Ôm túi bên bánh bao nóng hổi, Lâm Tứ vừa định bỏ đi thì ai đó ghịt vai y lại. Bị người thịt vai, buộc Lâm Tứ phải quay ngoắc lại. Y nhận ra ngay bộ mặt đằng đằng sát khí của Lâm Qui.
Lâm Tứ reo lên :
- Ô... Lâm thiếu gia... Tưởng đâu ai xa lạ, hóa ra lại là huynh.
- Gặp lại Lâm thiếu gia ngươi đang mừng hay ngươi đang sợ.
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lâm Tứ nhìn Lâm Qui. Y giả lả nói :
- Tất nhiên là mừng rồi. Sao lại sợ dược chứ?
Mặt Lâm Qui đanh lại :
- Thế ngươi có thể cho bổn thiếu gia biết vì sao ngươi mừng không?
Lâm Qui vừa nói vừa vỗ tay một cái. Ngay lập tức hơn mười gã võ phu vây quanh Lâm Tứ. Thấy bọn võ phu vây quanh mình, người nào cũng đằng đằng sát khí những tưởng như Lâm Tú là kẻ thù bất đội trời chung với họ. Trong vòng vây của bọn võ phu, trước mặt là Lâm Qui, Lâm Tứ tự biết giờ có muốn chạy cũng không được. Y giả lả cười nói :
- Có rất nhiều nguyên nhân để tiểu đệ mừng khi gặp lại huynh. Nhưng ở đây tiểu đệ nói ra chẳng tiện chút nào. Chúng ta đi tìm một chỗ nào tâm sự chứ?
- Bổn thiếu gia chẳng muốn mất thời gian với tiểu tử thúi như ngươi đâu. Bổn thiếu gia chỉ muốn nghe chút chuyện mà ngươi nói xong sau đó ngươi biết thiếu gia sẽ làm gì ngươi không
Lâm Tứ xoa tay, giả lả lắc đầu :
- Làm sao tiểu đệ biết được huynh định làm gì tiểu đệ.
- Bổn thiếu gia sẽ dùng cực hình tàn khốc nhất để hành xử ngươi đó. Ngươi nghĩ ra xem, cực hình nào sẽ khiến ngươi đau khổ nhất?
Lâm Tứ tròn mắt nhìn Lâm Qui :
- Cực hình đau đớn nhất thì gồm có lóc thịt lóc da. Cạo xương, tứ mã phanh thây, lăng trì, bá đao đoạt sát, thiêu sống, quẳng xuống bàn chông... rất nhiều... Nhưng tiểu đệ thấy mình đâu có tội gì mà huynh lại muốn dùng cực hình với tiểu đệ.
Lâm Qui trừng mắt giương thẳng tay phải chực tát vào mặt Lâm Tứ, nhưng Lâm Tứ thét lớn :
- Không phục... không phục.
Lâm Qui nghe gã nói câu này buộc phải hạ tay xuống :
- Tại sao ngươi không phục?
- Huynh nghĩ xem... tiểu đệ chưa biết mình đã làm gì mạo phạm đến huynh, thế mà huynh đã đánh tiểu đệ rồi. Huynh đường đường là một đại cao thủ của võ lâm, ai nghe đến tên cũng phải sợ mất hồn, mất vía, chung quanh lại có thuộc hạ nữa, lại ngang nhiên đánh tiểu đệ, một gã tiểu tử Cái bang chẳng có chút bản lĩnh gì cả thì hỏi sao phục được. Tiểu đệ đã không phục thì tất nhiên thiên hạ cũng sẽ không phục huynh.
Lâm Qui thở hắt ra một tiếng :
- Thế ngươi có biết ngươi phạm tội gì với Lâm thiếu gia không?
Lâm Tứ giả lả cười, lắc đầu :
- Quả thật tiểu đệ không biết à.
- Nếu ngươi không biết thì Lâm thiếu gia sẽ nhắc lại cho ngươi biết.
Lâm Tứ khom người ôm quyền khúm núm nói :
- Tiểu đệ xin được rửa tai để nghe Lâm huynh chỉ huấn.
Hừ nhạt một tiếng, Lâm Qui nói :
- Ngươi hắn còn nhớ chuyện tại cổ miếu chứ?
Lâm Tứ reo lên :
- Tiểu đệ nhớ ra rồi... Tiểu đệ nhớ ra rồi
Lâm Qui cướp lời Lâm Tứ :
- Ngươi đã nhớ ra giờ thì không còn gì để ngăn được Lâm thiếu gia hành xử ngươi.
Lâm Tứ khoát tay :
- Không không... Chính vì chuyện đó mà tiểu đệ rất vui mừng khi gặp lại huynh.
Lâm Qui tròn mắt nhìn Lâm Tứ :
- Ngươi nói nhăng nói cuội gì chứ? Chẳng lẽ vì chuyện tại cổ miếu thì ngươi phải sợ khi gặp Lâm thiếu gia, nhưng sao lại gặp ta ngươi mừng chứ?
Lâm Tứ ôm chiếc bánh bao, cười khẩy rồi nói :
- Huynh chắc chắn đã hiểu lầm tiểu đệ rồi.
