Cánh cửa biệt phòng không thể chịu đựng nổi dư kình khủng khiếp đập vào nó, bật tung ra. Lâm Qui đang cao hứng với sự khuất phục của Nhị nương và Tam nương thì bỗng cụt hứng. Bao nhiêu sự phấn khích của gã bỗng dưng tan biến như bong bóng trời mưa mà thay vào đó là sự sửng sốt khi thấy Long Cơ bà bà lừng lững tiến vào. Tay trái cầm thiết trượng, Long Cơ bà bà lê từng bước tiến đến tràng kỷ. Sắc mặt hằn những nét sát nhân khủng bố.
Nhìn vẻ mặt của Long Cơ bà bà, Nhị nương và Tam nương phải rùng mình bởi sắc mặt hung tợn hiện rõ trên ánh mắt của mụ. Long Cơ bà bà dừng bước, chống thiền trượng nhìn Lâm Qui, Nhị nương và Tam nương.
Lâm Qui lúng túng, giả lả nói :
- Tỷ tỷ... Sao không nghỉ ngơi? Lúc này tỷ tỷ còn đang dưỡng thương mà.
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Long Cơ bà bà gằn giọng nói :
- Long Cơ thần nữ có thể nghỉ ngơi dưỡng thương được hay không chứ?
Vừa thốt ra câu nói đầy chất uất hận đó Long Cơ bà bà vừa chống trượng dấn bước tới Lâm Qui. Thấy sắc diện đầy chất khủng bố của Long Cơ bà bà, Lâm Qui đoán biết cả vì nguyên cớ gì mà Long Cơ lại phẫn nộ như vậy.
Lâm Qui vội đứng lên sửa lại y phục, quỳ xuống trước chân Long Cơ bà bà. Long Cơ bà bà nhìn Lâm Qui mà nước mắt tuôn ra. Không chỉ có nước mắt thôi mà ngay cả vết thương bên bờ vai phải của mụ cũng rịn máu tươi vì uất nghẹn. Mụ rít giọng nói :
- Lâm đệ đệ... Ngươi đã hứa với ta như thế nào. Lâm đệ đệ muốn gì thì Long Cơ này cũng chịu ý đệ. Thậm chí vì đệ mà ta đã mất một cánh tay bởi đao pháp của Kinh Vô Thường. Chẳng lẽ bây giờ ta biến thành phế nhân rồi, Lâm đệ định bỏ rơi tỷ hay sao?
Mụ nện thiền trượng xuống sàn gạch.
Chát...
Sàn gạch rạn nứt bởi trượng pháp của Long Cơ bà bà. Mặc dù bị ngoại thương trầm trọng, nhưng với nội lực tu vi của mình, Long Cơ bà bà vẫn thừa khả năng lấy mạng Đại Đạo Hái Hoa Lâm Qui dễ như trở bàn tay.
Thấy sàn gạch rạn nứt bởi trượng pháp của Long Cơ bà bà, Lâm Qui biến sắc mặt.
Gã dập đầu xuống sàn gạch :
- Tỷ tỷ... Lâm đệ biết lỗi của mình... Nhưng khi tỷ sát tử đệ thì trước xin tỷ minh xét lại cho Lâm đệ của tỷ.
Long Cơ bà bà nghiến răng rít giọng nói :
- Lâm đệ đệ muốn ta minh xét điều gì nào?
Lâm Qui ngang mặt nhìn lên Long Cơ bà bà :
- Tỷ nghĩ lại cho đệ xem... Tâm của đệ lúc nào cũng nghĩ đến một mình tỷ mà thôi. Nhưng... Nhưng chỉ vì hai ả nô nữ này...
Hắn chỉ Nhị nương vã Tam nương :
- Chỉ vì hai ả nó nữ này đã khuyến dụ đệ. Họ lợi dụng lúc tỷ đang thời kỳ dưỡng thương mà... mà dụ dỗ Lâm Qui... Trong nhất thời hồ đồ... Đệ... đệ mới không kìm chế dược mình. Tội này đáng ra phải trừng phạt Nhị nương và Tam nương.
Long Cơ bà bà trừng mắt nhìn Lâm Qui :
- Lâm đệ. Thật như vậy sao?
- Nếu đệ có ngoa ngôn, xảo quyệt thì trời tru đất diệt Lâm Qui này đi... Tỷ... Tỷ tỷ muốn đệ phải làm gì đây để cho tỷ tin?
