Khoác bộ mặt chầm dầm như cái bánh bao bị mắc mưa, Lâm Qui quay lại tòa lầu bát giác. Y chạm mặt ngay với Long Cơ bà bà đang ngồi uống trà trên gian đại sảnh có vẻ sốt ruột chờ y. Thấy Lâm Qui bước vào với bộ mặt hậm hực đó, Long Cơ bà bà nheo mày, đứng lên.
- Đã có chuyện xảy với Lâm đệ đệ rồi?
Lâm Qui hậm hực nói :
- Nhục nhã... Nhục nhã đến chết đi được.
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nắm tay Lâm Qui lại, Long Cơ bà bà định nói câu gì đó nhưng lại bị Lâm Qui dằn tay lại. Hành động của gã khiến Long Cơ bà bà phải sờ sững, ngơ ngẩn.
- Đệ đệ làm gì vậy?
Lâm Qui bước lại bàn trà, bưng cả bình trà dốc vào miệng tu ừng ực. Gã dằn bình trà xuống bàn nhìn lại Long Cơ bà bà, buột miệng buông một câu bằng giọng xấc xược :
- Thật là vô tích sự... Những lời của tỷ nói ra đều là những lời chót lưỡi đầu môi chẳng có tích sự gì cả.
Nghe Lâm Qui nói câu này, mặt Long Cơ bà bà đỏ bừng vì giận. Nện thiền trượng xuống sàn gạch :
Cạch...
Những tưởng đâu nội lực của Long Cơ bà bà sẽ cạn kiệt theo thời gian nhưng không ngờ nền gạch lại rạn nứt bởi cái nện rất khẽ của bà ta.
Long Cơ bà bà nhìn Lâm Qui nói :
- Tại sao đệ đệ lại thốt ra câu đó với tỷ. Đã có chuyện gì xảy ra với đệ?
Lâm Qui ngồi xuống ghế, y nghểnh đầu chìa cổ mình ra trước :
- Đây... Tỷ xem đi. Những dấu trảo công còn in trên cổ đệ đó. Thật là nhục nhã. Nếu Lâm Qui không may mắn thì khó mà giữ được mạng để quay về với tỷ.
Đôi chân mày được kẻ mỏng như lá liễu của Long Cơ bà bà thoạt nhíu lại :
- Tỷ đâu có thấy gì đâu.
Lâm Qui hậm hực nói :
- Mắt tỷ đui rồi sao mà không thấy chứ?
- Quả thật... Tỷ chẳng thấy có dấu gì cả.
- Lạ thật... Hắn đã đặt trảo công vào yết hầu đệ, bóp chịt lại thế mà không để lại dấu vết gì. Kể cũng lạ đó.
- Nói như vậy, kẻ bức hiếp đệ phải là một cao thủ thượng thừa.
Lâm Qui hất mặt nói :
- Còn hơn một cao thủ thượng thừa nữa.
- Nói vậy là sao?
Lâm Qui hậm hực nói :
- Còn sao nữa... Long Cơ tỷ tỷ tự nhận mình là Thiên hạ đệ nhất võ lâm, ai nghe đến tỷ cũng siêu hồn lại phách. Thế mà gã này nghe đến ngoại danh Long Cơ đã không sợ còn suýt giết chết Lâm Qui này nữa... Y nói nếu tỷ muốn gặp y thì cứ đến gian thảo xá nằm ven dòng Dương Tử.
Mặt Long Cơ bà bà nhăn lại :
- Tục danh của y là gì? Y dụng binh khí gì, nói cho tỷ biết.
- Ơ... Y chẳng có tục danh, ngoại danh gì cả, tuổi thì chỉ lớn hơn đệ độ một hai tuổi thôi. Dáng người thư sinh nhưng thần nhãn thì lạ, có uy quang vô cùng.
- Tỷ muốn biết hắn dùng binh khí gì?
- Chẳng có binh khí gì cả
- Không có binh khí?
Lâm Qui gật đầu.
- Chẳng có binh khí gì nhưng y lại xem thường tỷ. Cứ như trong mắt y chẳng có Long Cơ thần nữ trên cõi đời này.
Lâm Qui gằn giọng nói :
- Long Cơ tỷ tỷ nói đệ muốn gì cũng được phải không?
Long Cơ bà bà gật đầu :
- Đúng... Đệ muốn gì ta sẽ làm theo ý của đệ.
Lâm Qui bưng bình trà đưa lên trước mặt. Y bất ngờ vung tay nện bình trà xuống sàn gạch.
Bốp...
Bình trà vỡ tan, nước trà văng tung toé, bện cả vào gấu áo trường y của Long Cơ bà bà.
Lâm Qui nói :
- Đệ muốn tỷ đem thủ cấp của gã kia cho đệ, để đệ đập vỡ nó như đập bình trà này.
- Ta cũng có ý đó.
- Thế thì chừng nào tỷ mới đem thủ cấp của gã kia về đây?
- Ngay bây giờ.
