Pair of Vintage Old School Fru
Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 103 đánh giá )

Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh - Hồi 31 - Tơ yêu lưới nhện

↓↓
Lâm Qui thả những bước chăn sáo trông rất phấn khích bước vào Bách Hoa lầu.


Hai gã kỹ nữ bước ra tiếp gã. Chẳng một chút ngượng ngùng hay e dè, họ Lâm choàng tay qua vòng tiểu yêu của hai người đó. Gã chìa mặt qua ả kỹ nữ đứng bên phải hôn vào mà nàng, rồi lại quay qua ả bên trái lặp lại nụ hôn đó.


Ả đứng bên phải gã nũng nịu nói :


- Chàng tham quá hà.

bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lâm Qui trừng mắt nhìn ả, rồi giả lả cười nói :


- Nam nhân mà thấy nữ nhân nếu không động lòng tham thì người đó xem như chẳng phải là nam nhân nữa. Còn tại hạ là nam nhân đích thực nên một khi thấy nữ nhân thì không thể nào băng giá.


Y nói xong cười hà hà, ôm hai nàng kỹ nữ bước vào Bách Hoa lầu. Khi đã vào trong Bách Hoa lầu rồi Lâm Qui mới nhận ra trong này chẳng có vị khách nhân nào cả. Y lạ lùng nói :


- Hê. Sao lạ thế này. Phàm bình nhật Bách Hoa lầu đông vui lắm, sao hôm nay lại vắng tanh, vắng ngắt như thế này. Bộ tất cả những đóa hoa biết nói đều đã bị các lữ khách tìm hoa chinh phục hết rồi nên chẳng còn gì lôi kéo người ta nữa ư?


Ả đi bên trái bá vai Lâm Qui :


- Hổng phải như chàng nói đâu. Hôm nay Bách Hoa lầu dành riêng cho chàng đó.


Lâm Qui chỉ vào ngực mình :


- Dành riêng chỉ một mình Lâm thiếu gì ư?


Nàng kỹ nữ gật đầu :


- Lâm thiếu gia hổng tin à?


- Hê... Tất nhiên. Lâm thiếu gia pháp tin chứ.


Nàng đi bên phải hối gã :


- Lâm thiếu gia sao tin lời của Ngọc Diệp?


Y nhìn lại nàng :


- Ngọc Diệp nói đúng thì Lâm thiếu gia phải tin. Ngọc Diệp nhìn lướt qua đã biết ngay là một kỹ nữ thông minh. Có thông minh mới nhận biết Lâm thiếu gia.


- Thế Lâm thiếu gia có tin vào lời của Ngọc Vân không?


- Tất nhiên Lâm thiếu gia cũng tin nàng.


Gã dừng bước, ôm chịt hai năng vào sát người mình. Vừa ôm Lâm Qui vừa chặc lưỡi :


- Có như vậy chứ.. Phải như vậy chứ.


Lâm Qui xiếc mạnh đến độ Ngọc Diệp và Ngọc Vân phải vặn người rú lên :


- Ơ... Thiếp gãy xương sống rối nè... Buông ra.


Ngọc Vân nhăn mặt nũng nịu khi vòng tay của Lâm Qui nới lỏng :


- Chàng làm cho thiếp nghẹn thở.


Hai nàng lườm Lâm Qui.


Ngọc Diệp nói :


- Chàng hào hứng quá coi chừng Ngọc Diệp vã Ngọc Vân bị người ta quở phạt đấy.


- Lúc này thì chàng còn nghĩ đến tỷ muội chúng thiếp nhưng khi gặp người ta rồi, sợ rằng chàng không còn nhớ Ngọc Diệp và Ngọc Vân là ai nữa.


Lâm Qui giả lả nói :


- Ậy... Lâm thiếu gia không quên hai nàng đâu. Nhất định ta sẽ không quên mà.


Ngọc Diệp và Ngọc Vân đưa Lâm Qui đến gian biệt phòng cửa đóng im ỉm.


Đứng trước cửa gian biệt phòng đó, bất giác tim Lâm Qui đập thình thịch. Mặc dù y đã được phó hẹn đến đây nhưng sao y vẫn cảm thấy bồi hồi lo lắng, cho dù trong bức thiệp báo là những dòng chữ thật ướt lệ, trao tình.


Ngọc Diệp và Ngọc Vân nhìn Lâm Qui bằng ánh mắt trao tình, rồi nhỏ nhẹ nói :


- Chàng nhớ đó... Ngọc Diệp và muội muội Ngọc Vân lúc nào cũng chờ chàng.


