XtGem Forum catalog
Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa

Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 9 đánh giá )

Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa - Chương 11 - Hồi gia đã song ma - Đông hải phu thê biệt

↓↓

Thiết Địch Thần Y nói với giọng đầy hào khí:

bạn đang xem “Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Néu Tiểu Hầu Gia chịu đem thủ pháp Sách Hồn Phi Tiễn truyền lại, thì lực lượng chúng ta sẽ đâu thua gì ai?


Mộ Dung Cẩn cười khà khà:


- Lão phu tán thành cao kiến của Bạch hiền điệt.


Bạch Nguyên Giáp thua lão Hầu Gia hai mươi tuổi, nên vui vẻ nhận vai con cháu! Hơn nữa, Hãn Thanh gọi họ Bạch bằng lão bá!


Tinh Châu Tài Thần Hà Hồng Tập mỉm cười:


- Lạo Hầu Gia phải nuôi cả Phi Châm Môn và U Linh Cốc, e rằng sẽ sạt nghiệp mất thôi.


Mộ Dung Cẩn xua tay:


- Tổ phụ họ Mộ Dung đã mang về từ Kim Ngọc Bồng Lai Đảo số châu báu rất lớn, có ăn mười đời cũng không hết. Hà hiền điệt và Tề hiền điệt đừng bận tâm vì việc ấy.


Câu nói của ông đã khiến Hãn Thanh lo lắng:


- Không biết giờ này Hải Trường Công Chu Kích đã khởi hành chưa nhỉ?


Có lẽ tiểu tôn phải đi Sơn Đông ngay mới được.


Chu Minh trấn an:


- Lão phu đã cho người giám sát dinh Tổng Đốc Sơn Đông. Tuy họ Chu đã chuẩn bị xong thuyền bè, nhưng mùa đông năm nay lạnh giá chưa từng thấy, không những vịnh Liêu Đông đóng băng mà ngay ven biển phía Nam Sơn Đông cũng đầy những khối băng trôi. Vì vậy Hải Trường Công không dám ra khơi, có lẽ lão phải chờ đến sang xuân. Thanh nhi cứ yên tâm hưởng tuần trăng mật.


Bốn nàng đỏ mặt cúi đầu, nhưng vẫn liếc Hãn Thanh. Bốn đêm ân ái mặn nồng khiến họ chẳng hề muốn xa chàng.


Trong lúc Hầu Phủ đang vui vẻ như thế thì Tổng Đàn Thần Tiên Giáo trên núi Bách Phong Tung Sơn buồn như đưa đám.


Hải Hà Tiên Tử phải nằm im trên giường vì vú trái cương to như quả dưa hấu, đau nhức thấu trời.


Nhũ phong của mụ quá lớn nên vết thương sâu đến gần gang tay không thể nào đưa thuốc vào đến đoạn xương lồng ngực bị đâm gẫy.


Đây là ngoại thương phải trong uống ngoài thoa mới mong lành được.


Vả lại Tiên Tử đau xót cho gò bồng đảo mỹ miều của mình, dầu có được chữa lành cũng sẽ rất xấu xí vì núm vú đã bị đứt lìa.


TiênTử luôn miệng nguyền rủa Hãn Thanh, chửi lây cả bọn tỳ nữ và thủ hạ:


Mai Thanh Phố yêu quý sắc đẹp của mình còn hơn tính mạng, và rất tự hào về tấm thân tuyệt mỹ. Mụ cứ ước ao rằng Nhị Phán Quan Hồ Vượng còn sống để trị vết thương và khôi phục vẻ đẹp của bộ ngực.


Nhưng lão đã chết và chỉ còn một mình Thiết Địch Thần Y Bạch Nguyên Giáp là có khả năng ấy!


Và bên cạnh nỗi đau này, Tiên Tử còn có mối lo cho bá nghiệp. Đã mấy ngày nay các lão ma đầu không vào vấn an, phải chăng họ đã âm mưu làm phản, chiếm đoạt cơ nghiệp Thần Tiên Giáo?


Với thương tích trầm trọng này, Mai Thanh Phố không thể vận khí, và chỉ còn là nữ nhân yếu đuối, bất cứ ai cũng có thể giết được.


Sáu ngày trước, Nam Nhạc Nhất Tà đã dắt Lãng Đãng Hồng Nhan Chúc Tây Sương thoát ly Thần Tiên Giáo. Hải Hà Tiên Tử đã có lời hứa từ trước nên không thể ngăn lại. Mụ vốn tiếc vì đã nói rằng:


sẽ giải phá lời thề cho Tứ Đại Kỳ Nhân khi có người đả bại được mình.


Như vậy, Đông Nhạc Thần Đao và Bắc Nhạc Quỷ Trảo cũng sẽ ra đi, nhưng họ vẫn ở lại tức là đã có âm mưu thâm độc.


Mai Thanh Phố đã dùng võ công và thân xác để khuất phụ họ. Nay võ nghệ không còn, vú trái thì sưng vù, thâm tím, còn gì làm vũ khí nữa?


