- Chết thực! Đây là thiên cơ, nói ra sẽ rất nguy hiểm, mong công tử trả gấp đôi mới đáng công của bần đạo.
bạn đang xem “Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Gã tiểu nhị giận run người, chỉ muốn xông đến bóp cổ lão thầy bói xảo quyệt kia. Hãn Thanh thường đến đây ăn uống và ban thưởng hậu, nên gã rất mến chàng.
Hãn Thanh lại gật đầu:
- Hai ngàn lượng cũng đáng, mong đạo trưởng chỉ giáo!
Hoàng Thạch Công hài lòng, hắng giọng ngân nga:
Nhân gian đại mộng thùy ngôn tiểu Lô hỏa thuần thanh bạch nhật thăng Tạm dịch:
Mộng lớn đời người ai bảo nhỏ Lò lửa toàn xanh bỗng hóa tiên!
Hãn Thanh nghe xong vòng tay nói:
- Cảm tạ tiên trưởng đã dạy bảo.
Chàng móc hai tờ ngân phiếu ngàn lượng, kính cẩn trao cho lão.
Hoàng Thạch Công nhận lấy, mỉm cười nói rất nhỏ:
- Sáng mai! Một mình đến phía Nam chân núi Dương Sơn chờ ta!
Nói xong, lão đạo trưởng đứng lên đi mất.
Hãn Thanh hân hoan gọi tiểu nhị tính tiền, trở về khách điếm. U Linh Tứ Vệ nãy giờ ngồi cách đấy mấy bàn cũng vội đi theo.
Vào đến phòng, Nhị Vệ Quách Phủ rụt rè hỏi:
- Công tử! Liệu có phải là bẫy rập của Thần Tiên Giáo hay không?
Hãn Thanh lắc đầu giải thích:
- Chắc chắn không phải! Trong bức thư trên áo choàng, Tiểu Thuần không ghi tên mình mà chỉ thư danh là Bạch Nhật Quỷ Hồn. Nay trong hai câu thơ kia có chữ Tiểu và chữ Thuần, tất chẳng phải do Thần Tiên Giáo bày ra!
Đêm ấy, Hãn Thanh ngủ rất yên giấc, mờ sáng đã dậy để đi đến núi Dương Sơn, ở phía Bắc Phong Đô. Chàng ăn điểm tâm rất nhanh, lên ngựa phi mau, đầu giờ Thìn đã có mặt ở chân núi phía Nam.
Hoàng Thạch Công đã chờ sẵn. Thấy chàng đến, lão quay lưng đi vào đám loạn thạch. Hãn Thanh vội xuống ngựa bám theo. Tuy đây không phải là một trận pháp kỳ môn, nhưng người thường khó mà qua được vì đá núi ngổn ngang, cây cối, bụi rậm um tùm. Hoàng Thạch Công nhẹ nhàng như đám mây, lướt từ tảng đá này sang tảng đá khác. Hãn Thanh dồn toàn lực vào đôi chân mới không bị bỏ rơi.
Hết khu vực loạn thạch là bãi cỏ xanh mơn mởn, nằm trước một khe núi hẹp, lờ mờ sương sớm.
Hoàng Thạch Công chỉ vào trong ấy hiền hòa bảo:
- Đây chính là Quỷ Môn Quan! Trịnh Tiểu Thuần đang chờ công tử trong ấy, mau vào mà hội ngộ!
Hãn Thanh mừng rỡ vòng tay cảm tạ rồi lướt nhanh vào khe núi. Được chừng hai mươi trượng, đôi mắt tinh tường của chàng phát hiện phía trước có vực sâu, liền chậm lại. Đi thêm một đoạn, bỗng trong đám bụi rậm mé hữu sau lưng Hãn Thanh phát ra tiếng động sột soạt. Chàng luôn phải đề phòng cạm bẫy của Phù Dung Hội trước kia và Thần Tiên Giáo sau này, nên rất cảnh giác, lập tức quay lại.
Nhờ vậy, Hãn Thanh kịp nhận ra Hoàng Thạch Công đang áp sát, vung song thủ tấn công mình. Chiêu chưởng của lão cực kỳ mãnh liệt và đôi mắt rừng rực sát khí.
Hãn Thanh đã nhiều phen vào sanh ra tử nên phản ứng rất thần tốc, phi thân chếch sang mé hữu, tránh thoát đòn tập kích chết người kia. Chàng hạ thân xuống một tảng đá giữa cây, khiến con thỏ xám trong ấy sợ hãi phóng ra.
Như vậy, tiếng động lúc nãy là do con vật hiền lành này gây ra vô tình cứu mạng Hãn Thanh.
Hoàng Thạch Công cười vang:
- Mạng ngươi quá lớn nên mới được con thỏ kia cứu nguy, nhưng sao không xuống đây so tài với lão vài chiêu?
Hãn Thanh biết mình đã bị gạt, phẫn nộ gằn giọng nói:
- Lão là ai mà lại bày kế hại ta?
