏi đây.


Hồ Lô Cái vui mừng khôn xiết, cúi đầu để che dấu vẻ hân hoan. Vô Hối truyền âm xong, giả vờ căm hận, lớn tiếng kể lể:


- Bang chủ ! Gã Vô Hối vì tiếc thanh Phi Long Đao và sợ chết nên đã lên tiếng đoạn tuyệt không lý đến chuyện tử sinh của bang chủ. Cả võ lâm đều biết việc này. Gã đã phản phúc, đê hèn như vậy, người còn bao che cho gã làm gì nữa ? Chỉ cần bang chủ chịu tiết lộ chỗ ẩn náu của gã là Thất Tinh Giáo sẽ trả tự do ngay.


Hồ Lô Cái giả dò phân vân, suy nghĩ rất lâu mới quay sang bảo Lệnh Hồ Tuyết: - Lão phu đồng ý, nhưng với điều kiện Thất Tinh Giáo phải để Cái Bang tự lập tự tồn, khôi phục lại tổng đàn Lạc Dương. Lão phu hứa sẽ không chống lại Thất Tinh Giáo nữa, khi Vô Hối đã đền tội.


Hồ Lô Cái là bang chủ thiên hạ đệ nhất đại bang nên không thể nuốt lời. Vì vậy, lão đã gài thêm câu cuối nghĩa là khi Vô Hối chưa chết, lão không bị ràng buộc bởi lời hứa.


Lệnh Hồ Tuyết còn trẻ, lại mới xuất đạo giang hồ nên thiếu kinh nghiệm, và tâm cơ chẳng thể thâm trầm bằng lão cái. Do đó, gã chẳng nghi ngờ gì. Hơn nữa, Cố Kim Nhân còn vướng chất độc Vô Ảnh trong người, hàng tháng phải uống giải dược, nên gã đâu sợ gã lật mặt.


Lệnh Hồ Tuyết đồng ý điều kiện này, sai thuộc hạ phóng thích lão cái. Huyệt đạo được giải tỏa, lão khoan khoái vươn vai nói:


- Vô Hối và gia quyến đang ở trong một khu rừng, dưới chân núi Hình Sơn, phía Đông Bắc thành Khai Phong. Nơi đây được phòng thủ rất nghiêm mật. Xin hỏi, lực lượng của phó giáo chủ gồm những ai ?


Gã ngạo nghễ đáp: - Bổn tòa cùng bọn Bích Mục Yêu Cơ, Tùy Hoa Song Quái, Tây Hạ Lục Yêu... cũng đủ rồi. Với chất độc Vô Ảnh, chẳng ai thoát chết đâu.


Hồ Lô Cái gật đầu khen phải. Lão cho bọn hóa tử lui về, chỉ giữ lại một gã thấp gầy.


Ba ngày sau, lực lượng Thất Tinh Giáo có mặt ở khu rừng dưới chân Hình Sơn. Hồ Lô Cái đã báo trước rằng trong rừng có độc chướng nên Lệnh Hồ Tuyết cho mỗi người uống một viên Bách Giải Hoàn. Thất Tinh Giáo Chủ Giang Phố là truyền nhân của Độc Trung Chi Vương nên giải dược của lão rất thần hiệu.


Hoàng hôn vừa buông xuống, tuyết đã rơi mù mịt, phủ trắng cả đỉnh núi và cây cối. Hồ Lô Cái và gã hóa tử nhỏ bé đi trước dẫn đường. Bọn phòng vệ vòng ngoài sơn trang bị hạ sát êm thấm.


Đám môn nhân Tử Vong Hội đang dùng cơm tối nên không biết tử thần sắp đến. Lệnh Hồ Tuyết nhẩy lên đầu tường phía Bắc, rải Vô Ảnh Chi Độc, gió bấc mang cái chết gieo rắc khắp nơi.


Gã ngán sợ võ công Vô Hối và ba lão già bất tử nên tận dụng yếu tố bất ngờ, tiêu diệt càng nhanh càng tốt. Dẫu Vô Hối không sợ độc, chàng cũng chẳng thể đơn thân chống lại gã và đám đại cao thủ này.