Ngoài trời tuyết rơi mù mịt, không gian lạnh căm căm, dù trong phòng đã có đến bốn chậu than hồng đỏ rực, Mai Thanh Phố vẫn nghe lạnh cóng vì ngực và vai trái để trần. Mụ không thể mặc áo và cũng không thể phủ mền lên bầu vú sưng tấy.


Hứa Hữu Tinh ra lệnh cho bọn tỳ nữ rút lui rồi cười bảo:


- Mai giáo chủ! Tư Không Tổng Giám đến đây chữa bệnh cho nàng đấy!


Họ Hứa mỉm cười nham hiểm, bước ra ngoài. Hải Hà Tiên Tử gượng nói:


- Mong Tổng Giám lượng thứ, thiếp không thể ngồi lên được.


Tư Không Nhạ là một lão già thấp đậm, to ngang, râu ria xồm xoàm, trông giống một gã đồ tể hơn là một đạo sĩ. Mặt lão thô tháp, quê mùa, mộc mạc. Nhưng nếu nhìn kỹ, đôi mắt dài nhỏ lấp loáng hàn quang kia, mới biết con người này cực kỳ xảo quyệt và tàn nhẫn.


Nam Thiên Tổng Giám cười hềnh hệch, để lộ hàm răng nhỏ như răng chuột.


- Bần đạo nghe tin giáo chủ thọ thương, vội đến xem có giúp được gì chăng?


Lão ngồi ngay xuống mép giường, lột phăng chiếc mền bông, khiến toàn thân Tiên Tử phơi bày lồ lộ. Mai Thanh Phố kinh hoàng khi thấy ánh mắt đối phương tỏa ánh dâm tà. Nhưng đã quá muộn vì Tư Không Nhạ nhanh tay phong tỏa và lột phăng chiếc quần.


Hải Hà Tiên Tử suốt đời đem nhục dục cám dỗ nam nhân, giờ mới thấm thía cảnh bị cưỡng bức.


Tư Không Nhạ trút bỏ y phục, hung hãn dày vò thân xác Mai Thanh Phố.


Dương vật của lão to lớn dị thường, khiến Tiên Tử phải sa lệ vì đau đớn. Lại thêm vú trái bị chấn động bởi nhịp giao hoan, làm Mai Thanh Phố chỉ muốn chết mà không được.


Tiếng gào thét của Hải Hà Tiên Tử càng làm tăng thêm niềm phấn khích nơi Tư Không Nhạ. Lão chỉ dừng tay khi mụ ngất đi.


Nam Thiên Tổng Giám tát mạnh vào mặt để nạn nhân tỉnh lại. Lão cười hăng hắc:


- Bổn nhân sẽ tiếp quản cơ nghiệp Thần Tiên Giáo, và thường xuyên viếng thăm Tiên Tử.


Tư Không Nhạ mặc lại y phục bước ra, để mặc Mai Thiên Phố với niềm chua xót, phẫn uất.


Kẻ từ hôm ấy, Hải Hà Tiên Tử trở thành món đồ chơi cho bọn lão ma đầu. Bà muốn cắn lưỡi cũng không xong, sống lây lất nhờ nước cháo nấu với sâm già!


Hải Hà Tiên Tử gieo gió nên gặp bão, chịu đựng khổ hình cho đến cuối tháng chạp mới qua đời.


Tổng Đàn Thần Tiên Giáo lập tức trương chiêu bài mới:


Ngũ Long Bang.


Bang hội này có đến năm vị đồng bang chủ là Nam Thiên Tổng Giám, Bắc Nhạc Quỷ Trảo, Đông Nhạc Thần Đao, cựu bang chủ Hứa Hữu Tinh, cựu bang chủ Kiếm Bang Từ Cư Chính.


Ngũ Long Bang gởi thư đến các phái trong thiên hạ, nói rõ tôn chỉ chung sống hòa bình, cùng góp sức phù trì chính khí võ lâm.


Diễn biến này đã khiến giang hồ ngơ ngác, không hiểu hư thực thế nào.


Cho đến khi một tỳ nữ của Hải Hà Tiên Tử đào thoát khỏi Tổng Đàn Bách Sơn, thì cái chết thảm khốc của Hải Hà Tiên Tử mới lộ ra ngoài. Nhờ vậy võ lâm càng sinh lòng cảnh giác với Ngũ Long Bang!


Nhất Bất Thông Chu Minh đã cho người giám sát chặt chẽ trọng địa đối phương. Vì vậy, họ đã phát hiện cuộc ra đi bí mật của năm vị bang chủ Ngũ Long Bang đêm rằm tháng giêng.


Năm lão ma đầu này đi về hướng Đông, chỉ mang theo chừng năm mươi thủ hạ. Hầu Phủ lập tức triệu tập cuộc họp mật để bàn bạc!


Nhất Bất Thông tư lự nói:


- Lạ thực! Vì sao cả năm cùng đi một lượt, không để ai ở lại trấn giữ Tổng Đàn?


Tề Phi Tuyết nói đùa:


- Dường như họ sợ mất phần chia nên mới phải có mặt đông đủ!


