Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 59 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 9 - Hổ tử 1

↓↓

- Chỉ cần là thứ có thể ăn được, ta phải nghĩ trăm phương ngàn kế để tận hưởng, phải nếm thử, nếu không đến đêm ta sợ ngủ không yên.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Vô Kỵ hỏi :


- Nghe nói thịt người cũng có thể ăn được, ngươi có ăn qua thịt người chưa?


Chàng tịnh không muốn biết Đường Khuyết có từng ăn thịt người chưa, chỉ bất quá cố ý muốn dụ Đường Khuyết nói chuyện.


Vô luận là ai lúc nói chuyện, lực chú ý cũng khó tránh khỏi bị phân tán, hà huống chuyện bọn họ hiện tại đang nói chính là thoại đề Đường Khuyết có hứng thú nhất.


Nếu chàng hiện tại xông ra, tịnh không phải hoàn toàn không có hy vọng, nhưng cơ hội thành công lại không lớn.


Nếu chàng chế ngự Đường Khuyết, dùng Đường Khuyết làm con tin, cơ hội của chàng có nhiều hơn.


Chỉ tiếc chàng thật không nắm chắc được.


Một con người có vẻ ngu xuẩn như heo như vậy, không những phản ứng linh mẫn, võ công cũng cao thâm khôn lường.


Đường Khuyết đang tâm đắc chuyện có liên quan đến thịt người :


- Nghe nói thịt người có ba thứ không thể ăn: người có bệnh không thể ăn, người quá già không thể ăn, người nóng tính cũng không thể ăn được.


Vô Kỵ hỏi :


- Người nóng tính tại sao không thể ăn được?


Đường Khuyết đáp :


- Bởi vì người giận dữ thịt sẽ biến thành chua.


Vô Kỵ đã chuẩn bị xuất thủ.


Tuy không nắm chắc, chàng cũng phải xuất thủ, bởi vì chàng không còn đường chọn lựa thứ hai.


Không tưởng được Đường Khuyết chợt đứng dậy :


- Mấy chuyện đó sau này bọn ta bàn tiếp, hiện tại bọn ta đi.


Tâm Vô Kỵ chìm hẳn.


Cả cơ hội cuối cùng cũng đã bỏ qua, chàng chỉ còn nước hỏi :


- Bọn ta đi đâu?


Đường Khuyết đáp :


- Ta dẫn ngươi đi gặp một người.


Vô Kỵ hỏi :


- Đi gặp ai?


Đường Khuyết đáp :


- Lão Tổ Tôn!


Hắn lại nói :


- Lão nhân gia đã phân phó, bồ câu vừa bay về, ta phải dẫn ngươi đi gặp bà ta.


Vô Kỵ lập tức đứng dậy, hiện tại người chàng muốn gặp nhất là Lão Tổ Tôn.


Chàng bỗng nghĩ đó mới là cơ hội của chàng.


Nếu quả có thể chế ngự được Lão Tổ Tôn, bắt bà ta làm con tin, người của Đường gia không những phải cung cung kính kính tiễn chàng ra khỏi Đường Gia Bảo Phố, không chừng chàng còn có thể dùng bà ta đổi một mạng người.


Mạng Thượng Quan Nhẫn.


Muốn đối phó một lão thái bà bảy tám chục tuổi, ít ra còn dễ hơn so với đối phó Đường Khuyết.


Vô Kỵ mỉm cười :


- Ngươi có phải còn muốn bịt mắt ta?


Đường Khuyết đáp :


- Bất tất.


Hắn lại nheo nheo đôi mắt bén nhọn như mũi kim :


- Nếu lời nói của ngươi là thật, vậy người đã là người thân của bọn ta, sau này có thể tự do xuất nhập Hoa Viên.


Vô Kỵ hỏi :


- Còn nếu lời nói của ta không phải là nói thật?


Đường Khuyết điềm đạm đáp :


- Vậy lần này ngươi tiến vào chỉ sợ không còn có thể sống sót đi ra, ta hà tất phải bịt mắt ngươi.


Vô Kỵ thốt :


- Ngươi quả thật bất tất phải làm vậy.


* * * * *


Nhìn thấy quy mô và thanh thế của Đường Gia Bảo Phố, vô luận là ai cũng có thể tưởng tượng được "Hoa Viên" của bọn họ nhất định là một địa phương phạm vi cực lớn, cảnh vệ cực kỳ sâm nghiêm.


Đợi đến khi mình thật đã tiến vào rồi, mình mới phát hiện ý tưởng của mình không mấy chính xác.


Phạm vi rộng lớn của Hoa Viên còn lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bất cứ một ai, nhưng lại hoàn toàn không có vẻ như có cảnh vệ sâm nghiêm.


Đi qua khỏi một cây cầu gỗ nhỏ, xuyên qua một rừng hoa đỏ rực, mình có thể nhìn thấy một tòa cự trạch kiến trúc hoành vĩ quy mô trên sườn núi.