Lâm Qui gật đầu giả lả nói :


- Bổn thiếu gia sẽ đến ngay. Hai nàng cứ chờ sẵn ta. Ha... nếu như bổn thiếu gia muốn gặp hai nàng thì gặp ở đâu nhỉ?


Ngọc Vân mỉm cười đáp lời gã :


- Chàng chỉ cần rời khỏi được gian biệt phòng nãy thì sẽ gặp Ngọc Diệp và Ngọc Vân ngay. Chỉ sợ khi chàng bước vào rồi thì lại chẳng muốn trở ra nữa.


- Hậy... Bộ trong gian biệt phòng là cạm bẫy chết người sao mà hai nàng nói như vậy. Nếu thật sự là cạm bẫy thì Lâm thiếu gia không vào đâu.


Ngọc Diệp nhướng đôi chân mày mỏng đã được kẻ đậm. Nàng từ tốn nói :


- Ậy, chàng phải vào thôi... Trong đó là cạm bẫy nhưng lại là bẫy tình đấy. Ai mà vướng vào bẫy tình thì khó mà thả chân bước ra lắm.


Lâm Qui rặn tiếng cười giả lả rồi nói :


- Nếu là bẫy tình thì Lâm thiếu gia sẽ vào.


Gã nuối tiếc ôm vòng qua tiểu yêu của hai nàng nhỏ nhẹ nói :


- Để xem ta là bẫy tình hay người trong phòng này là bẫy tình.


Gã buông Ngọc Diệp và Ngọc Vân ra. Hai nàng nhún nhường nói :


- Ngọc Diệp và Ngọc Vân chờ chàng.


- Ta sẽ xuống gặp hai người.


Ngọc Diệp và Ngọc Vân khẽ gật đầu rồi lui bước. Nhìn lại cánh cửa biệt phòng đóng im ỉm, bất giác tim của Lâm Qui lại đập mạnh thình thình. Gã rít một luồng chân khí thật sáu để tự trấn tỉnh mình rồi nhủ thầm :


- Kẻ đi tìm hoa như mình thì chẳng có gì phải sợ một đóa hoa tuyệt sắc cả.


Gã nghĩ xong đưa tay gõ cửa.


Những âm thanh khô khốc từ cánh cửa phát ra khiến cho Lâm Qui bồn chồn.


Giọng nói thanh tao cất lên trong biệt phòng :


- Người ngoài cửa có phải là Lâm công tử không?


Lâm Qui nhỏ nhẹ đáp lời :


- Chính tại hạ.


- Mời Lâm công tử vào.


Lâm Qui sửa lại y trang, mặc dù gã biết đó là động tác thừa. Bởi y trang của gã đã thẳng nếp ngay ngắn và đây cũng là bộ trang phục đẹp nhất theo ý gã.


Lâm Qui đẩy cửa biệt phòng. Y đứng ngây ra ngay ngưỡng cửa khi mùi xạ hương dìu dịu, thơm ngát từ phía trong phả ra xông vào khứu giác. Chỉ với mùi xạ hương mà y ngửi thôi đã thấy tâm thần lâng lâng một cảm giác kỳ diệu và liên tưởng đến mình gặp được ai.


Y hít thật sâu chân khí như thể muốn dùng mũi thâu tóm lấy toàn bộ mùi xạ hương trong gian biệt phòng này.


Lâm Qui vẫn đứng ngay ngưỡng cửa biệt phòng như thể chân đã bị chôn xuống sản gạch không sao nhấc lên được. Chân gã đứng thừ ra trong khi mũi lại phập phà phập phồng những tưởng muốn hít lấy tất cả mùi xạ hương trong gian biệt phòng này. Đến khi Lâm Qui nhìn đến chiếc lều lụa hàn châu mỏng tanh. Thể pháp lúc ẩn, lúc hiện của mỹ nữ nằm duỗi dài trên tràng kỹ trong tư thế thật gợi cảm khiến cổ họng gã khản đặc không thể nào thốt ra thành lời được nữa.


Chỉ mới nhìn bóng người qua màn lụa mỏng, mặc dù chẳng thấy rõ được tất cả những đường nét cơ thể nhưng Lâm Qui đủ biết người trên tràng kỹ kia phải là một trang giai nhân tuyệt sắc mà bấy lâu nay gã chưa từng gặp bao giờ.


