Địa Tuyệt cung chứ lắc đầu :
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Gã đã thuộc về Cung chủ.
Đôi chân mày vòng nguyệt của Diệp Tình thoạt nhíu lại :
- Diệp Tình không hiểu nổi.
- Có gì khó hiểu... Y đã được lịnh của bổn tọa là mãi mãi là nô bộc của Cung chủ. Xem như bổn tọa đền lại cho Cung chủ bốn gã tiểu đồng đã bỏ thây trên hoang mạc. Cung chủ cứ tự nhiên phán quyết.
Diệp Tình nhìn lại gã nam nhân đang quì phủ phục dưới chân bàn. Nàng nghiêm giọng :
- Ngươi nghe lịnh bổn cung chứ?
Gã gật đầu.
Diệp Tinh lạnh ùng nói :
- Đã là người của Hương cung thì ngươi hãy tự xử đừng làm mất mặt bổn cung với tôn giá đây.
Nàng vừa thốt dứt câu thì gã kia ngay lập tức dựng song chưởng vỗ thẳng vào đầu mình.
Âm thanh khô khốc phát ra, thì gã cũng vật ngửa về sau hồn lìa khỏi xác.
Địa Tuyệt cung chủ khẽ gật đầu :
- Chúc mừng Mộng cô nương đã có được bốn gã nô bộc trung thành.
Cái chết của gã đó khiến Diệp Tình cũng không thể nào ngờ được. Nàng có cảm giác tất cả những gã nam nhân khôi ngôi tuế tú đều là những hình nộm chỉ biết tuân theo lịnh của chủ nhân tuyệt nhiên không dám phản kháng hay tự vệ.
Xác của gã đó được thiếu nữ dẫn đường nhanh chóng đưa ra ngoài, trả lại khung cảnh như lúc ban đầu. Diệp Tình liếc trộm ba gã nam nhân còn lại. Thấy họ vẫn đứng bất động như những pho tượng vô tri vô giác chẳng biểu lộ cảm xúc gì.
Địa Tuyệt cung chủ bưng chén trong khi gã nam nhân chuốc rượu vào chiếc chén mới cho Diệp Tình.
Y nói :
- Mời Mộng cô nương.
- Mời tôn giá.
Lần này Diệp Tình chẳng chút ngại ngùng dốc trọn số rượu trong chén vào miệng mình.
Mùi thơm nhẹ nhàng của hảo tửu cùng với cảm giác lâng lâng nhanh chóng chiếm lấy thể xác và tâm trí của nàng. Cảm giác ấy huyền hoặc kia lần hồi làm chủ nàng rồi tạo ra bên trong một sự đòi hỏi mơ hồ.
Đặt chén xuống bàn, Diệp Tình bất giác nhìn Địa Tuyệt cung thủ bằng ánh mắt ướt át trao tình. Cung chủ Địa Tuyệt cung chống tay tựa cằm ngắm nhìn Diệp Tình. Hai cánh môi điểm nụ cười mỉm nhiều ẩn ý.
Y từ từ đứng lên, từ tốn nói :
- Bổn tọa chẳng có gì thết đãi khách, chỉ có ba gã mỹ nam tử xin được cống cho Cung chủ.
Đôi chân mày vòng nguyệt của Diệp Tình thoạt nhướng lên. Nàng ôn nhu đáp lời Địa Tuyệt cung chủ :
- Tôn giá đãi khách như thế này còn hơn cả Tụ Hiền trang chủ Mạc Thiên Vân, người được võ lâm tôn vinh là kẻ hào phóng nhất trong thiên hạ.
Địa Tuyệt cung chủ ôm quyền nói :
- Đa tạ lời khen của nàng, nhưng bổn tọa tự xét thấy mình cũng thể nào bì kịp với Tụ Hiền trang chủ Mạc Thiên Vân. Bổn tọa đã dành riêng cho Cung chủ gian biệt phòng. Mong Cung chủ sẽ không từ chối và phiền lòng.
Địa Tuyệt cung chủ rời bàn tiểu yến.
Y chấp tay sau lưng thong dong quay vào hậu điện trong khi cảm giác lâng lâng vẫn trào dâng trong huyết quản của Mộng Diệp Tình.
Khi Địa Tuyệt cung chủ đã rời hẳn gian chính sảnh Diệp Tình lại chuốc tiếp một chén rượu đầy. Uống một mình. Nàng chẳng biết từ lúc nào mình bỗng thấy thích cảm giác mà hảo tửu đem lại.
Diệp Tình đứng lên.
Nhìn ba gã nam tử đứng hầu mình, Diệp Tình thờ ơ nói :
- Mau dẫn bổn cô nương đến gian biệt phòng của chủ nhân các ngươi.