Hồ Lô Cái quát vang: - Thất Tinh Giáo đã đến đây, các ngươi đừng mong toàn mạng. Tử Vong Hội Chủ kinh hãi chạy ra, lão luyện tà công nên không sợ độc. Lệnh Hồ Tuyết tưởng Chung Đạo Viễn là một trong ba lão bất tử nên nhẩy xuống tấn công.


Ba trăm giáo đồ đi theo đều là hảo thủ đất Hải Nam, vô cùng lợi hại. Đoạt Hồn Kiếm thấy đệ tử trúng độc, mất sức kháng cự bị giết rất nhanh. Lão căm hận gầm lên, vung song chưởng đón chiêu đao. Hai luồng chưởng kình tím lịm và nóng rực xô vào màn đao quang. Lệnh Hồ Tuyết nghe mặt và toàn thân nóng rát, áo lông cừu và y phục bốc cháy khét lẹt. Gã kinh hãi lăn tròn trên mặt tuyết, cố dập ngọn lửa.


Tùy Hoa Song Quái vội xông vào đỡ đòn cho gã. Không phải họ thương tiếc gì Lệnh Hồ Tuyết mà vì Thất Tinh Giáo Chủ đã dặn bảo:


- Nếu phó giáo chủ có mệnh hệ gì thì các ngươi cũng chết bởi Vô Ảnh Chi Độc. Hai thanh đồng côn sáng loáng cuốn đến. Tử Vong Hội chủ điên cuồng cử chưởng giáng mạnh. Lôi Hỏa Chấn Thiên Thần Công quả là kình thế hãi tục. Hai thanh côn nóng bỏng lên khiến song quái không cầm vững nổi để đánh hết chiêu. Đồng là thứ kim loại truyền nhiệt rất tốt.


Chưởng phong màu tím ma quái kia ập đến, đốt cháy quần áo, da thịt Song Quái. Hai lão buông côn, gào lên thảm thiết.


Chung Đạo Viễn tiếp tục xông về hướng Lệnh Hồ Tuyết. Tây Hạ Lục Yêu vội múa đao cản đường. Bích Mục Yêu Cơ và Ba Thượng Thần Đao cũng tấn công vào lưng họ Chung.


Một mình lão tả xung hữu đột giữa vòng vây, chỉ gần khắc sau đã giết chết ba người trong Tây Hạ Lục Yêu. Mái tóc óng ả của Mộ Dung Khanh cũng cháy hơn nửa. Mụ căm hờn tung ra những trận mưa độc châm.


Lệnh Hồ Tuyết nghe da thịt phỏng rát, đau nhức, đứng dựa tường đảo mắt nhìn quanh. Gã không thấy Vô Hối và không cao thủ khác xuất hiện nên thắc mắc, định hỏi Hồ Lô Cái. Nhưng bang chủ Cái Bang đã biến mất.


Gã phân vân, nghi hoặc quan sát các võ sĩ khôi y của phe đối phương. Thấy bọn này võ công tầm thường, vũ khí lại hỗn tạp, gã thức ngộ rằng mình đã bị lừa. Lệnh Hồ Tuyết giận đến run người, vận công quát lớn:


- Rút lui thôi, chúng ta đã bị gạt rồi.


Tử Vong Hội chủ bật cười ghê rợn:


- Các ngươi chỉ vì một nữ nhân mà đến đây thiêu hủy cơ nghiệp bao năm của lão phu, còn định thoát thân hay sao ?


Nói xong, lão bốc cao hai trượng, bủa màn lưới chưởng rực lửa xuống đầu bọn địch nhân.


Bích Mục Yêu Cơ khinh công cao cường nên kịp tránh thoát, khi bị liếm vào lưng áo. Mụ cố nén đau nhẩy qua tường biến mất. Ba lão già còn lại trong Tây Hạ Lục Yêu biến thành ngọn đuốc sống.


Chỉ mình Ba Thượng Thần Đao Tề Thanh Thiên là không bị thương. Hàn khí từ thanh Lãnh Nguyệt Đao tỏa ra đã chống lại được sức nóng của Tử Diệm Chưởng. Nhưng chưởng kình hùng hậu đánh văng bảo đao khỏi tay lão. Họ Tề không dám tiếc của, bỏ đao đào tẩu.


