XtGem Forum catalog
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 5 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 8 - Hổ huyệt

↓↓

- Chỉ cần là bọn tôi tự mình muốn làm, không cần biết bọn tôi làm gì, cũng không quan hệ gì đến ông.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Vô Kỵ thở dài:


- Có lý.


Chàng không thể không thừa nhận lời nói của bọn họ rất có lý, nhưng trong lòng chàng lại khơi khơi có cảm giác rất vô lý.


Tất cả mọi chuyện đều rất vô lý, mỗi một chuyện mỗi một người làm đều không thể dùng thường lý để giải thích.


Nhưng những chuyện đó quả thật đã xảy ra, hơn nữa đã có năm người vì những chuyện đó mà mất mạng. Sinh mạng tuyệt đối là thật, chết cũng vậy.


Vô Kỵ lại thở dài:


- Các ngươi có thể nói cho ta biết các ngươi thật ra còn muốn làm gì không ?


Gã khiêng hòm lưỡng lự, chung quy trả lời:


- Bọn tôi chỉ bất quá muốn giết một người, một người hoàn toàn không có quan hệ gì với bọn tôi.


Hắc Thiết Hán hỏi:


- Người các ngươi muốn giết là ta ?


Gã khiêng hòm đáp:


- Phải.


Hắc Thiết Hán tịnh không thể coi Vô Kỵ là bằng hữu, nhưng Vô Kỵ luôn cảm thấy thiếu mẹ con bọn họ một chút ân tình.


Bốn gã khiêng hòm đã bắt đầu hành động, rất mau chóng lại gần Hắc Thiết Hán, bao vây lấy gã.


Trường cung đại tiễn, chỉ có thể công phá từ xa, cự ly càng gần, càng vô phương phát huy uy lực.


Bốn gã khiêng hòm đó, không còn nghi ngờ gì nữa, đều là tay lão luyện giang hồ thân kinh bách chiến, đương nhiên đều rất minh bạch điểm đó, bằng vào kinh nghiệm và võ công của bọn họ, muốn giết Hắc Thiết Hán chỉ bất quá là chuyện trong nháy mắt.


Vô Kỵ chợt nói lớn:


- Đợi một chút.


Gã khiêng hòm trầm mặt:


- Lẽ nào ông còn muốn xen vào chuyện của bọn tôi ?


Vô Kỵ hỏi ngược:


- Lẽ nào các ngươi nhất định muốn giết gã ?


Một gã khiêng hòm đáp:


- Nhất định.


Câu trả lời của gã nhát gừng:


- Nếu quả có người muốn cản trở, bọn tôi cũng không còn cách nào ngoài cách giết thêm một người.


Vô Kỵ hỏi:


- Có phải vì gã đã biết lai lịch của các ngươi, cho nên nhất định phải giết gã diệt khẩu ?


Bọn khiêng hòm tịnh không phủ nhận.


Vô Kỵ hỏi:


- Hiện tại ta cũng biết lai lịch của các ngươi, các ngươi có phải cũng phải giết ta ?


Một gã khiêng hòm đáp:


- Tôi đã có nói, chỉ cần ông không dính tới chuyện này, bọn tôi phụ trách đưa ông và cỗ quan tài bình an đến nơi đến chốn.


Vô Kỵ thở dài:


- Hiện tại ta lại càng không hiểu, rõ ràng rõ ràng có hai người biết bí mật của các ngươi, các ngươi tại sao chỉ muốn giết một người ?


Gã khiêng hòm cười lạnh:


- Bởi vì bọn ta thích ngươi.


Vô Kỵ bỗng biến sắc, thất kinh nhìn gã:


- Ngươi ... ngươi ...


Gã khiêng hòm hỏi:


- Ta làm sao ?


Vô Kỵ nhìn gã, lại nhìn ba tên đồng bạn của gã, trong mắt dâng tràn vẻ kinh ngạc và khủng bố.


Ánh mắt của Hắc Thiết Hán nhìn bọn chúng không ngờ cũng giống như Vô Kỵ, chừng như bốn gã khiêng hòm đó trong phút chốc bỗng đã biến thành ma quỷ.


Thứ biểu tình đó tuyệt không thể giả bộ được.


Bọn họ thật ra đã nhìn thấy gì ? Tại sao đột nhiên biến thành vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ như vậy ?


oo NNggưươờ ø ø iii CChheế á á ttt TThhưứ ù ù Mưươờ ø ø iii Bốn gã khiêng hòm cũng hơi hoảng sợ, vô luận là ai bị người ta dùng thứ ánh mắt đó nhìn, đều phải phát hoảng.


Nhãn thần bọn chúng vốn một mực ghim chặt trên người Vô Kỵ và Hắc Thiết Hán, hiện tại không khỏi liếc nhìn nhau.


Vừa liếc mắc, trên mặt bốn người bọn chúng lập tức cũng lộ xuất biểu tình giống hệt Vô Kỵ, lại còn kinh ngạc sợ hãi hơn cả Vô Kỵ, một trong số bọn chúng chợt quay mình xông ra, thò tay cầm lon trà đặt bên cạnh cỗ quan tài.