Ba gã kia cun cút như những tên đầy tớ trung thành đưa nàng đến gian biệt phòng, tọa lạc ngay phía trên hai đầu ngọn thác. Mặc dù Địa Tuyệt cung chủ chỉ cho nơi này chỉ đáng là một gian thư phòng nhưng khỉ bước vào, Diệp Tình cũng phải ngỡ ngàng. Nếu đem so sánh gian biệt phòng này với hương phòng của nàng thì nó có lẽ còn đầy đủ hơn nhiều. Điều Diệp Tình ngạc nhiên nhất là trong gian biệt phòng được trang hoàng muôn vàn hoa thơm, tỏa ra mùi xạ hương đặc dị, ngây ngất. Mùi xạ hương mà đối với Diệp Tình không thể nào thiếu được. Chính điều đó Diệp Tình có cảm tưởng Địa Tuyệt cung chủ quá ư hiểu về nàng. Thậm chí cả cá tính lẫn sở thích của Diệp Tình, Địa Tuyệt cung chủ cũng rành như chính những đằng vân tay trong lồng bàn tay.
Chiếc tràng kỷ phủ lớp đệm hoa như thể có hấp lực kỳ dị thôi thúc Diệp Tình phải đặt lưng nằm xuống. Không thể cưỡng được hấp lực lạ thường đó. Diệp Tình ngả lưng nằm duỗi dài trên tràng kỷ. Ba gã mỹ nam tử quỳ hầu chung quanh nàng.
Diệp Tình nhìn ba gã đó :
- Các người tục danh là gì?
Cả ba gã đó cùng lắc đầu.
Diệp Tình khẽ gật đầu :
- Các người không có tên?
Ba gã mỹ nam tử lại gật đầu.
Diệp Tình hỏi :
- Các ngươi sao lại không nói?
Ba gã đi cúi đầu im lặng.
Nàng mỉm cười :
- Im lặng thế cũng tốt. Phàm những kẻ hay nói chỉ gặp họa mà thôi.
Diệp Tình chỉ mâm trái cây mà nàng không thể nào tin được chúng lại có thể hiện diện ngay trong con hoang mạc này.
Cử chỉ của nàng được ba gã kia nhận hiểu ra phải làm gì. Họ liền tận tụy bóc lấy từng quá chín mọng, lột vỏ rồi đút vào miệng nàng. Diệp Tình vừa ăn vừa nói :
- Các người đúng là những gã nô bộc dễ thương. Trong Hương cung của bổn cung không tìm được những người như thế này.
Diệp Tình trở mình hơi nhỏm lên.
Nàng chỉ gã quỳ ngay trước mặt mình :
- Bổn cung muốn thư giãn.
Cùng với lời nói đó, nàng thả lỏng tứ chi. Như thể hiểu ngay ý của Diệp Tình hoặc đã được huấn thị từ trước, gã nam nhân khôi ngôi tuấn tú hiểu ngay nàng muốn gì. Y liền đặt tay lên cánh tay trần với làn da trong mịn có lớp lông tơ gợi dục từ từ xoa nắn. Thao tác của gã thật thuần thục đến độ Diệp Tình có ngay cảm giác rạo rực lâng lâng khởi phát trên trong nội thể nàng.
Bất giác Diệp Tình nhắm mắt rồi bật rên khẽ một tiếng. Để tỏ lộ sự sảng khoái cùng cực của nàng. Nàng nhỏ giọng nói :
- Ba người mãi mãi sẽ là những người hầu của bổn cung...
Hạ Tuấn Luận uống đến cần rượu thứ hai một cách chậm chập chờ đợi đến phiên mình được mời lên diện kiến Địa Tuyệt cung chủ. Những người khác đều đã được mời đi cả rồi, duy chỉ có mình chàng. Vừa đặt chén xuống bàn thì ả a hoàn bước vào.
Tuấn Luận nhìn nàng :
- Địa Tuyệt cung chủ cho mời tại hạ?
Ả a hoàn cúi dấu, dùng tay ra dấu.
Nhìn nàng ra dấu, Tuấn Luận nói :
- Tại hạ phải thượng đài à?
Ả a hoàn gật đầu. Tuấn Luận nheo mày :
- Tại sao Tuấn Luận phải thượng đài?
Ả a hoàn liền viết lên tờ giấy hồng:
"Vì những bằng hữu của công tử".
- Thôi được... Địa Tuyệt cung chủ đã buộc tại hạ phải thượng đài thì cung kính không bằng phụng mạng.
Tuấn Luận đứng lên nói với ả a hoàn :
- Mời cô nương dẫn lối.
Tuấn Luận theo ả a hoàn rời tòa Dịch quán. Không khí bên ngoài thật mát mẻ khiến chàng cảm thấy thanh thản vô cùng.
Ả a hoàn đưa Tuấn Luận đến một bãi cát có chu vi trên hai mươi trượng vuông. Ngay giữa bàn cát, có đặt một chiếc bàn. Trên bàn là một chiếc tráp bằng cây giáng hương lên nước bóng lộn. Nàng viết vào tờ giấy hồng điều đưa Tuấn Luận xem:
"Công tử sẽ đạt được mục đích của mình nếu có được chiếc bản đồ Thiên Ma cổ bảo chứa trong chiếc tráp kia".
Trả lại tờ giấy hồng điều cho ả a hoàn, Tuấn Luận nhìn về phía chiếc bàn có chiếc tráp bản đồ Thiên Ma cổ bảo.