Nhìn bề ngoài, cách thức của mỗi một căn ốc đều cơ hồ hoàn toàn giống nhau, bề ngoài hoàn toàn không có gì đặc sắc, đương nhiên càng không thể có môn bài lộ danh.


Cho nên mình cho dù biết người mình muốn tìm trú trong một căn phòng ở đó, vẫn rất khó lòng tìm được.


Hai bên con đường nhỏ lát đá tảng xanh đều là tường cao xám xịt, nhìn căn bản không phân biệt được gì cả.


Mỗi một con đường đều như vậy.


Đường Khuyết dẫn Vô Kỵ quẹo hai ba lần, quẹo trái quẹo phải, chung quy đã dừng lại trước một cánh cửa lớn đen tuyền cao lớn rộng rãi.


Đằng sau cánh cửa lớn là một cái sân rất lớn, xuyên qua sân là một sảnh đường rất lớn.


Trong đại sảnh bài một cái bàn rất to lớn, trên tường cao có treo những bức họa rất lớn.


Mỗi một vật trong Đường Gia Bảo Phố đều lớn hơn kích cỡ bình thường, thậm chí cả chén trà cũng không ngoại lệ.


Đường Khuyết nói :


- Mời ngồi.


Đợi đến khi Vô Kỵ ngồi xuống, hắn cũng đã biến mất.


Vô Kỵ vốn nghĩ hắn nhất định đã đi vào thông báo, sẽ quay ra trở lại, không tưởng được hắn lại không lộ diện nữa.


Đình viện tịch mịch, không nghe thấy tiếng người, càng không nhìn thấy bóng người.


Vô Kỵ một mình ngồi trong đại sảnh thoáng rộng không có ai khác đó, có vài lần nhịn không được muốn xông ra.


Giờ này, khắc này, chỗ này, chàng càng không thể khinh cử vọng động.


Chàng tuy không nhìn thấy ai, nhưng Lão Tổ Tôn đã ở đây, ở đây tuyệt không thể không có cảnh vệ.


Cảnh vệ không nhìn thấy còn đáng sợ hơn nhiều so với cảnh vệ có thể nhìn thấy.


Chàng hiểu rõ đạo lý đó.


Chàng có thể "nhẫn" hơn so với đại đa số người.


Chén trà hồi nãy một đồng tử dâng lên, vốn nóng nghi ngút, hiện tại đã nguội rồi.


Cũng không biết bao lâu sau, trong đại sảnh chung quy đã vang lên một thanh âm suy nhược ôn hòa, lại tràn đầy vẻ uy nghiêm :


- Mời dùng trà.


Vô Kỵ nghe thấy đó là thanh âm của Lão Tổ Tôn, lần chàng bị thẩm vấn cũng đã từng nghe thanh âm của bà ta.


Lần này chàng vẫn chỉ có thể nghe thanh âm của bà ta, vẫn chưa nhìn thấy người bà ta.


Tâm Vô Kỵ chìm đắm.


Nếu cả người bà ta chàng cũng không nhìn thấy, làm sao có thể chế ngự được bà ta?


Chàng nâng chén trà nhấp một ngụm.


Trà đắng quá.


Thanh âm của Lão Tổ Tôn lại vang lên :


- Đường gia bằng vào độc dược ám khí mà thành danh, ngươi không sợ trong chén trà có độc sao?


Vô Kỵ cười cười :


- Nếu Lão Tổ Tôn không muốn tại hạ sống, lúc nào cũng có thể dồn tại hạ vào tử địa, hà tất phải hạ độc trong chén trà?


Lão Tổ Tôn cười, ít ra phảng phất là đang cười :


- Ngươi rất trầm tĩnh, không tưởng được người trẻ tuổi như ngươi lại trầm tĩnh như vậy.


Vô Kỵ vẫn giữ nụ cười mỉm.


Cả chính chàng cũng có chút bội phục mình, dưới tình huống như vầy, không ngờ chàng còn có thể ngồi yên bình thảng uống trà ở đây.


Lão Tổ Tôn lại nói :


- Ngươi là hảo hài tử, Đường gia bọn ta đang cần người như ngươi, chỉ cần ngươi chịu ở lại, ta tuyệt không ngược đãi ngươi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Dám yêu, dám nói

Dám yêu, dám nói

Sau những đắn đo, sau những suy nghĩ, sau nhiều ngày nhớ nhung về một khuôn mặt, đặc

26-06-2016
Em nhớ anh

Em nhớ anh

16 tuổi. Em nhận thức rằng mình không đẹp. Khi còn nhỏ, em đã ngại soi gương để

29-06-2016
Hoàng tử của tôi

Hoàng tử của tôi

(khotruyenhay.gq) "Tôi đi nhé!". Hắn nói mà không nhìn nó. Đeo ba lô lên vai, mắt nhìn

28-06-2016
Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu

Tên truyện: Nếu Như YêuTác giả: BornNXB: NXB Văn HọcTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

22-07-2016 40 chương
Sinh sau vài phút

Sinh sau vài phút

Và cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đánh đổi tất cả để Trang luôn được

30-06-2016