XtGem Forum catalog
Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa

Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 73 đánh giá )

Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa - Chương 3 - Bắc nhạc khấp vong thê - Tinh châu đã phù dung

↓↓

- Thì ra công tử đã đuổi được con quỉ ấy đi rồi! Tiểu lão vô cùng biết ơn.

bạn đang xem “Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bỗng lão nhận ra ngoài chàng công tử trẻ tuổi còn có một lão nhân râu dài, y phục trắng. Giống hệt con quỉ lúc nãy. Lão ta cứng họng run rẩy lui dần.


Ra đến cửa quán, thấy lão già kia vẫn không hóa thành quỉ, lão mừng rỡ ra lệnh cho bọn tiểu nhị đón khách vào.


Phùng Lập Tâm rót đầy chung rượu, đưa cho Hận Thiên rồi hỏi:


- Thiên nhi đến tinh Châu làm gì vậy?


Chàng cạn chén rồi đáp:


- Vãn bối đến Hà Gia Trang tìm Nhất bất Thông Chu Minh, để hỏi thăm tung tích Bạch Y Hầu và Hồng Phát Ma Quân. Tiếc rằng họ Chu đã đi đâu mất, hôm nay mới về đến.


Phùng lão quái cười khà khà:


- Thế thì ngươi chẳng cần phải gặp Nhất Bất Thông làm gì nữa! Lão phu đã vì ngươi mà điều tra ra tất cả rồi.


Hận Thiên phấn khởi vòng tay:


- Vãn bối xin đội ơn tiền bối đã nhọc công tra xét! Xin hãy chỉ giáo cho đứa cô nhi này!


Phùng lão vuốt râu, trầm ngâm một lúc mới đáp:


- Lão phu sẽ nói rõ hạ lạc của hai người ấy. Nhưng Thiên nhi phải hứa không được vọng động. Lão phu cho rằng việc Mộ Dung Thiên giết hại lệnh tôn có nhiều bí ẩn. Trong hơn ngàn nhà ở bờ sông Lạc Thủy không hề có ai mang họ Nam Cung cả. Lão phu đã vào từng căn, tuyệt đối không thể sai sót được!


Hận Thiên giật mình phân vân:


- Hay là tiên phụ không dùng tên thật khi cư trú ở đấy?


Phùng lão lắc đầu:


- Lão phu cũng đã nghĩ đến trường hợp ấy nên đã điều tra theo hướng khác và được biết rằng mười hai năm trước, không có hộ nào rời khỏi khu vực đó! Nếu quả thực lệnh tôn bị giết, lệnh mẫu đưa ngươi về Phúc Kiến, nhà cửa bỏ không, thì hàng xóm đã biết rồi!


Hận Thiên hoang mang hỏi:


- Thế tiền bối có gặp Bạch Y Hầu mà hỏi lại hay không?


Phùng Lập Tâm cười thảm:


- Lão phu đã rình rập Hầu phủ ba tháng, lục soát khắp nơi mà chẳng thấy gì. Cuối cùng phải dùng cực hình tra khảo một tỳ nữ mới biết một thảm kịch đau lòng! Số là mười mấy năm trước, ngay đúng ngày đầy tháng Tiểu Hầu Gia Mộ Dung Hãn Thanh thì vợ con Bạch Y Hầu biến mất. Mộ Dung Thiên như người điên dại, cùng các đệ tử rời phủ tìm kiếm. Sau ba năm hoài công, bọn đệ tử trở về Lạc Dương nhưng Bạch Y Hầu thì chẳng thấy đâu!


Hận Thiên run rẩy hỏi lại:


- ® tỳ nữ kia có nói ngày ấy là ngày nào không?


- Có! Đấy là ngày mười tám tháng sáu năm Ất Tỵ!


Hận Thiên lạc giọng:


- Hôm ấy cũng là ngày thôi nôi của vãn bối!


Hai người nhìn nhau bối rối, không hiểu sao lại có sự trùng hợp kỳ lạ như vậy?


Phùng Lập Tâm tư lự rất lâu mới hỏi:


- Lệnh đường có miêu tả dung mạo lệnh tôn Nam Cung Phi cho Thiên nhi biết hay không?


Hận Thiên nhắm mắt mường tượng lại bức họa treo trong thạch động ở Vũ Di Sơn rồi kể:


- Gia phụ tuy là một thư sinh văn nhược nhưng tướng mạo rất hiên ngang. Mắt ông dài, mày kiếm xếch ngược đến tận thái dương. Mặt chữ điền mũi cao, miệng rộng. Tiên mẫu từng bảo rằng trừ đôi mắt ra thì vãn bối rất giống cha.