Bọn giáo đồ Thất Tinh Giáo cũng rút sạch. Chung Đạo Viễn mệt mỏi nhìn mấy trăm xác chết trên sân, buồn bã than:


- Tử Vong Hội chưa kịp dương danh đã tổn thương gần một nửa. Lão phu thề sẽ không tha cho Thất Tinh Giáo.


Lão nhặt thanh Lãnh Nguyệt Đao lên, đem vào trong, định bụng sẽ tặng cho đệ tử mình là Bá Vương Quyền Ngô Trận.


Hôm sau, họ Ngô mò đến Hình Sơn, mùi máu tanh còn xông lên nồng nặc, gã kinh hãi hỏi:


- Sư phụ ! Phải chăng đêm qua có kẻ đột nhập tổng đàn ? Đoạt Hồn Kiếm phẫn hận đáp:


- Gã Lệnh Hồ Tuyết dẫn thuộc hạ đến đây. Hơn ba trăm môn nhân của chúng ta đã bỏ mạng vì Vô Ảnh Chi Độc. Nhưng bù lại, ta cũng giết được tám đại cao thủ và đả thương cẩu tặc Lệnh Hồ. Xác của chúng còn để ngoài sân kia.


Bá Vương Quyền chạy ra xem, rồi trở vào. Gã hết lời tán tụng: - Bản lãnh sư phụ đáng gọi là vô địch thiên hạ. Tùy Hoa Song Quái và Tây Hạ Lục Yêu đều là những cao thủ thành danh.


Chung Đạo Viễn vuốt râu bùi ngùi: - Nhưng với nhân số thế này và ngân quỹ thiếu thốn, mong gì dương danh với đời nữa ? Lòng ta đã nguội lạnh như tro tàn, chỉ mong giết được Lệnh Hồ Tuyết và tiêu diệt xong Thất Tinh Giáo là mãn nguyện rồi. À ! Ta có đoạt được thanh Lãnh Nguyệt Đao của một lão già. Trận nhi hãy lấy mà dùng.


Lão vào ngọa phòng lấy thanh thần đao không vỏ ra trao cho họ Ngô. Bá Vương Quyền cảm kích nói:


- Đồ nhi bái tạ lòng yêu thương của sư phụ.


Gã suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại:


- Sư phụ khổ công tu luyện mười lăm năm nay, thần công thành tựu, chắc cũng muốn dương danh thiên hạ ? Nhưng đồ nhi trộm nghĩ, sư phụ hà tất phải lao tâm khổ trí, tìm cách thống trị võ lâm khiến mọi người chán ghét. Sao không đường chính khai tông lập phái, sánh vai cùng các phái lớn trong thiên hạ ? Khi sư phụ diệt được công địch võ lâm là Thất Tinh Giáo, chẳng phải đã lưu danh muôn thuở đấy sao ?


Đoạt Hồn Kiếm Chung Đạo Viễn vốn không phải là kẻ gian ác. Lão vô tình học được thần công tuyệt thế nên mới vọng tưởng đến ngôi bá chủ. Âu đó cũng là do cái tật háo danh thường tình mà ra. Lão khát khao được thiên hạ ngưỡng mộ, tôn sùng chứ chẳng phải vì muốn đè đầu cưỡi cổ ai. Họ Chung nghe đồ đệ phân tích hợp lý, lão gật gù:


- Trận nhi nói có lý, nhưng không có kim ngân thì lấy gì mà khai giáo ? Bá Vương Quyền nghiêm giọng:


- Vô Hối là người trượng nghĩa, khinh tài, y đã coi đồ nhi như là bằng hữu tất sẵn sàng giúp đỡ. Vô Hối cũng là kẻ tử thù của Thất Tinh Giáo, nay biết sư phụ cùng chí hướng sẽ không tiếc vài vạn lượng vàng. Sư phụ hãy chọn một cái trên cho thanh nhã hơn cho bang hội, rồi dựng cờ chiêu mộ nhân tài. Đám đệ tử hiện nay đều là kẻ đầu trộm đuôi cướp, đâu xứng làm thủ hạ của một bậc kỳ nhân như sư phụ ?


Quả thật, đám môn nhân của lão toàn là những kẻ vong mạng, ác tích đầy người nên mới chịu đầu phục lão, để có chỗ nương thân.


