Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 21 đánh giá )

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh - Hồi 5 - Nợ tình oan nhân

↓↓

Y quay lại Lâm Tứ :

bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Lâm đệ... chúng ta đi thôi.


Tuấn Luận vừa nói vừa nắm tay Lâm Tứ.


Thấy Tuấn Luận và Lâm Tứ toan bỏ đi quần hùng nhốn nháo hẳn lên.


Phán Quan Bút Tạ Hữu thét lớn :


- Chư vị huynh đệ... Không cho hắn đi... Đừng cho hắn bỏ chạy.


Quần hùng đồng loạt rút binh khí toan xông đến, nhưng tất cả đã quá muộn rồi.


Tuấn Luận chỉ lắc vai, tay nắm tay Lâm Tứ thi triển bộ pháp Mê Tông thần kỳ.


Chỉ loáng mắt hai người đã băng ra tới ngôi tam quan của Tụ Hiền trang bỏ xa quần hùng nhốn nháo sau lưng họ.


Trong khi Tuấn Luận và Lâm Tứ rời Tụ Hiền trang thì trên tầng cuối cùng của tòa Ngũ giác lầu, Xám y nhân với chiếc mặt nạ che mặt định nhãn nhìn theo y.


Cùng lúc đó, tiếng đàn cùng tiếng hát cất lên tại gian biệt phòng của Mạc Thiên Vân.


Đem theo Lâm Tứ, Tuấn Luận rời Tụ Hiền trang đến tòa thủy xá kiến tạo trên ghềnh đá nhô ra ngoài dòng Dương Tử.


Bước vào thủy xá, Lâm Tứ nói :


- Đại ca đã lấy được hạt Minh Chỉ thần châu của Mạc trang chủ?


Tuấn Luận gật đầu.


Y lấy túi gấm đeo bên hông đặt vào tay Lâm Tứ :


- Đệ nhìn xem.


Lâm Tứ mở túi gấm ra xem. Ánh hào quang từ trong túi gấm hắt ra nhuộm một màu lam ngọc lên khuôn mặt gã. Đôi mắt Lâm Tứ cứ ló nhìn vào trong túi gấm.


Y vừa nhìn vừa chắc lưỡi :


- Ái cha... Đẹp quá... đẹp quá... không có hạt Dạ Minh châu nào khả dĩ sánh bằng Minh Chỉ thần châu.


Lâm Tứ rút lại miệng túi gấm, nhìn Tuấn Luận nói :


- Hạ đại ca... Hạt Dạ Minh châu này đáng giá bao nhiêu?


Tuấn Luận nhìn Lâm Tứ cười :


- Tùy theo ý của Lâm đệ. Chuyện hôm nay, đệ đã làm được một việc đại phúc. Máu không nhuộm đỏ Tụ Hiền trang và võ lâm không xảy ra thảm cảnh máu chảy đầu rơi. Công trạng đó của đệ rất đáng được trọng thưởng. Đệ muốn gì?


Lâm Tứ nhìn Tuấn Luận giả lả cười :


- Hạ đại ca hỏi Lâm Tứ muốn gì à?


Tuấn Luận gật đầu.


Lâm Tứ giả lả nói :


- Hạ đại ca biết rồi đó... Nếu như Lâm Tứ "ẩn thủ" lấy chỉ vài chiếc hầu bao thôi thì chẳng ai phát hiện được. Nhưng tại vì lòng tham vô đáy mà Lâm Tứ bị người ta phát hiện. Suýt chút nữa đã nhận đôi Phán Quan bút của Tạ Hữu Lão ngưu đầu kia, hồn chắc giờ đã đến gặp Diêm vương.


Tuấn Luận nhìn Lâm Tứ :


- Huynh hiểu ý của đệ.


Chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài dòng Dương Tử, Bách Thủ thư sinh có vẻ suy tư trầm ngâm. Một lúc sau, y quay lại nói với Lâm Tứ :


- Lâm đệ... huynh tặng cho đệ hạt Minh Chỉ thần châu đó, nhưng với một điều kiện.