Long Cơ bà bà nói dứt câu, quay lưng lắc vai thi triển khinh công lướt ra cửa. Không một ai có thể tưởng được Long Cơ bà bà lại có khinh thuật siêu tuyệt như vậy. So với tuổi tác của Long Cơ bà bà thì những ai cao niên như mụ khó mà đi đứng chững chạc, nhưng với Long Cơ bà bà thì khác hẳn, với lẽ thường tình đó thân pháp của Long Cơ bà bà nhẹ tênh như lông hồng, phiêu bồng lướt trên mặt gạch, thoắt cái đã mất dạng ngoài cửa.
Lâm Qui nhìn theo Long Cơ bà bà, điểm một nụ cười mỉm, nhẩm nói :
- "Mụ không đem được cái đầu của gã kia về cho Lâm Qui thì sau này đừng có bô bô cái miệng khoác lác với ta nữa".
Trở lại với Long Cơ bà bà. Với khinh thuật siêu phàm xuất chúng, chẳng cần đến con thuyền nan, mà Long Cơ bà bà vẫn băng qua dòng Dương Tử như thể người đi trên mặt nước. Bà ta đi thẳng đến ngôi thảo xá nằm ven dòng sông.
Đứng ngoài cửa thảo xá, Long Cơ bà bà quắc mắt nhìn người thư sinh đứng chắp tay sau lưng dõi mắt nhìn ra ngoài khơi. Y như thể chẳng hề phát hiện sự xuất hiệp của Long Cơ bà bà.
Long Cơ bà bà chống gậy bước lên những bậc tam cấp bước vào thảo xá. Tiếng nện thiền trượng cộc cộc những tưởng người kia quay mặt nhìn lại, nhưng y vẫn như kẻ bàng quang không nghe tiếng thiền trượng nện xuống gạch.
Y mãi dõi mắt ra ngoài dòng Dương Tử, nhẩm đọc hai câu thơ trong bài thơ vịnh "Hoàng Hạc Lâu".
Nhật mộ hương quan hà xứ thị.
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Long Cơ bà bà gằn giọng nói :
- Ngâm hay lắm... Nhưng ngươi là ai?
Thư sinh từ từ quay lại đối mặt với Long Cơ bà bà. Y từ tốn ôm quyền :
- Tại hạ là Hạ Tuấn Luận... Hậu nhân đích truyền của Thượng Quan Nghi.
Long Cơ bà bà nhíu mày :
- Hóa ra là Bách Thủ thư sinh, thảo nào Lâm đệ đệ của bổn nương không bị ngươi bức nhục.
- Lâm công tử nhờ Long Cơ bà bà đến đòi lại cái nhục đó?
Long Cơ bà bà gằn giọng nói :
- Không sai... Và ngươi hẳn đã ở đây để đợi bổn nương.
- Quả thật tại hạ đến đây chủ đích để chờ Long Cơ bà bà.
- Ngươi muốn thị chứng võ công của Long Cơ bà bà?
Tuấn Luận gật đầu :
- Vãn bối có ý đó...
- Thế thì còn chờ gì nữa mả chưa xuất thủ?
- Chưa xuất thủ vì vãn bối còn có lý do khác.
Uy quang của Long Cơ bà bà ánh lên cái nhìn bất nhẫn lia thẳng vào mặt Hạ Tuấn Luận.
- Người còn lý do gì nữa?
Vẫn những nét điềm đạm, nhu hòa, Tuấn Luận ôn nhu nói :
- Vãn bối nghe danh Long Cơ bà bà là một đại cao thủ đời trước, võ công đã đạt đến cảnh giới lư hỏa thuần thanh.
- Không sai. Ngươi nên tin vào lời đồn đãi đó của thiên hạ.
- Thế ai minh chứng cho lời của bà bà?
- Rất tiếc, những kẻ biết được võ công của bổn nương đều đã tán mạng bởi ngọn thiền trượng này.
- Họ đã chết tất không thể minh chứng được cho lời của bà bà.
- Người chết thì không thể làm chứng được. Nhưng ngươi cũng sẽ chết như những người đó thôi. Nên cần gì phải có kẻ làm chứng cho lời của ta.
Tuấn Luận nhìn thẳng vào mặt Long Cơ bà bà :
- Nếu như Tuấn Luận thắng Long Cơ bà bà thì sao?
- Ngươi không thể nào thắng được ta.
- Nếu thắng thì tại hạ được gì?
Hừ nhạt một tiếng, Long Cơ bà bà đanh giọng nói :
- Nếu ngươi thắng được Long Cơ bà bà thì ngươi có thể tự xưng mình là Thiên hạ đệ nhất võ lâm.
- Ai có thể tin vào lời của tại hạ được?
- Tiểu tử... Ngươi đang nằm mơ mới nghĩ thủ thắng được Long Cơ bà bà.
- Tại hạ sẽ thắng.
- Đừng vọng tưởng... Điều đó chẳng bao giờ xảy ra đâu.
Chương trước | Chương sau