Người khiêng kiệu là do vị công tử mập mướn, muốn dùng người hắn mướn, trước tiên nên đi thương lượng với hắn.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
May là hắn xem ra tịnh không phải là hạng người khó nói chuyện, hơn nữa hắn hiện tại cho dù còn chưa bị hù sợ bỏ chạy, nhất định cũng đã trốn đằng xa, một mặt phát run, một mặt đổ mồ hôi.
Vô Kỵ không tưởng nổi hắn không ngờ còn có ruột gan để trốn trong nhà bếp ăn bánh bao.
Không phải là một cái bánh bao nhỏ, cũng không phải là một cái bánh bao lớn, mà là bảy tám cái bánh bao lớn.
Trong mỗi một cái bánh bao đều có nhân thịt ngũ hoa, vừa cắn một miếng, dầu mỡ đã theo khóe miệng rỉ ra.
Hắn dùng đôi tay vừa trắng vừa béo được bảo dưỡng cực tốt cầm một cái bánh bao lên, dùng một thứ biểu tình gắn bó sủng ái nhìn cục thịt mỡ trong bánh bao, sau đó cắn một miếng.
Dầu mỡ béo ngậy từ khóe miệng của hắn rỉ chảy ra, hắn thở dài thỏa mãn.
Trong nháy mắt, mọi phiền não và bất hạnh trên thế gian đều không còn tồn tại nữa. Kinh hoàng sợ hãi hồi nãy cũng đã quên đi sạch sẽ.
Khẩu vị của Vô Kỵ luôn luôn rất tốt, nhưng nhìn thấy bộ dạng của người khẩu vị không tốt đó ăn uống, vẫn cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Vị công tử mập mạp đó sau khi ăn hết cái bánh bao béo ngậy, không ngờ cũng đã nhìn thấy chàng, không ngờ lại nói:
- Bánh bao này không tệ, ngươi cũng nên ăn thử một cái đi.
Miệng hắn tuy nói vậy, biểu tình trên mặt lại chừng như sợ có người đến lấy bánh bao của hắn.
Hắn ôm hy vọng nhìn Vô Kỵ, chỉ hy vọng Vô Kỵ mau mau cự tuyệt hảo ý của hắn, Vô Kỵ đương nhiên không thể để hắn thất vọng, mỉm cười lắc đầu:
- Ta cũng thấy bánh bao đó không tệ, chỉ tiếc ta thật đang ăn không vô.
Công tử mập thở phào một hơi, thái độ đối với Vô Kỵ lập tức lại biến thành thân thiện.
Sau đó hắn lại cầm một cái bánh bao, cắn một miếng rất dịu dàng, nói lẩm bẩm:
- Kỳ thật khẩu vị của ta cũng không tốt cho lắm, nhưng Tiểu Bảo lại nhất định bắt ta miễn cưỡng ăn một chút.
Tiểu Bảo hiển nhiên là bằng hữu anh tuấn kia.
Tiểu Bảo đương nhiên đang ngồi bên cạnh hắn.
Vô Kỵ nói:
- Ngươi thật ra nên miễn cưỡng ăn một chút, người như ngươi tuyệt không thể để quá gầy.
Ấn tượng của công tử mập đối với chàng càng đẹp hơn, chợt hạ giọng:
- Ta nói cho ngươi nghe một bí mật.
Vô Kỵ hỏi:
- Bí mật gì ?
Công tử mập đáp:
- Ông chủ ở đây còn có nuôi mười bảy mười tám con gà béo tròn, đủ cho bọn ta ăn hai ba ngày.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi chuẩn bị ăn sạch hết gà của lão ?
Công tử mập đáp:
- Đương nhiên là phải ăn hết.
Vô Kỵ hỏi:
- Tại sao ?
Công tử mập nhìn chàng, chừng như nhìn một ngốc tử vậy.
Vô Kỵ hỏi:
- Ta thật không hiểu, tại sao các ngươi nhất định phải ăn hết gà ở đây ?
Công tử mập thở dài:
- Ngươi lẽ nào cũng nhìn không ra, đám người bọn ta đụng phải hồi nãy không phải là thổ phỉ, mà là cường đạo.
Vô Kỵ đáp:
- Ta thấy được.
Công tử mập nói:
- Trên con đường này vừa có thổ phỉ, vừa có cường đạo, bọn ta làm sao có thể đi được ?
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi chuẩn bị lưu lại đây ?
Công tử mập đáp:
- Nếu quả có người bảo tiêu đi ngang qua, ta sẽ theo bọn họ đi, nếu không ta tuyệt đối không đi.
Vô Kỵ thốt:
- Đúng, có thể cẩn thận một chút cũng tốt.
Công tử mập lại hạ thấp giọng:
- Ta nói cho ngươi biết một bí mật nữa.
Vô Kỵ hỏi:
- Bí mật gì ?
Công tử mập nói:
- Ta biết Triệu đại tiêu đầu sắp đến, nội trong vòng hai ba ngày nhất định sẽ đi ngang qua đây.
Vô Kỵ hỏi:
- Triệu đại tiêu đầu là ai ?
Công tử mập hỏi ngược:
- Cả Triệu đại tiêu đầu mà ngươi cũng không biết sao ?
Vô Kỵ đáp:
- Ta thật không biết.
Công tử mập lại thở dài:
- Triệu đại tiêu đầu là Triệu Cương, là một người rất tài giỏi.
Vô Kỵ nói:
- Hiện tại ta đã biết.
Hắn nghĩ ngợi, chợt lại nói:
- Gần đây khẩu vị của ta không được tốt lắm, một bữa chỉ ăn hai con gà thôi.
Vô Kỵ thốt:
- Một bữa hai con, một ngày ba bữa, vậy mà "chỉ" sao.
Công tử mập nói:
- Điểm tâm ta ăn ít hơn, một ngày chỉ năm con gà là quá rồi.
Vô Kỵ thốt:
- Không nhiều, không nhiều.
Công tử mập nói:
- Thật là không bao nhiêu.
Vô Kỵ thốt:
- Ta ăn gà cũng ăn không được nhiều.
Công tử mập giật mình:
- Ngươi cũng muốn ăn gà ?
Vô Kỵ đáp:
- Không ăn gà thì ăn vịt cũng được.
Công tử mập nói:
- Ở đây không có vịt.
Vô Kỵ thốt:
- Ăn thịt bò cũng có thể đối phó được mà.
Công tử mập nói:
- Thịt bò cũng đã bị ta ăn sạch.
Vô Kỵ thốt:
- Ăn hết còn có thể đi mua.
Công tử mập nói:
- Ông chủ ở đây còn nhát hơn cả ta, sợ quá trốn mất từ sớm rồi, cả bóng dáng cũng không thấy, làm sao dám vào thành mua thịt ?
Chương trước | Chương sau