- Vì nó là vật bất ly thân của Cát Bội Hương. Mà Mạc trang chủ thì yêu Bội Hương hơn mọi sự vật hiện hữu trên đời này.
bạn đang xem “Bách Thủ Thư Sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Băng Lệ gật đầu :
- Không sai.
Tuấn Luận chợt buông tiếng thở dài.
Tiếng thở dài của Tuấn Luận không qua khỏi thính nhĩ của Tô Băng Lệ. Nàng nhìn gã nói :
- Hành tung của Hạ công tử xuất quỷ nhập thần, sao lại thở dài? Hay Hạ công tử đã nản lòng khi biết hạt Minh Chỉ thần châu ở trong tay Mạc trang chủ. Một tay kiếm vô địch trên chốn võ lâm. Một vị Trang chủ nổi tiếng hào hiệp mà tất cả mọi người trong võ lâm, đến ngay cả Phương trượng Thiếu Lâm Tuệ Chí cũng phải trải thảm đỏ nghinh tiếp khi người đến thăm chùa.
Nhìn Băng Lệ, Tuấn Luận khẽ lắc đầu :
- Tại hạ có điều khó xử không thể nói ra được.
- Hạ công tử không nói thì Băng Lệ cũng không buộc người phải nói.
Tuấn Luận nghiêm giọng hỏi nàng :
- Còn bảng danh sách kia ở đâu?
Băng Lệ nhìn Tuấn Luận nghiêm giọng nói :
- Băng Lệ muốn biết Minh Chỉ thần châu có giá trị gì trước khi trả lời cho Hạ công tử biết bảng danh sách nọ đang ở đâu.
- Tại hạ chỉ có thể trả lời cho Tô cô nương biết một điều. Ai làm chủ mười hai hạt Dạ Minh châu thì trở thành Thiên hạ đê nhất nhân.
Băng Lệ cau mày :
- Thiên hạ đệ nhất nhân.
Tuấn Luận gật đầu.
Băng Lệ nhướng mày nhìn y :
- Đó là lời đồn đãi hay là sự thật?
Tuấn Luận buông một câu thật nhạt nhẽo :
- Sự thật.
- Hẳn Hạ công tử cũng có ý trở thành Thiên hạ đệ nhất nhân?
- Tô cô nương muốn nghĩ sao cũng được. Nhưng giá trị của mười hai hạt Dạ Minh châu thì bất cứ người nào trong võ lâm cũng đều muốn có nó.
Băng Lệ mỉm cười, nàng khẽ gật đầu :
- Đã là người sống trên cõi đời này thì ai mà chẳng muốn mình trở thành Thiên hạ đệ nhất nhân. Hẳn Hạ công tử cũng có ý đó rồi.
- Tô cô nương hẳn cũng có ý định trở thành Thiên hạ đệ nhất nhân?
- Nếu không nói ngoa thì Băng Lệ cũng là người bình thường như công tử thôi. Đã là người bình thường thì bất cứ ai cũng có tham vọng trở thành Thiên hạ đệ nhất nhân.
Tuấn Luận khẽ gật đầu :
- Tại hạ thích những người thẳng thắn như cô nương.
Băng Lệ nhíu mày nhìn Tuấn Luận :
- Hạ huynh đã thích Băng Lệ thì sao chúng ta không thể trở thành một đôi Thiên hạ đệ nhất nhân?
Mặt Tuấn Luận thoáng lộ nét sa sầm nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Y từ tốn nói :
- Sợ tại hạ và Tô cô nương không cùng một mục đích.
- Băng Lệ và Hạ công tử đều là những kẻ bình thường chứ?
Tuấn Luận gật đầu :
- Tại hạ và Tô cô nương chỉ là những kẻ bình thường.
- Đã là người bình thường thì chúng ta đã có cùng một mục đích rồi. Nếu chúng ta có cùng một mục đích thì Băng Lệ mới thố lộ với Hạ công tử bảng danh sách kia đang ở đâu.
Tuấn Luận khẽ gật đầu :
- Được. Xem như Tuấn Luận và Tô cô nương có cùng một mục đích Băng Lệ mỉm cười.
Nàng bước đến bên Tuấn Luận. Nhìn Tuấn Luận nàng nhỏ giọng từ tốn nói :
- Hạ công từ nói bằng sự thành tâm của mình hay chỉ là những lời nói chót lưỡi đầu môi. Nói ra những lời nói chỉ để dụ dỗ Tô Băng Lệ.
Tuấn Luận lắc đầu :
- Tại hạ đã nói thì luôn giữ lời nhưng lại chẳng bao giờ buộc cô nương tin.
- Vậy giữa đất trời bao la này, Hạ công tử có dám giữ lời thề của mình không?
- Được. Tại hạ sẽ chịu theo ý của Tô cô nương.
Nàng nhìn Tuấn Luận :
- Khi nào Hạ công tử lấy được hạt Dạ Minh châu Minh Chỉ thì Tô Băng Lệ sẽ cùng với công tử thề sóng bước hợp tụ Thập nhị thần châu.
Nàng rút cây trâm cài trên búi tóc được trang điểm khá cầu kỳ, đặt cành trâm vào tay Tuấn Luận.
- Cành trâm này là sự minh chứng cho lòng thành của Tô Băng Lệ.
Nhận lấy cành trâm trên tay Tô Băng Lệ, Tuấn Luận đưa lên ngắm nó :
- Tại hạ không bao giờ muốn giữ vật của người khác, nhưng với Tô cô nương thì tại hạ sẽ giữ.
- Lời nói của Hạ công tử... Băng Lệ sẽ ghi nhận.
Nàng ôm quyền xá Tuấn Luận :
- Hẹn tái kiến khi trong tay Hạ huynh có Minh Chỉ thần châu.
- Tô cô nương bảo trọng. Nhất định chúng ta sẽ gặp lại.
Bặng Lệ mỉm cười. Nàng liếc mắt như thể muốn trao cho Tuấn Luận những ẩn ý sâu thẳm trong đầu nàng mà không thể thốt ra bằng lời dược. Nhưng chỉ một cái liếc mắt của nàng thôi đã ẩn chứa bao nhiêu ngụ ý mà bất cứ một gã nam nhân nào cũng có thể nhận ra.
Băng Lệ xá Tuấn Luận một lần nữa rồi quay bước rời gian thủy xá lục giác.
Nàng đi rồi, Tuấn Luận thời cầm cành trâm. Y búng tay, cành trâm vụt thoát ra ghim thẳng vào cột thảo xá còn nhú ra vừa đúng đầu trâm.
Y nhẩm nói :
- Chẳng có thứ gì trên cõi đời này thuộc về Hạ Tuấn Luận.
Chương sau