Phích Lịch Đường bằng vào hỏa dược ám khí mà uy chấn giang hồ, người chơi hỏa dược và ám khí tay nhất định phải vững.


Nhưng hiện tại người đó cả lon trà cũng cầm không chắc, chợt há miệng muốn hét thảm, không ngờ cả thanh âm cũng phát không ra.


Chỉ nghe trong cổ họng gã tí tách một tràng, người gã đã ngã quỵ xuống.


Đồng bạn của gã cũng quay mình chạy ra, hai người vừa chạy ra khỏi gác đã té xuống, một người quỵ trong gác, vừa quỵ xuống, cả người bắt đầu co rúc lại, giống như một chiếc lá đụng vào lửa, khô héo cuốn cuộn liền.


Quá trưa.


Quá trưa ngày xuân, dương quang diễm lệ, núi xa xanh mướt, nhưng trên triền núi lại phảng phất đã bị bóng tối bao phủ.


Bóng tối của cái chết.


Cả Vô Kỵ cũng cảm thấy tay chân phát lãnh, trán và mũi Hắc Thiết Hán cũng toát những giọt mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu.


Bốn gã khiêng hòm trong giây phút trước khi lâm tử, bộ dạng trên mặt đã biến thành quá đáng sợ.


Vô Kỵ lần không phải là đầu tiên nhìn thấy bộ dạng như vậy.


Lúc Đường Ngọc trúng độc, trên mặt cũng có biến hóa như vậy, nhãn thần ngây ngô khờ khạo, tròng mắt co thắt, cơ bắp nơi khóe miệng khóe mắt ngay đơ khô cứng, sắc mặt biến thành tím đen.


Đáng sợ nhất là, lúc trên mặt bọn chúng phát sinh thứ biến hóa đó, bọn chúng không ngờ lại không có tới một chút cảm giác gì, thứ độc tính trí mệnh đó không ngờ có thể khiến cho người ta hoàn toàn không cảm thấy được.


Không những lúc mình trúng độc hoàn toàn không có cảm giác, lúc độc tính phát tác mình cũng hoàn toàn không có cảm giác. Bất tri bất giác, thứ độc đó đã tiến nhập vào thân thể mình, hủy hoại trung khu thần kinh của mình, lấy mạng mình.


Vị công tử mập và đồng bạn của hắn còn ngồi phía sau gác nứa, bốn tên khiêng kiệu của bọn họ hiện tại cũng đều đã len lén bỏ trốn.


Đằng sau gác nứa, không còn nghi ngờ gì nữa, còn có một con đường, đụng phải chuyện như vầy, người có chân chỉ còn nước bỏ chạy hết.


Hắc Thiết Hán chợt thở dài:


- Lẽ nào trong lon trà thật có độc ?


Gã đang hỏi Vô Kỵ.


Ở đây cộng lại chỉ còn dư lại gã và Vô Kỵ là hai người sống, điều đó khiến cho khoảng cách giữa bọn họ phảng phất đột nhiên tiếp cận rất nhiều.


Nếu quả mình cũng từng có kinh nghiệm như bọn họ, mình cũng có thể có thứ cảm giác đó.


Vô Kỵ thốt:


- Xem ra nhất định là trong bình trà có độc.


Hắc Thiết Hán nói:


- Không phải là ta hạ độc.


Vô Kỵ đáp:


- Ta tin.


Hắc Thiết Hán hỏi:


- Là ai đã hạ độc ?


Vô Kỵ đáp:


- Không biết.


Hắc Thiết Hán trầm mặc, biểu tình trên mặt tràn ngập vẻ thống khổ, mồ hôi càng toát ra ướt đẫm.


Vô Kỵ hỏi:


- Ngươi có phải có gì muốn nói với ta không ?


Hắc Thiết Hán lại trầm mặc một hồi rất lâu, chợt nói lớn:


- Ta tịnh không muốn lấy mạng bọn họ, cũng không muốn cỗ quan tài quỷ quái kia, ta căn bản vốn không biết bốn người bọn họ lại đi khiêng quan tài đến.


Giọng nói của gã như là thán oán, tịnh không phải thán oán với Vô Kỵ, mà là thán oán với chính mình.


Vô Kỵ hiểu được tâm tình của gã, cho nên không hỏi gì, đợi cho gã nói hết.


Hắc Thiết Hán nói:


- Có người nói cho bọn ta biết, trong quan tài có giấu một số hàng hóa, ít ra cũng đáng giá năm chục vạn lượng.


"Hàng hóa" hai chữ này là lối nói của giang hồ, ý là nói "châu bảo".

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Tương kính như tân

Tương kính như tân

Tương kính như tân, cử án tề mi Vợ chồng coi nhau như khách quý, tôn trọng lẫn nhau

29-06-2016
Gặp lại người cũ

Gặp lại người cũ

(khotruyenhay.gq) Vô tình gặp một người thương (đã cũ). Biết tình cảm không còn như

28-06-2016
Tiếng chổi tre

Tiếng chổi tre

Mặc cho mẹ quỳ lạy, van xin bố ở lại với mẹ con tôi. Bố cầm tay mẹ giật mạnh,

24-06-2016