Y kính cẩn xá Tuấn Luận với vẻ rất thành kính, rồi giũ khẽ hai ống tay áo thụng quay bước thi triển khinh công thượng thừa vụt cái đã mất bóng ngoài cửa trang viên thảo xá.
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Sự biến diễn ra nhanh đến độ khi vầng trăng khuyết vừa chui vào mây thì Ma Hoàn Đoạt Mạng xuất hiện khi nó xuất hiện trở lại thì cuộc giảo chứng đã kết thúc rồi.
Tuấn Luận quay trở vào. Chàng châm bút gạch luôn dòng chữ thảo mà Ma Hoàn Đoạt Mạng để lại.
Tuấn Luận ngồi trở lại án thư sách. Hai tay khoanh tròn để trên mặt bàn. Chàng chờ đợi như thế trong sự tĩnh lặng. Vầng trăng khuyết hết chui vào mây rồi lại lộ ra. Thời gian chầm chậm trôi cho đến khi màn sương đêm giá lạnh từ từ tan biến. Không gian ấm áp dần lên cùng với bình minh le lói cuối chân trời.
Vầng nhựt quang từ từ đó dạng, cũng là lúc Tuấn Luận khẽ buông một tiếng thở dài. Chàng bước ra ngoài hiên thảo xá chấp tay hướng nhìn về phía vầng nhật quang. Tuấn Luận nhìn vầng nhật quang đang từ từ trồi lên khỏi đường chân trời để xua đi cái giá lạnh của bóng tối. Ánh bình minh thật đẹp và hùng vĩ. Chính vầng nhật quang hùng vĩ kia khiến Tuấn Luận liên tưởng lại quá khứ.
Chàng lắc đầu tự nhủ:
"Quá khứ của mình chỉ là một dấu hỏi. Ai là phụ thân? Người đó giờ ở đâu? Hiện tại của mình là Thiên chức phải đền nghĩa tôn sư".
Buông một tiếng thở dài, Tuấn Luận hướng mắt nhìn ra cửa trang viên. Bỗng dưng chàng cảm nhận tòa trang viên của ân sư để lại sao quá ư xa lạ đối với chàng.
Ý nghĩ mông lung cứ dẫn Tuấn Luận miên man đi mãi trong những hoang tưởng mà chàng không thể nào thoát ra được để quay về với thực tại.
Một tiếng tằng hắng từ trong thảo xá phát ra. Tiếng tằng hắng đó như giật Tuấn Luận quay trở lại với thực tại. Chàng nhìn vào thảo xá, Bách Điển tiên sinh đang ngồi vòng tay trên án thư từ lúc nào mà chàng chẳng hề phát hiện ra.
Tuấn Luận ôm quyền :
- Vãn sinh không biết tiên sinh đến.
- Nếu lão phu đến mà ngươi biết thì lão phu khó mà trở thành Bách Điển tiên sinh.
Lão vuốt râu nhìn lại những thứ đề trên án thư rồi khẽ gật đầu :
- Lão phu phải công nhận người đúng là một sư đồ độc nhất vô nhị tiên thế gian này. Xem như lão phu đã phải chịu thua ngươi. Xem như ngươi đã cải sửa được Binh Khí phổ của Vạn Sự Thông. Ngươi sẽ được biết Thập nhị thần châu ở đâu.
Tuấn Luận nghe Bách Điển tiên sinh nói, mặt căng thẳng ra với nỗi hồi hộp.
Chàng ôm quyền nói :
- Vãn sinh mong tiên sinh chỉ huấn cho điều bí mật đó.
Bách Điển tiên sinh nghiêm giọng nói :
- Một khi ngươi đã hợp tập Thập nhị thần châu thì ngươi sẽ phải chịu oan nghiệt nhất mà từ trước đến nay chưa một kẻ nào chịu đựng được. Đó là cái giá mà ngươi phải trả cho hành động nghĩa hiệp. Nước mắt và máu của ngươi sẽ chảy, thậm chí da thịt xương cốt của ngươi cũng sẽ tan ra thành nước mà không giải được oan nghiệt này.
Toàn thân Tuấn Luận rúng động khi lời nói của Bách Điển tiên sinh đập vào tai Tuấn Luận. Chàng có cảm giác lời nói vừa rồi của Bách Điển tiên sinh tợ một lời tiên tri mà thượng đế đã khoát lên số phận mình.
Thấy vẻ mặt căng thẳng của Tuấn Luận, Bách Điển tiên sinh vuốt râu nói :
- Ngươi được quyền lựa chọn. Giữa bá tính và chỉ huấn của Tôn sư với cái oan nghiệt mà ngươi sắp nhận lãnh. Nếu ngươi từ bỏ ý niệm hợp nhất Thập nhị thần châu thì cái gì đến cũng sẽ đến, họa máu chảy đầu rơi cũng sẽ chảy đến cho bá tính. Bằng như ngươi làm theo ý của Thượng Quan Nghi thì mãi mãi ngươi sống chẳng bao giờ yên. Thậm chí chết còn hơn là sống nữa.
Vuốt chòm râu bạc, Bách Điển tiên sinh từ tốn nói tiếp :
- Lão phu nói như thế tùy ngươi chọn.
Tuấn Luận khẳng khái đáp lời lão :
- Xương tan thịt nát vãn bối không ngại... Chỉ mong sau vãn sinh đừng làm kẻ bất nhân, bất nghĩa và bất đạo.
Buông một tiếng thở dài, Bách Điển tiên sinh chống tay đứng lên. Lão rút trong ống tay áo một bức di thư đã ố vàng đặt lên bàn, rồi gom tất cả những thứ mà Tuấn Luận đã lấy được của những người kia cho vào túi nải. Lão nhìn chàng lần nữa khẽ lắc đầu buông tiếng thở dài rồi rảo bước tiến ra thảo xá.
Bách Điển tiên sinh vừa đi vừa nói :
- Thượng Quan Nghi ơi Thượng Quan Nghi... Ngươi có biết ngươi gieo gì cho hậu nhân của ngươi không...
Lão nói xong nhìn lên bầu trời ngửa mặt cất tràng cười. Tiếng cười của Bách Điển tiên sinh nghe như một lời oán trách thì đúng hơn, nhưng Tuấn Luận chẳng biết lão đang muốn oán trách ai.
Chương trước | Chương sau