Phùng lão quái nhìn trân trối vào mặt Hận Thiên rồi nói:


- Phải chăng lệnh tôn còn có một nốt ruồi son nằm ở chân tóc góc trán phía trái?


Hận Thiên ngạc nhiên:


- Sao tiền bối lại biết?


Nam Nhạc Nhất Tà mỉm cười nhưng mắt nhòa lệ:


- Chân dung ấy chính là của Bạch Y Hầu Mộ Dung Thiên đấy! Thì ra Mộng Diện La Sát lại là phu nhân của Mộ Dung Thiên, không hiểu vì sao lại oán hận phu tướng, bồng con về quê, dạy cho nó phải căm thù chính phụ thân mình!


Hận Thiên choáng váng thét lên:


- Không thể thế được! Vãn bối không tin!


Phùng Lập Tâm cười nhạt:


- Lão Hầu Gia vẫn còn sống, và chắc chắn sẽ biết rõ ẩn tình của nghi án này, ngươi hãy cùng lão phu đến Lạc Dương để chứng thực!


Hận Thiên như người đi trong sương mù, ngơ ngác hỏi:


- Chứng thực bằng cách nào?


Phùng lão đáp:


- Trong thư phòng của Bạch Y Hầu có treo một bức họa chân dung.


Ngươi mà nhìn thấy sẽ biết thôi!


Hận Thiên linh cảm rằng Nhất tà rất thành thực, cả quyết đáp:


- Được! Vãn bối về thu xếp hành lý ngay!


Chàng đứng lên trở lại khách điếm trả phòng, dẫn quái mã ra. Nhất Tà đã chờ sẵn ở cửa Kỳ Trân phạn điếm. Hai người rời thành Tinh Châu, thẳng hướng Lạc Dương.


Hơn khắc sau, Viên Nguyệt Hằng Nga Hà Hồng Hương tất tả chạy đến.


Nghe nói Hận Thiên đã đi cùng một lão nhân lạ mặt, nàng hậm hực quay về Hà gia trang báo tin.


Ra đến ngoại thành, Hận Thiên nóng ruột thúc Đà nhi phi nước đại, ngựa của Nhất Tà là loại tầm thường nên không theo kịp. Phùng lão cười bảo:


- Con ngựa của lão phu đâu thể bì với thần vật của sa mạc. Thiên nhi gấp gáp làm gì, việc đâu còn có đó mà!


Hận Thiên ngượng ngùng giảm tốc độ. Chàng rất hoang mang nên lặng lẽ chẳng nói câu nào. Được vài chục dặm, Hận Thiên nhớ lại một kỷ niệm trong quá khứ, liền kể lại cho Nhất Tà nghe:


- Phùng tiền bối! Vãn bối chợt nhớ năm mười hai tuổi, tình cờ bắt gặp gia mẫu vừa khóc vừa chỉ vào bức họa gia phụ mà mắng rằng:


"Ngươi là kẻ tham dâm hiếu sắc, bạc hạnh, vô lương tâm!" Vãn bối lấy làm lạ, liền hỏi lại, bà bối rối giải thích rằng:


Lúc sinh tiền, gia phụ có lăng nhăng với một biểu muội, bà nhớ lại lên nổi ghen thế thôi!


Nhất Tà chép miệng:


- Lạ thực! Mộ Dung Thiên cũng có một người biểu muội cực kỳ xinh đẹp, tính tình lẳng lơ, được võ lâm đặt cho biệt danh là Lãng Đãng Hồng Nhan. Sau khi Bạch Y Hầu thất tung thì Chúc Tây Sương cũng chẳng thấy đâu.


Lão dừng lời, suy nghĩ một lúc rồi phỏng đoán:


- Lão phu cho rằng ngay trong đêm ấy, lệnh đường đã phát hiện Bạch Y Hầu dan díu với Lãng Đãng Hồng Nhan, nên mới tức giận mà bỏ đi.


Hận Thiên thắc mắc:


- Nhưng nếu đúng vậy thì vì sao Mộ Dung Thiên không đến núi Vũ Di tìm gia mẫu?


Phùng lão quái gật gù:


- Có thể lệnh đường đã giấu diếm lai lịch với Bạch Y Hầu nên ông ta không biết. Lão phu đành phải nói thực rằng năm xưa Mông Diện La Sát nổi tiếng là người tàn ác, giết người như ngoé. Nếu giữ danh phận ấy khó mà về làm Hầu Tước phu nhân được!