Lâm Qui quắc mắt nhìn nhìn Lâm Tứ :
- Hiểu lầm ngươi... Đúng ta hiểu lầm ngươi đó. Chính vì hiểu lầm nên bổn thiếu gia quyết định băm thây ngươi.
Lâm Qui toan vỗ tay để bọn võ phu xông vào Lâm Tứ, nhưng gã đã thét lên :
- Khoan.
- Ngươi còn có điều gì muốn nói nữa?
Lâm Tứ mỉm cười nói :
- Tiểu đệ có rất nhiều điều muốn nói với Lâm huynh. Nếu tiểu đệ nói gian thì đất chỗ tiểu đệ đứng sẽ nứt toát ra làm hai, cho đệ chui xuống dưới đi.
Lâm Qui gằn giọng nói :
- Ngươi có điều gì muốn nói với Lâm thiếu gia thì mau nói nhanh lên rồi bổn thiếu gia sẽ tống tiễn ngươi về dưới Địa phủ.
Lâm Tứ buông một tiếng thở dài nói :
- Lâm huynh... Trước nhứt tiểu đệ muốn hỏi huynh... Tiểu đệ và huynh có phải là cùng một họ Lâm không?
Lâm Qui chau mày rồi gật đầu :
- Đúng... Bổn thiếu gia và ngươi cùng một họ. Cùng một họ thì có thì nói ra chứ... Chẳng lẽ ngươi muốn nhận bừa bổn thiếu gia.
- Tiểu đệ chưa nói ra mà huynh đã nói thay tiểu đệ. Phàm những người cùng một họ thì có quan hệ với nhau đấy. Khác họ đã họ đã có quan hệ huống chi cùng họ. Có lẽ đệ và huynh có quan hệ rất gần gũi nhau. Nếu không muốn nói là ruột thịt đấy.
Lâm Tứ nói xong. Lâm Qui ngửa mặt cười ngặt nghẽo. Hắn vừa cười vừa nói :
- Tiểu tử... Nghe ngươi phát ngôn nhận bừa ta là người dòng tộc của ngươi... Ta không thể nào nhịn cười được đấy.
Hắn nói xong cười lên khanh khách.
Lâm Tứ chờ cho Lâm Qui cười dứt mới nói :
- Hẳn huynh đã nhận ra Lâm Tứ là người cùng dòng tộc nên đắc chí cười phải không?
Lâm Qui trừng mắt nạt :
- Tiểu tử thúi hồ đồ... Ngươi còn nói một lần nữa cái ý nghĩ điên rồ đó thì đừng trách sao bổn thiếu gia nóng gan phát lạc ngươi mà không cho ngươi giãi bày.
Lâm Tứ sụ mặt xuống :
- Huynh không nhận đệ thì thôi. Thật làm oan ức cho Lâm Tứ này.
Hắn gãi đầu nói :
- Khi đệ nghĩ đến huynh mà huynh lại không bao giờ nghĩ đến tiểu đệ cả.
Lâm Qui nạt ngang :
- Ngươi nghĩ đến thiếu gia mà lại phá bĩnh vào chuyện của ta ư?
Lâm Tứ khoát tay
- Tiểu đệ nào dám phản bội huynh. Tiểu đệ không giúp người dòng tộc thì giúp ai chứ?
Lâm Qui nạt ngang :
- Lâm thiếu gia đường đường là người của phủ Cửu Thiên Tuế mà lại có quan hệ dòng tộc với một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi à? Những lời sàm ngôn hồ đồ của ngươi chỉ đáng để cho Lâm thiếu gia hành xử thôi.
Lâm Tứ buông tiếng thở dài nói :
- Nếu Lâm huynh đã nói vậy rời thì Lâm Tứ chẳng còn gì để nói nữa.
Lâm Qui gàn giọng nói :
- Vậy là ngươi nói hết rồi chứ?
Lâm Tứ tròn mắt, lắc đầu :
- Chưa...
- Thế ngươi còn gì để nói nữa nào?
- Lâm tiểu đệ còn biết bao nhiêu chuyện để nói với huynh... Tỷ như chuyện hôm đó... Thật ra hôm đó...
Gã buông một tiếng thở dài rồi ngồi thụp xuống bật khóc tức tưởi. Gã cứ khóc mãi mà không nói câu nào. Thấy Lâm Tứ khóc, Lâm Qui gằn giọng nói :
- Tiểu tử. Ngươi sợ chết mà khóc phải không?
Lâm Tứ ngẩng mặt nhìn Lâm Qui :
- Lâm Tứ không phải sợ chết mà khóc đâu. Tại vì Lâm Tứ ấm ức quá mà khóc thôi.
Lâm Tứ nói dứt câu rống to lên. Tiếng khóc rống của gã khiến cho mọi người chung quanh tò mò bâu lấy.
Lâm Tứ thấy mọi người bâu lấy vì tò mò, cau mày gắt giọng quát :
- Các ngươi bâu đến để làm gì... có đi không. Mau đi đi, rời khỏi đây.
Mọi người ồ lên.
Nghe tiếng ồ của những người tò mò đó, Lâm Tứ càng rống to hơn nữa. Gã vừa rống vừa nói :
- Các vị trưởng tôn ơi. Lâm Tứ này bị hàm oan mà chẳng thể nào nói được Tức chết đi thôi. Tức chết đi thôi.
Gã nói xong rống to lên.
Chương trước | Chương sau