Hoàng Thạch Công ngạo nghễ đáp:
- Té ra sư phụ ngươi không hề nhắc đến cố nhân ở núi Quang Minh Đỉnh hay sao?
Hãn Thanh giật mình:
- Quang Minh Tôn Giả Khúc Tú Sơn!
Lão nhân gật đầu đắc ý, Hãn Thanh nghiêm giọng:
- Tiền bối là bậc kỳ nhân danh vọng không thua gì gia sư, sao lại chịu hạ mình làm thủ hạ Hải Hà Tiên Tử?
Khúc Tú Sơn cười khanh khách:
- Lão phu nào xem Mai Thanh Phố ra gì! Có điều mụ ta là vưu vật số một thế gian, lão phu chẳng thể bỏ qua. Hơn nữa, bí thuật trường xuân của Tiên Tử là điều lão phu cần đến. Sau khi học được công phu ấy, giáo chủ Thần Tiên Giáo là ta chứ không phải Mai Thanh Phố!
Hãn Thanh không ngờ Tôn Giả đã chín mươi mà còn háo sắc như vậy.
Chàng lạnh lùng hỏi:
- Nếu tiền bối không thực tâm qui phục Hải Hà Tiên Tử, tại sao lại phải cố giết cho được tại hạ?
Quang Minh Tôn Giả rít lên:
- Kim Thạch Tà Tẩu Mộc Tiến Luân là em rể của lão phu, còn Mộc Kỳ Dương là cháu ruột. Ngươi đã giết họ mà còn hỏi tại sao nữa ư?
Hãn Thanh biết mình khó thoát chết, điềm tĩnh nói:
- Té ra là thế! Nhưng trước khi tử đấu, tại hạ muốn biết vì sao tiền bối lại tỏ tường lai lịch của chuyết thê như vậy?
Tôn Giả phá lên cười:
- Lão phu quen biết với song thân Tiểu Thuần, đâu lạ gì cái biệt danh Bạch Nhật Quỷ Hồn kia!
Hãn Thanh đã giải tỏa được mối nghi ngờ, an nhiên thụ mệnh. Bản lãnh Khúc Tú Sơn chỉ thua ân sư chàng có nửa bậc. Hãn Thanh cầm chắc cái chết trong tay. Hơn nữa, sau lưng chàng là vực thẳm. Còn tả hữu là vách núi dựng đứng, muốn đào tẩu cũng không được.
Hãn Thanh ôm kiếm vái chào, phong thái ung dung, tự tại, khiến Tôn Giả phải khâm phục:
- Bất Biệt Cư Sĩ có thể tự hào khi có được đồ đệ như ngươi. Lão phu giết đi quả cũng là đáng tiếc.
Hãn Thanh mỉm cười, vung kiếm tung mình rời đỉnh tảng đá, bốc cao hai trượng rồi dùng phép ngự kiếm xuất chiêu Nguyệt Trầm Thu thủy. Ánh dương đã lọt vào khe núi nên vòng kiếm quang lấp loáng, trông như bóng nguyệt đêm rằm.
Hãn Thanh biết cơ hội sống sót của mình rất mong manh nên đã dồn hết chân khí vào chiêu đầu, quyết đổi mạng với đối phương.
Quang Minh Tôn Giả nhếch mép cười, song thủ khoa nhanh, vẽ nên một trái cầu khí màu xanh nhạt, đón lấy chiêu kiếm.
Cũng như lần đối phó với Tây Nhạc Lão Quái Hàn Thế Đức, vẩng kiếm quang quanh thân Hãn Thanh đột ngột xoay dọc, như chiếc mâm tròn sắc bén, chẻ đôi chưởng kình.
Nhưng đối thủ lần này lại có công lực thâm hậu hơn Hàn lão quái vài bậc và chưởng pháp quỉ dị tuyệt luân. Chưởng kình của Quang Minh Tôn Giả không lạnh lẽo, độc hại, nhưng bền chắc phi thường. Hãn Thanh có cảm giác mình như con ruồi sa vào lưới nhện bùng nhùng không sao thoát ra được. Và có những luồng lực đạo vô hình nào đấy liên tục vỗ vào thân chàng. Đồng thời chưởng kình đẩy Hãn Thanh văng ngược về phía sau, rơi xuống vực thẳm.
Quang Minh Tôn Giả ngẩn người lẩm bẩm:
- Nếu ta không tận lực xuất thủ, tất chẳng thể nguyên vẹn trước chiêu kiếm kia. Tiểu tử này quả là đóa kỳ hoa của võ lâm!
Lão đã tận mắt chứng kiến đối phương rơi xuống khá xa bờ vực, không thể nào thoát chết được nên yên tâm trở ra! Khe núi lấy lại vẻ tịch mịch cố hữu, và con thỏ xám lại tung tăng chạy nhảy.
Chương trước | Chương sau