Hận Thiên kinh ngạc:


- Chẳng lẽ Bạch Y Hầu lại là mệnh quan của triều đình thật sao?


Phùng lão lắc đầu:


- Tổ phụ Mộ Dung Thiên có công giúp Minh Thái Tổ thu lại ba tỉnh Sơn Tây, Thiểm Tây, Cam Túc từ tay quân Mộng Cổ và tiêu diệt bọn cường phỉ ở Tứ Xuyên, Vân Nam nên được phong tước Hầu, đời đời thế tập. Tuy họ Mộ Dung không làm quan nhưng danh phận rất cao quí.


Hận Thiên nhớ đến thái độ của Hà phu nhân mẹ của Hồng Hương. Hiểu rằng Phùng lão có lý. Chàng bỗng hy vọng rằng, mình chính là nam tử của Mộ Dung Thiên. Đã mồ côi mẹ, Hận Thiên khao khát có được một người cha.


Dường như Phùng Lập Tâm hiểu được tâm ý của chàng, cảm khái nói:


- Mộ Dung Thiên có được nam tử như ngươi thật quả là đại phúc! Lão phu có mong cũng chẳng được!


Hận Thiên xúc động , lặng người một lát rồi hỏi:


- Vãn bối quên chưa hỏi tiền bối về hạ lạc của Hồng Phát Ma Quân!


Phùng lão đắc ý nói:


- Địa điểm của Vạn Hoa Cung là một bí mật giấu kín mấy chục năm nay, cả lão Nhất Bất Thông kia cũng không biết được. Lão phu lặn lội khắp các vùng sơn cùng thủy tận, hỏi thăm hàng trăm người, mất đúng bốn năm mới tìm ra. Vạn Hoa Cung nằm sâu trong vùng núi Mẫu Sơn, ranh giới của Tứ Xuyên và Cam Túc. Để xác minh xong thân phận, lão phu sẽ đưa ngươi đi tìm Hồng Phát Ma Quân.


Hận Thiên nghe lòng dâng lên mối cảm kích ngất trời. Lão già này đã vì chàng mà khổ nhọc suốt năm năm qua, dù chàng đã từ chối làm đồ đệ lão.


Chàng nghiêm nghị nói:


- Vãn bối muốn được lạy người làm nghĩa phụ, liệu có được chăng?


Nhất Tà dừng phắt ngựa lại, nhìn Hận Thiên với ánh mắt hân hoan tột độ:


- Thiên nhi thực tâm muốn thế sao?


Hận Thiên nhảy xuống đất, quì lạy chín lạy:


- Can gia! Hài nhi xin khấu đầu ra mắt!


Phùng Lập Tâm bước xuống, ôm chặt chàng vào lòng, ngửa cổ cười dài.


Tiếng cười biểu lộ niềm hạnh phúc mênh mang. Lão vỗ lưng chàng:


- Hảo hài tử! Hảo hài tử!


Khách lữ hành trên đường nhìn họ, kinh ngạc tự nhủ rằng đấy là hai kẻ điên rồ.


Hai người lên ngựa đi tiếp, trò chuyện rất thân mật và cởi mở. Đường thiên lý như ngắn lại, mặt trời mùa đông nhợt nhạt lên dần đến đỉnh đầu.


Chợt trên không trung vọng xuống tiếng chim ưng sắc nhọn, Nam Nhạc Nhất Tà biến sắc hú vang.


Thần điêu hạ cánh thả vào tay lão một ống trúc. Nhất Tà bóp vỡ lấy ra một tờ hoa tiên. Đọc xong lão cau mày bảo Thần ưng:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Ba là mùa xuân

Ba là mùa xuân

Càng lớn càng nhận ra Tết không phải là ngày hội của trẻ con mà là những khoảnh

23-06-2016
Con có quyền hạnh phúc

Con có quyền hạnh phúc

Người ta thường nghĩ tình yêu thay đổi hết mọi tật xấu của con người, có tình yêu

23-06-2016
Thiên Văn

Thiên Văn

Những bí ẩn chưa được tháo gỡ, những nhân vật kì lạ xuất hiện trong tập một seri

20-07-2016 16 chương
Bệnh viện dưới mưa

Bệnh viện dưới mưa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Mối

25-06-2016
"Ba lô đỏ" đáng yêu

"Ba lô đỏ" đáng yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016