Đoạt Hồn Kiếm trước đây cũng là cường khấu, nhưng là tay hiệp đạo độc hành, cướp nhà giàu chia cho lương dân chứ không giống bọn kia.


Chung lão đốc thúc Bá Vương Quyền về gặp Vô Hối để thương lượng. Đến chiều, Ngô Trận đã trở lại với một xấp ngân phiếu dầy cộm, trị giá đến sáu vạn lượng vàng. Gã hớn hở nói:


- Công tử Vô Hối rất hoan nghênh tinh thần chính nghĩa của sư phụ. Chàng ta dâng tặng số vàng này, nếu có thiếu sẽ trao thêm. Công tử đề nghị sư phụ nên lấy chiêu bài là Chính Nghĩa Hội, dùng ngay tổng đàn của Ngọc Nữ Môn ở Tung Dương làm căn cứ. Chàng ta sẽ huy động đệ tử các phái và hào hiệt võ lâm gia nhập.


Chung Đạo Viễn vui mừng khôn xiết: - Nếu được vậy thì giấc mộng của ta coi như đã trọn vẹn. Gã tiểu tử Vô Hối này quả là chơi được.


Rằm tháng giêng, Chung Đạo Viễn long trọng khai mạc lễ ra mắt võ lâm, ngọn cờ Chính Nghĩa Hội phất phới trên nóc đại môn.


Đến giờ này, họ Chung đã biết cuộc tập kích Thất Tinh Giáo là do mưu kế Vô Hối bày ra. Nhưng lão đã rất hài lòng với danh vị của mình hiện nay nên không hề oán trách chàng.


Độc Mỹ Nhân Lãnh Như Sương đã tìm ra thuốc giải Vô ảnh Chi Độc, nhờ vậy, chưởng môn các phái và bang hội trong thiên hạ đều thoát khỏi sự khống chế của Thất Tinh Giáo. Họ hân hoan đến Tung Dương để dự lễ khai đàn. Vô Hối không có mặt, chỉ gửi năm ngàn lượng vàng làm lễ vật chúc mừng.


Lệnh Hồ Tuyết đã bỏ căn cứ Lũng Hà, rút về Trường An với Thất Tinh Giáo chủ Giang Phố.


Tam Tuyệt Thiên Tôn cùng hai lão Ma Vương đem lễ vật của Vô Hối đến mừng. Theo sau họ là ba nữ nhân sắc nước hương trời, Thúy Vi, Như Sương và Bích Vân.


Ba nàng nhìn Bá Vương Quyền mỉm cười bí ẩn.


Chung Đạo Viễn xênh xang trong bộ hồng bào, đầu đội kim khôi vàng óng. Lão hoan hỉ chào đón các vị thượng khách. Giờ đây, lão đã là tôn sư một phái, thủ hạ dưới trướng có hơn ngàn, sánh vai cùng Thiếu Lâm, Võ Đang không chút tỵ hiềm.


Cả võ lâm đều biết lão một mình đả bại quần ma nên hết lòng ngưỡng mộ, lời tán tụng tuôn ra như suối.


Liễu Không đại sư nghiêm trang nói: - A Di Đà Phật ! Lão nạp thay mặt đồng đạo, mong mỏi Chung thí chủ đem thần công tạo phúc cho thiên hạ. Nếu thí chủ diệt được Thất Tinh Giáo, đem lại thanh bình cho giang hồ, mọi người sẽ tôn thí chủ làm minh chủ võ lâm.


Các chưởng môn khác đều đồng thanh xác nhận. Chung Đạo Viễn sung sướng đến nghẹn lời, lão ấp úng hứa hẹn:


- Cảm tạ chư vị đồng đạo đã có lòng ưu ái, tin tưởng. Lão phu nguyện sẽ tận lực giáng ma vệ đạo. Nhưng phải nói thêm rằng, lão phu có được ngày hôm nay, trở thành người trong chính đạo cũng là nhờ sự giúp đỡ của công tử Vô Hối. Lão phu xin gửi lời cảm tạ đến công tử.


Tam Tuyệt Thiên Tôn cười khanh khách: - Hối nhi bận gia sự nên không có mặt hôm nay, nhưng sẽ sát cánh với hội chủ tiêu diệt tà ma.