Làm Tứ tròn mắt nhìn Hạ Tuấn Luận, nói :


- Hạ đại ca! Vì hạt Minh Chỉ thần châu này mã đại ca chẳng ngại xâm nhập Tụ Hiền trang, gieo thù chuốc oán với võ lâm Trung Nguyên. Chuyện đại ca làm chẳng phải là chuyện nhỏ rồi. Đã lấy được Minh Chỉ thần châu sao lại tặng cho đệ?


Tuấn Luận nhún vai nói :


- Huynh chợt nghĩ lại thấy mình chẳng cần đến nó nữa, nhưng đệ phải hứa với huynh không được cho bất cứ ai biết đệ đang có hạt Minh Chỉ thần châu của Mạc Thiên Vân.


Lâm Tứ gật đầu :


- Huynh sợ khi thiên hạ biết Lâm Tứ giữ hạt Minh Chỉ thần châu thì sẽ gieo họa cho Lâm Tứ.


Tuấn Luận gật đầu.


Tuấn Luận mỉm cười chỉ chuôi cây trâm ghim trong cột thủy xá, nghiêm giọng nói :


- Chừng nào đệ không thấy đầu cây trâm này thì cứ tự nhiên muốn dùng như thế nào cũng được.


Lâm Tứ reo lên :


- Được rồi... đệ hứa... đệ hứa. Còn bây giờ Lâm Tứ sẽ rời Dương Châu đến Lạc Dương thành.


- Được đệ bảo trọng.


Đặt tay lên vai Lâm Tứ, Tuấn Luận nói :


- Có lúc ta cần đến thuật ẩn thủ của đệ đó.


Tuấn Luận chấp tay sau lưng bước ra khỏi gian thủy xá. Lâm Tứ bước theo Tuấn Luận. Y hỏi :


- Đại ca định đi đâu?


- Huynh có chuyện phải làm.


Tuấn Luận nói xong, lắc vai thi triển Mê Tông bộ, thoạt cái đã mất hút chẳng để lại bóng dáng. Lâm Tứ lắc đầu chắc lưỡi :


- Lâm Tứ này phát tài rồi. Không ngờ Minh Chỉ thần châu của Mạc trang chủ lại rơi vào tay mình.


Y lắc đầu :


- Thật là khó tin... Một tiểu Cái bang mà có được hạt Minh Chỉ thần châu.


Như thể quá nôn nóng với báu vật, Lâm Tứ không kềm lòng được, bèn lấy hạt Minh Chỉ thần châu ra ngắm nghía miệng thì xuýt xoa nói :


- Ái cha... Đẹp quá... Đẹp quá... Thật không thể nào tưởng tượng được.


Lâm Tứ như thể bị hạt Dạ Minh châu Minh Chỉ rút lấy mọi suy nghĩ lẫn nhãn lực mà chẳng nghĩ gì đến chung quanh mình. Y hết lật ngược, lật xuôi để ngắm hạt Dạ Minh châu đó.


Đang ngắm nghía một cách say mê, chợt Lâm Tứ nghe tiếng chân bước vào thủy xá. Y hốt hoảng cho ngay hạt Minh chỉ vào túi gấm lèn vào ngực áo, quay ngoắc lại.


Đập vào mắt Lâm Tứ là một gã thư sinh yếu đuối, miệng nồng nặc rượu. Y lê từng bước vào thủy xá, trên tay vẫn ôm khư khư bầu rượu hai cân. Đôi mắt y đờ đẫn, miệng thì thều thào nói :


- Ta chết để nàng được vui duyên tình khác... Ta chết để nàng được vui với duyên tình khác.


Sử Thứ Dân vừa nói vừa lao bước đến vòng hiên thủy xá, toan lao đầu xuống dòng Dương tử. Lâm Tứ thấy y tính tự vận liền chụp tay kéo lại :


- Hê...


Y kéo Sử Thứ Dân vào thủy xá. Gã như thể không đứng nổi ngồi bệt xuống sàn gạch. Mắt nhướng thẳng lên, miệng thì sủi bọt, thều thào nói :


- Ta muốn chết. Ta muốn chết...