Chàng quay lại nói với ả a hoàn Địa Tuyệt cung :
- Mong rằng tại hạ sẽ không chôn thây trên bãi cát này.
Nàng nhìn Tuấn Luận bằng cặp mắt ngại ngùng, rồi khẽ gật đầu.
Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, Tuấn Luận chớp động thân pháp. Thế pháp của chàng như trượt trên mặt cát nhanh không thể tưởng hướng về phía chiếc bàn đặt ngay giữa bãi cát. Khi cách chiếc bàn non ba trượng thì từ dưới mặt cát, ánh chớp vàng bắn lên điểm thẳng vào lòng cước hữu của Tuấn Luận.
Những tưởng đâu chiếc binh khí có mũi nhọn hoắc như măng tre đâm toét lòng bàn chân Tuấn Luận, nhưng chẳng khác nào cánh bướm nhẹ êm, cước pháp chỉ hơi nhích động mũi giày Tuấn Luận đã điểm ngay trên đầu mũi binh khí. Tuấn Luận dụng luôn đầu mũi binh khi đó làm điểm tựa cất mình lên cao ba trượng.
Chàng lộn một vòng trên không trung với thuật "Hoài Long Quá Độ" chao mình chúc xuống. Tả thủ vươn ra với năm ngón chỉ như vuốt chim ưng thộp lấy chiếc binh khí. Tay Tuấn Luận vừa chạm vào chiếc binh khí của gã Địa Tuyệt sứ giả thì cảm nhận áp lực dồn đến từ phía sau. Tả thủ vẫn giữ cứng chiếc binh khí của gã kia, nhưng hữu thủ lại biến hóa thần kỳ vươn ra sau thộp lấy chiếc binh khí thứ hai.
Thủ pháp của Tuấn Luận quả là ngoài sức tưởng tượng của hai gã Địa Tuyệt sứ giả. Khi tay Tuấn Luận đã bắt được hai chiến binh khí chuyên công của hai gã Địa tuyết sứ giá thì chiếc thứ ba lợi dụng cơ hội cả song thủ của Tuấn Luận đều bị vướng bận, từ dưới lòng cát bắn vụt lên đâm thẳng vào vùng thượng đẳng. Sự phối hợp của ba gã Đại tuyết sứ giả thật là hoàn hảo và thần kỳ. Có thể nói cả ba người này đều đã cho sự chuẩn bị từ trước khi bắt đầu cuộc giao thủ, mà sát chiêu đều dồn vào chiếc binh khí thứ ba.
Những tưởng đâu Tuấn Luận chẳng có cách nào khác là phải buông hai chiếc binh khí kia để tự cứu thân mình nếu không muốn chết, nhưng hoàn toàn trái ngược với những gì dự tính trong đầu của ba gã sứ giả, Tuấn Luận dựng luôn hai chiếc binh khí đang khống chế đón lấy chiếc thứ ba một cách dễ dâng. Thủ pháp linh hoạt, biến hóa thần kỳ của chàng quả là không thể nào ngờ tới được.
Cạch...
Khi ba chiếc binh khí chạm vào nhau thì chân Tuấn Luận cũng vừa điểm lên mặt cát. Thể pháp của chàng nhẹ nhàng như chiếc lông ngỗng, chỉ hơi chao mình, đã tước ngay ba chiếc binh khí trong tay ba gã sứ giả Địa Tuyệt cung. Vừa đoạt binh khí của đối phương, Tuấn Luận hơi xoay nửa bộ, ba ngọn binh khí quái gở như những chiếc búp măng thoát ra khỏi tay chàng. Chúng không ghim vào tâm huyết của ba gã nọ mà lại biến thành những búp măng như thể mọc lên từ dưới mặt đất, đầu măng nhọn hoắt điểm vào đúng vùng hạ đẳng của ba gã đó khiến cho họ không thể nào thi triển được thuật độn hình, ẩn thần xuống mặt cát.
Chấp tay sau lưng, chàng nhìn ba người đó.
Ba người đó thì lại chỉ biết giương mắt nhìn Tuấn Luận. ánh mắt của những người đó lộ rõ sự ngạc nhiên bởi chứng kiến thủ pháp siêu tuyệt của Hạ Tuấn Luận.
Tuấn Luận ôm quyền xá :
- Đa tạ ba vị đã nương tay.
Tuấn Luận quay lưng tiến thẳng đến bàn cầm lấy chiếc hộp bằng gỗ giáng hương. Tuấn Luận mở nắp hộp. Quả nhiên đúng như ả a hoàn nói, trong tráp là bức da dê họa đồ "Thiên Ma cổ bảo".
Tuấn Luận mở họa đồ liếc mắt nhìn qua rồi gấp lại cho vào ống tay áo. Rời bãi cát, Tuấn Luận rảo bước về phía tòa chính sảnh. Hai ả a hoàn trịnh trọng bước ra trải thảm lụa từ ngoài cửa vào tận trong đại sảnh.
Chương trước | Chương sau