Nghe Lâm Qui thốt ra những lời nói trơ trẽn này, Nhị nương và Tam nương rúng động thần trí. Hai nàng gần như không giữ được bình tĩnh nữa mà quì sụp xuống.
Nhị nương nói :
- Long Cơ thần nữ... Nô nữ không có ý...
Long Cơ bà bà nhìn lại Nhị nương và Tam nương. Bà đay nghiến nói :
- Hai ngươi thị vào nhan sắc còn trẻ trung toan cướp Lâm đệ của ta...
Nhị nương và Tam nương nghe Long Cơ nói càng sợ đến hồn siêu phách lạc. Cả hai sụp lạy như tế sao trên trời.
Tam nương sụt sùi vừa khóc vừa nói :
- Nô nữ không dám như vậy đâu... Xin bà bà mình xét cho nô nữ.
Long Cơ Bà. Bà nghe Tam nương gọi mình bằng hai chữ bà bà, đã căm phẫn càng căm phẫn hơn. Mụ ta chỉ Tam nương thét lớn :
- Im miệng...
Tam nương gục đầu sát sàn gạch phủ phục.
Lâm Qui liếc thìn Nhị nương Và Tam nương rồi ngẩng lên nói với Long Cơ bà bà :
- Tỷ tỷ... Lâm đệ một mực.yêu thương tỷ mà... Chẳng lẽ thời gian qua tỷ không nhận thấy tình yêu của.đệ đối với tỷ.
Long Cơ bà bà buông một tiếng thở dài, gằn giọng nói :
- Ngươi đứng lên đi.
Lâm Qui đứng lên, phủi hai vạt áo. Gã từ tốn nói :
- Đa tạ tỷ tỷ... Để đệ đưa tỷ về thư phòng nghỉ ngơi và hầu hạ tỷ.
Long Cơ bà bà nhìn Lâm Qui lắc đầu :
- Không... Bây giờ ta không muốn nghỉ ngơi gì nữa cả... Chỉ khi nào ta thấy đệ chứng minh tình yêu của đệ đối với ta thì ta mới mãn nguyện.
Buông một tiếng thở dài. Long Cơ nói :
- Lâm đệ đã biết Long Cơ này đối xử với đệ như thế nào rồi... và bây giờ ta muốn đệ phải chứng minh cho ta thấy tình yêu của đệ.
Lâm Qui gật đầu :
- Được rồi... được rồi... tỷ muốn gì thì đệ cũng sẽ làm theo ý của tỷ mà.
Long Cơ bà bà chỉ Tam nương và Nhị nương hỏi :
- Chuyện vừa rồi giữa Lâm đệ đệ và hai ả nô nữ này thật sự do chính hai ả đó khuyến dụ đệ?
Lâm Qui gật đầu :
- Không sai... Không sai... Đúng như vậy đó à.
- Nếu đúng nhưng đệ nói thì tỷ muốn đệ thay mặt tỷ hành xử hai ả nô nữ đê tiện này cho tỷ... Hãy làm đi.
Giọng nói của Long Cơ bà bà vô cùng cương liệt khi đập vào vai Lâm Qui, bất giác xương sống của gã phải gai lạnh, toàn thân nổi đầy gai ốc.
Trong khi Lâm Qui sởn người, nổi đầy gai ốc thì Nhị nương lẫn Tam nương quỳ chết lặng dưới sân gạch. Cả hai người không thể nào thốt được một lời phân giải mặc dù họ rất muốn nói nhưng cổ họng như có khối chì chẹn ngang không sao thốt được thành lời.
Lâm Qui nhìn Long Cơ bà bà khẽ gật đầu.
Gã quay lại bước đến trước mặt Nhị nương và Tam nương. Thấy gã bước đến trước mặt mình, Nhị nương và Tam nương chỉ còn biết lắc đầu.
Tam nương ngẩng lên :
- Lâm thiếu gia... Thiếu gia tha mạng cho Tam nương.
Mặt Lâm Qui sa sầm xuống. Y nhỏ giọng nói :
- Ta không muốn đâu, nhưng... hai người phải hiểu cho ta.
Tam nương toan mở lời thì chưởng ảnh của Lâm Qui đã dựng lên vồ thẳng xuống đỉnh đầu nàng.