Lâm Tứ nhìn Sử Thứ Dân, lắc đầu nói :


- Túc hạ sao lại muốn chết... Bộ sống không vui vẻ hả?


Sử Thứ Dân nhướng đôi mắt ngầu đục, chẳng còn thần quang. Y thều thào nói :


- Ta sống làm chi nữa khi nàng đã bỏ ta?


Lâm Tứ chìa mặt tới :


- Hê... huynh đài muốn chết vì tình phải không?


Thứ Dân gật đầu lè nhè nói :


- Ta đang thất tình... Mất nàng ta chẳng còn muốn sống nữa. Tại sao nàng lại muốn bỏ Sử Thứ Dân này. Phải chăng nàng vì quyền lợi mà quên tình yêu của ta. Phải chăng nàng đã là Thiên hạ đệ nhất kiều nữ rồi vội phủi tình ta?


Y nói xong bật khóc thổn thức.


Nghe Thứ Dân vừa khóc vừa kể lể, mặt Lâm Tứ nhăn lại. Y ngồi bệt xuống bên họ Sử :


- Huynh dài nói nàng là ai vậy...? Nàng là ai mà tự cho mình là Thiên hạ đệ nhất kiều nữ đất Dương Châu?


Thứ Dân gục gặc, nhướng mày nhìn Lâm Tứ :


- Chẳng ai có thể sánh với nàng.


Lâm Tứ vỗ vai gã :


- Nhưng nàng là ai?


- Tô Băng Lệ.


Đôi mắt của Lâm Tứ những tưởng muốn đứng tròng nhìn họ Sử sau khi ba tiếng Tô Băng Lệ đập vào tai gã. Y nhăn nhó nói :


- Đúng rồi... Huynh đài thất tình là đúng rồi. Phận thấp hèn thì xin nhận phần nhỏ mọn đi. Có gì mà lại đèo bồng yêu ngay Tô Băng Lệ?


Đang lúc cao hứng, Lâm Tứ vỗ vai Sử Thứ Dân :


- Thôi được rồi... Hôm nay Lâm Tứ đang gặp vận may. Ta sẽ giúp cho huynh đài quên Tô Băng Lệ thiên hạ đệ nhất kiều nữ. Rồi sau đó huynh đài có muốn chết thì chết. Huynh đài có chết thì cũng không đến nỗi biến thành con ma đói ôm mối tơ tình đi tìm Hà Bá.


Lâm Tứ nói xong dìu Sử Thứ Dân ra ngoài ghềnh đá. Y dìm đầu Sử Thứ Dân xuống mặt nước. Khi dựng Thứ Dân đứng dậy, gã ho sặc một tiếng mới lần hồi tỉnh rượu.


Lâm Tứ nói :


- Huynh đài còn nhớ Tô Băng Lệ Thiên hạ đệ nhất kiều nữ không?


Thứ Dân chồm tới Lâm Tứ :


- Tô Băng Lệ đang ở đâu? Nàng ấy đang ở đâu?


Y thốt dứt câu mới nhận ra trước mặt mình là một tiểu Cái bang xa lạ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lạnh...

Lạnh...

Có lẽ trong suốt cuộc đời một con người, cơ hội để làm được điều gì đó tốt

24-06-2016
Mãi mãi là bao xa

Mãi mãi là bao xa

Dù cho thực tế chẳng ai bắt ta phải tin vào điều đó, dù ta có cân nhắc lí trí đến

29-06-2016
Cẩm tú cầu vẫn nở

Cẩm tú cầu vẫn nở

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Cẩm tú

25-06-2016
Người thứ ba

Người thứ ba

Sai lầm lớn nhất cuộc đời anh đó chính là đã đem lòng yêu hai người phụ nữ, anh

26-06-2016
Lá cuối năm

Lá cuối năm

Đời người cũng giống như chiếc lá. Mỗi năm Tết lại đến một lần. *** Đó là

23-06-2016

The Soda Pop