Thạch Đại Hổ cùng Côn Linh cũng tham gia Chính Nghĩa Hội, cùng hai trăm cao thủ Đao Môn. Họ ở dưới quyền của thiếu hội chủ Ngô Trận, chịu trách nhiệm việc trinh sát và bảo vệ cuộc lễ.


Bá Vương Quyền hôm nay đã ăn mặc chỉnh tề hơn. Thanh Lãnh Nguyệt Đao lủng lẳng bên hông càng làm tăng vẻ hiên ngang của gã. Bộ võ phục màu lam gọn gàng khiến mọi người cảm thấy gã gầy hơn bình thường.


Đại yến tưng bừng, rượu thịt ê hề, tiếng nói cười rộn rã. Chung hội chủ cùng đồ đệ đi khắp nơi chào hỏi đồng đạo. Chung Đạo Viễn chỉ uống được mấy mươi chung đã chóng mặt, đành để Ngô Trận uống thay.


Hồ Lô Cái cao giọng hỏi: - Việc đối phó với Thất Tinh Giáo, hội chủ đã có lương sách gì, xin cho đồng đạo được biết cao kiến ?


Họ Chung đã được đồ đệ hiến kế nên sang sảng nói: - Lão phu đã gửi thiệp khiêu chiến với Thất Tinh Giáo Chủ. Địa điểm là ngọn đồi bên kia sông Hán Thủy. Nếu rằm tháng này lão không dám đến, chúng ta kéo quân


thẳng tiến Trường An, đánh phá tổng đàn. Lão phu tin rằng Giang Phố vì danh dự sẽ không dám từ chối cuộc phó ước.


Côn Linh từ ngoài chạy vào trao cho Ngô Trận một phong thư. Họ Ngô mở ra xem, cau mày đến bên hội chủ thì thầm. Chung Đạo Viễn cầm thư xem lại rồi nói với mọi người:


- Kính cáo đồng đạo, lão họ Giang đã nhận lời phó ước, nhưng ra điều kiện rằng song phương sẽ đánh ba trận. Bên nào thua sẽ thoái xuất giang hồ, nếu còn sống. Quần hùng đến tham chiến phải đứng xa sáu trượng vì lão sẽ dùng đến chất độc tối thượng của Độc Trung Chi Vương. Lão phu không sợ chất độc, nhưng còn hai người nữa chẳng biết tìm ai.


Huyết Ảnh Thần Ma cười nhạt: - Lão phu luyện ma công từ nhỏ, lão không sợ bất cứ loại độc nào. Bá Vương Quyền cũng ứng tiếng:


- Sư phụ ! Đồ nhi được Độc Mỹ Nhân ban cho một viên linh đan nên cũng chẳng sợ độc. Xin sư phụ cho đồ nhi xuất trận.


Đoạt Hồn Kiếm biết đồ đệ mình võ công kém cỏi nên không muốn thí mạng. Lão định bác lời thì họ Ngô nói nhỏ:


- Ba chiêu Lôi Thiên tam thức đồ nhi đã luyện xong. Sư đồ ta phải cùng dương danh thiên hạ, chứ chẳng lẽ nào sư phụ võ công tuyệt thế mà lại có đồ đệ kém cỏi hay sao ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Miêu Mãn Mị Hồn

Miêu Mãn Mị Hồn

Miêu Mãn Mị Hồn là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Tứ

26-07-2016 6 chương
Đồ ngốc "tỉnh tò"

Đồ ngốc "tỉnh tò"

Trời ơi là trời cái máy tính...... bực mình không chịu được. Nó rút phịch cái phích

27-06-2016
Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Văn án: Anh là một người con trai như thế, cứng nhắc, không thích giao du, đượm vẻ u

09-07-2016 1 chương
Mảnh vỡ thủy tinh

Mảnh vỡ thủy tinh

Vịt đập vỡ chiếc cốc. Những mảnh vỡ bắn khắp sàn nhà.Và, cũng theo cách Jin tự

29-06-2016
Mùa hè năm đó

Mùa hè năm đó

Những mùa hè năm đó. Với sự xuất hiện của một người. Và sự ra đi của một

24-06-2016
Unfriend

Unfriend

Nó mỉm cười vì mình đã yêu một tình yêu không từng tồn tại, và đã cố trân trọng

24-06-2016

pacman, rainbows, and roller s