Lôi Chấn Thiên thốt:
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ta vì vậy mà đã tìm được một bằng hữu.
Vô Kỵ thở dài:
- Chỉ tiếc bằng hữu của ngươi không còn sống được lâu.
Lôi Chấn Thiên hỏi:
- Tại sao ?
Vô Kỵ đáp:
- Ngươi đương nhiên biết muốn trà trộn lọt vào Đường Gia Bảo Phố tịnh không phải dễ.
Lôi Chấn Thiên đáp:
- Không phải dễ phi thường.
Vô Kỵ thốt:
- Ta tịnh không phải trà trộn lọt vào, ta là khách nhân của Đường gia, là Đường Khuyết dẫn ta vào, chỗ ta ở là khách phòng nơi Đường gia chiêu đãi tân khách.
Lôi Chấn Thiên nói:
- Ngón nghề của ngươi không tệ.
Vô Kỵ hỏi:
- Nếu Đường Khuyết phát hiện khách nhân của hắn đột nhiên không thấy mặt, ngươi nghĩ ta còn có thể sống bao lâu ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
- Hắn không thể phát hiện.
Vô Kỵ hỏi:
- Tại sao ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
- Bởi vì hắn còn chưa phát hiện ngươi không đang ở trong khách phòng, ta sẽ đưa ngươi về.
Vô Kỵ cười khổ:
- Ngươi làm sao đưa ta về được ? Cho ta ăn thuốc tàng hình ? Biến ta thành ruồi ?
Đó quả thật là một nan đề.
Lôi Chấn Thiên lại xem chừng đã có tính toán từ sớm:
- Ta trước tiên đưa ngươi lần theo địa đạo đến vườn hoa.
Vô Kỵ hỏi:
- Sau đó ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
- Sau đó ta xông ra trước.
Lão lại giải thích:
- Bọn người mai phục ở đây phát hiện ta, nhất định sẽ động dụng toàn lực truy tìm ta.
Vô Kỵ thốt:
- Lần này ngươi nhất định sẽ bị bọn chúng bắt được.
Lôi Chấn Thiên nói:
- Ta không quan hệ gì, hiện tại Tán Hoa Thiên Nữ còn chưa chế tạo thành công, bọn chúng cho dù có bắt được ta, tối đa cũng chỉ bất quá đem ta về, xiềng thêm một hai vòng xích.
Vô Kỵ thốt:
- Bọn chúng nhất định sẽ hỏi ngươi tại sao lại chạy trốn.
Lôi Chấn Thiên đáp:
- Ta có thể không nói.
Lão ngạo nghễ nói:
- Ta là Lôi Chấn Thiên, bọn chúng cũng nên biết Lôi Chấn Thiên không phải là trẻ nít không có năng lực, nếu ta thật muốn xông ra huyệt động đó tịnh không phải là chuyện không làm được.
Vô Kỵ không thể không thừa nhận, vô luận tính làm sao, Lôi Chấn Thiên đều có thể coi là nhất lưu cao thủ trong đương kim thiên hạ.
Lôi Chấn Thiên nói:
- Không cần biết ra sao, ta đều tuyệt không thể đem cái địa đạo này khai ra.
Vô Kỵ hỏi:
- Tại sao ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
- Bởi vì ta còn muốn ngươi dùng cái địa đạo này đến liên lạc với ta.
Lão lại nói:
- Một khi ngươi có tin tức gì, phải nghĩ cách đến đây cho ta biết.
Vô Kỵ hỏi:
- Nếu ta quên ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
- Ngươi tuyệt sẽ không quên, bởi vì ta tuyệt sẽ không quên.
Ta đã không quên ngươi, lúc nào cũng có thể đem bí mật của ngươi nói cho Đường Khuyết biết.
Câu nói đó lão tịnh không nói ra, cũng bất tất phải nói ra.
Vô Kỵ không phải là khờ.
Lôi Chấn Thiên thốt:
- Lúc bọn họ truy đuổi ta, ngươi chớp thời cơ xông vào khu rừng.
Vô Kỵ nói:
- Lọt vào cánh rừng đó, ta vẫn không quay về được.
Lôi Chấn Thiên hỏi:
- Sao vậy ?
Vô Kỵ đáp:
- Cánh rừng đó là một mê trận.
Lôi Chấn Thiên thốt:
- Ngươi chỉ cần ghi nhớ, tiến ba thoái một, tả ba hữu một là có thể đi xuyên qua khu rừng.
Vô Kỵ hỏi:
- Đơn giản vậy sao ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
- Trên thế gian có rất nhiều chuyện bề ngoài rất phức tạp, nói ra lại rất đơn giản.
Đó cũng là một bài học rất tốt.
Một người sau khi đã trải qua vô số đả kích, có thể biến thành rất thông minh.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi nghĩ ta có bao nhiêu cơ hội ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
- Ít ra là có bảy thành.
Vô Kỵ tuy không phải là một con bạc chân chính, nhưng đối với chàng mà nói, có bảy thành cơ hội đã quá đủ.
Lôi Chấn Thiên hỏi:
- Hiện tại ngươi còn có câu hỏi gì nữa không ?
Vô Kỵ đáp:
- Còn có một.
Lôi Chấn Thiên thốt:
- Ngươi cứ hỏi.
Vô Kỵ hỏi:
- Địa đạo này do một mình ngươi đào ?
Lôi Chấn Thiên đáp:
- Trừ ta ra còn có ai khác chứ ?
Chương trước | Chương sau