Bộp...
Nhận trọn một chưởng của Lâm Qui, Tam nương chúi người đến trước, tứ chi giẫy lên vài lần thì hồn lìa khỏi xác, nhưng mắt vẫn trợn đứng. Trong khóe mắt là hai giọt máu lệ trẹo ra khóe, nàng nhận một cái chết tức tưởi mà tuyệt nhiên chẳng thể thốt được một lời phân biện nào. Nàng đúng là đang nhìn Lâm Qui bằng đôi mắt uất hận của người chết.
Nhị nương bật đứng lên chỉ Lâm Qui :
- Ngươi... Ngươi là kẻ mặt người dạ thú... Ngươi đê tiện... Ngươi bỉ ổi... Kẻ tiểu nhân đê tiện nhất bỉ ổi nhất chính là ngươi.
Lâm Qui cau mày.
Nhị nương gào lên :
- Lâm Qui... Nhị nương này có chết cũng sẽ biến thành quỷ dữ theo ám ngươi suốt cuộc đời này, nhưng ta thề không chết bởi tay ngươi đâu... Không chết bởi tay ngươi đâu.
Nhị nương nhìn lại Long Cơ bà bà :
- Mụ già... rồi mụ cũng sẽ nhận một kết cục còn đau đớn hơn cả Nhị nương và Tam nương này nữa.
Nghe Nhị nương nói, mặt Long Cơ bà bà đanh lại. Bà buột miệng thốt :
- Nha đầu...
Lời của Long Cơ bà bà chưa trọn câu thì Nhị nương lao đầu thẳng vào cáy cột đá.
Bộp...
Nàng ôm lấy cây cột từ từ quị xuống, nhưng mắt thì đóng đinh vào mắt Lâm Qui và Long Cơ bà bà như thể muốn thâu tóm nhân dạng của hai người vào hai con ngươi đặng có chết thì cũng theo hình ảnh đó mà ám họ suốt đời.
Hai ánh mắt của Tam nương và Nhị nương đập vào nhãn quang của Lâm Qui khiến xương sống gã gai lạnh từng cơn một. Gã cảm thấy hồi hộp, sợ hãi khi nghĩ đến hằng đêm sẽ phải đối mặt với hai đôi mắt đầy chất man rợ và chết chóc kia. Bất giác gã rùng mình.
Long Cơ bà bà buông một tràng thở dài nói :
- Không biết hai người chết oan hay bị người ta vu oan giá họa nữa?
Nghe Long Cơ bà bà nói cau mày, tứ chi Lâm Qui bủn rủn hẳn ra. Mặc dù vậy hắn vẫn có giữ bình tĩnh bước đến trước mặt Long Cơ bà bà từ tin nói :
- Giờ tỷ đã tin đệ chưa?
Buông một tiếng thở dài, Long Cơ bà bà nói :
- Tỷ đã tin đệ rồi, nhưng tỷ sợ sẽ còn nhiều người con gái chết oan nữa.
Lâm Qui cau mày nói :
- Tỷ nói vậy có ý gì?
Nhìn Lâm Qui, Long Cơ bà bà nói :
- Khi nhìn thấy ánh mắt của Nhị nương và Tam nương, ta biết hai người đó chết oan. Thật ra tỷ biết đệ không bao giờ yêu thương tỷ, dù cho Long Cơ này có làm tất cả vì đệ... Nhưng ta tự lừa dối mình bởi vì ta quá yêu đệ.
Bà nhướng đôi mắt đã chảy xệ. Sắc mặt già nua của Long Cơ đã gần hằn với những nếp nhãn thời gian giờ lại càng hằn sâu hơn nữa.
Mụ thở ra một tiếng như thể muốn trút những nỗi muộn phiền đang âm ĩ đốt cháy nội tâm mụ, rồi nói :
- Tỷ biết một ngày nào đó, thì Lâm đệ đệ cũng bỏ ta mà thôi. Cái ngày đó cũng không bao xa nữa... Long Cơ này sợ đến cái ngày đó lắm. Trước đây ta chưa tàn phế thì đệ cũng chẳng nghĩ gì đến ta, ngoại trừ muốn ta gầy dựng một tương lai cho đệ, nay thì...
Long Cơ bà bà nhẹ lắc đầu :
Chương trước | Chương sau