Lâm Qui đứng thộn mặt ra nhìn. Mãi một lúc sau y mới lê được chân chậm rãi bước về phía tràng kỷ.. Giọng nói ngọt ngào thanh tao lại cất lên :


- Lâm công tử sao lại quên đóng cửa?


Lâm Qui bối rối ôm quyền nói :


- Tại hạ quên mất. Thật là thất trách quá... Thất trách quá...


Gã vội vã quay lại đóng cửa biệt phòng. Khi y nhìn lại thì tấm rèm như thể bị kéo dịch ra để lộ đôi bàn chân. Chỉ mới thấy đôi bàn chân của mỹ nữ thôi nhưng trái tim của Lâm Qui đã muốn nhảy nhót ra ngoài lồng ngực. Y đứng thở dốc từng hơi một với tất cả sự rạo rực đang trào trong huyết quản.


Gã mím môi từ lúc nào mà không biết. Gã cũng không ngờ mình lại có được những khoảnh khắc hồi hộp trong nỗi rạo rực khôn tả này. Lâm Qui rón rén bước về phía tràng kỷ. Đôi mắt gã những tưởng không muốn dời đi nơi khác ngoài một điểm là đôi bàn chân thon dài, gợi cảm.


Lấy một luồng châu khí căng phồng lồng ngực, Lâm Qui mới nén được nỗi rạo rực đang dâng tràn trong huyết quản. Gã dừng bước khi đôi bàn chân kia đã lọt thỏm vào ánh mắt háo hức của gã.


Lâm Qui từ tốn nói :


- Cô nương thỉnh mời tại hạ đến hẳn có chuyện rất hệ trọng.


- Công tử có thích gian biệt phòng này không?


Nghe nàng hỏi, Lâm Qui rối rít hẳn lên :


- Thích chứ... Rất thích nữạ. Tại hạ là một nam nhân thì sao lại không thích gian biệt phòng của tiểu thư?


Nàng nhỏ nhẹ cất giọng ngọt ngào hỏi tiếp :


- Trong gian biệt phòng còn có Lữ Toàn Khôn... Không biết công tử có thích Diệp Tình không?


- Nêu không có Diệp Tình tiểu thư thì gian biệt phông này có đẹp thế nào Lâm thiếu gia cũng không màng đến.


Diệp Tình cất tiếng cười thánh thót thanh tao, ngọt lịm. Tiếng cười khiến cho tim Lâm Qui càng rạo rực hơn nữa. Y những tưởng sẽ chết lặng bởi tiếng cười của Diệp Tình.


Gã lắp bắp nói :


- Tiểu thư... Hẳn hiểu tại hạ.


- Diệp Tình hiểu huynh chứ... Nếu không hiểu thì sao mời huynh đèn gian biệt phòng để khoản đãi riêng huynh.


- Nàng muốn đã tại hạ những gì nào?


- Tất cả những gì huynh muốn.


Đôi mắt Lâm Qui những tưởng lọt ra khỏi hốc mắt, còn chiếc mũi phồng to ngỡ sắp nổ tung bởi câu nói của Diệp mình Nhưng y lại nghĩ sao lại buột miệng hỏi :


- Nàng muốn thết đãi ta tất cả những gì ta muốn. Tạ sao ta lại có diễm phúc như vậy?


- Rất đơn giản thôi... Bởi vì Diệp Tình hiểu công tử.


- Tại hạ và nàng... Nàng chưa từng biết nhau sao nàng lại nói là hiểu ta?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Ngã ba đường

Ngã ba đường

Trọn đời là gì? Ràng buộc hay là một loại hình khác của ràng buộc?  *** - Anh yêu

24-06-2016
Vịt và cá rô

Vịt và cá rô

Cá rô lóc lách lên bờ, đến khi nước rút, bị mắc cạn trên một vũng khô. Tưởng

24-06-2016
Người Đẹp Trả Thù

Người Đẹp Trả Thù

Lòng hận thù của con người rồi cũng đến lúc kết thúc, tình yêu đã giúp Tiểu Nê

20-07-2016 28 chương
Búp bê lật đật

Búp bê lật đật

Phải cho nó biết tự vươn vai đứng dậy trước những khó khăn thách thức thì sau này

24-06-2016
Ba giỏ khoai lang

Ba giỏ khoai lang

Ngày xưa, có một lần Gấu, Thỏ và Khỉ rủ nhau cùng tới thăm nhà bác Dê. Trước khi

24-06-2016