Hãn Thanh khẽ giật mình nhưng không nói gì cả. Chàng bàn sang chuyện khác:


- Theo lời tiết lộ của ả thị tỳ Thần Tiên Giáo thì nghĩa phụ Nhất Tà đã cùng Lãng Đãng Hồng Nhan rời bỏ núi Tung Sơn, chẳng lẽ họ có tình ý với nhau?


Bạch Thần Y gật gù:


- Dường như là vậy. Nếu không thì Nhất Tà đã đến Hầu Phủ dự hôn lễ của Thanh nhi rồi! Chúc Tây Sương là kẻ có tội trong tấn thảm kịch của giòng họ Mộ Dung. Vì vậy Nhất Tà hổ thẹn, đưa tình nhân mai danh ẩn tích.


Lão Hầu Gia thở dài:


- Nay kẻ chủ mưu là Hải Hà Tiên Tử đã chết, nếu Khúc Tây Sương thực tâm hối cải thì lão phu cũng bỏ qua chuyện cũ!


Hãn Thanh thầm khâm phục lòng độ lượng của nội tổ.


Nhất Bất Thông Chu Minh trở lại chủ đề chính:


- Lão phu đã cho người bám theo năm lão ma đầu, chỉ ít hôm nữa là sẽ biết họ đi đâu. Chúng ta hà tất phải lo cho mệt óc.


Ba ngày say, một gã Quỷ Tốt về báo rằng khi đến Trịnh Châu, bọn đầu sỏ Ngũ Long Bang đã rẽ về hướng Nam.


Đêm ấy Hãn Thanh không ngủ, nằm cạnh Tiểu Thuần, mắt mở trao tráo, nhìn ánh đèn lồng ngoài vườn.


Thấy ái thê đã ngủ say, chàng nhẹ nhàng rời giường, tìm đến ngọa phòng của nội tổ. Lão Hầu Gia vẫn chưa ngủ, đang ngồi bên giá nến đọc quyển Xung Hư Chân Kinh của Liệt Tử.


Ông mừng rỡ rót trà mời cháu yêu:


- Thanh nhi chưa ngủ sao? Hãy ngồi xuống đây uống với ta chén trà thơm.


Hãn Thanh nhấp vài hớp dịu dàng nói:


- Chắc gia gia cũng đoán ra ý định của tiểu tôn?


Mộ Dung Cẩn vuốt râu:


- Ta biết cháu không vì thê thiếp mà quên nghĩa vụ với sơn hà! Nay Hương nhi, Bình nhi đã có hỉ tín, tông mạch họ Mộ Dung không phải lo nữa, cháu cứ lên đường!


Ông lấy văn phòng tứ bảo ra vẽ lại hải trình đến Bồng Lai Đảo, rồi nghiêm giọng:


- Thanh nhi cứ đến Ôn Châu ở bờ biển Chiếc Giang, tìm chủ hãng thuyền Nam Dương Hải Vận Hoàng Hách Khai Nguyên. Cơ sở ấy có phân nửa vốn của Hầu Phủ. Họ Hách sẽ đích thân đưa Thanh nhi đi tìm Kim Ngọc Bồng Lai Đảo!


Hãn Thanh mỉm cười:


- Gia gia hãy yên tâm, tiểu tôn sống lâu năm bên bờ Đạt Lai, bơi lội rất giỏi, chẳng thể chìm được đâu!


Mộ Dung Cẩn buồn rầu nói:


- Đạo trời sanh tử chẳng khác nhau, nhưng con người là giống đa tình, lão phu không lo lắng sao được? Thanh nhi hãy cố bảo trọng, đừng để lòng già tan nát!


Chàng cảm động nắm chặt bàn tay lão, hứa sẽ trở về an toàn. Thực ra, chàng không tin vào khả năng sống sót của mình, vì linnh cảm rằng năm lão ma đầu Ngũ Long Bang cũng đang trên đường đến Bồng Lai Đảo. Hải Trường Công muốn xây đế nghiệp nên cần phải lôi kéo những cao thủ như vậy. Và chỉ có số châu báu khổng lồ kia mới khiến bọn Quỷ Trảo kéo đi chẳng thiếu một ai.


Sáng hôm sau, trong bữa điểm tâm, Hãn Thanh tuyên bố:


- Ta sẽ đi Đông Hải, Hồng Hương, Lạc Bình thai nghén phải ở lại!


Viên Nguyệt Hằng Nga phụng phịu:


- Mới tháng đầu, có đi cũng đâu ảnh hưởng gì?


Hãn Thanh tủm tỉm cười:


- Nhưng nàng đâu biết bơi?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Mẹ nghèo

Mẹ nghèo

"Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không?" *** Có

24-06-2016
Con đường tắt

Con đường tắt

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện kinh dị số 1) Mở ra được một nửa

27-06-2016
Đi qua những kỉ niệm

Đi qua những kỉ niệm

Có những cảm xúc vu vơ thoáng qua. Vì quá cô đơn mà ta ngộ nhận đó là tình yêu tha

25-06-2016
Vẫn đợi em quay về

Vẫn đợi em quay về

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Hay là mình cứ bất chấp hết

26-06-2016