Sai lầm của Hắc Thiết Hán đã dạy cho chàng một bài học rất tốt.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Người trong quan tài lại nói:
- Kỳ thật ta cũng muốn nhìn thấy ngươi, ta nghĩ ngươi nhất định là một nam nhân rất trẻ tuổi, rất anh tuấn.
Vô Kỵ thốt:
- Ta đang đứng ở đây, chỉ cần ngươi đi ra là có thể nhìn thấy.
Người trong quan tài hỏi:
- Ngươi tại sao không mở nắp quan tài xem xem ?
Vô Kỵ hỏi ngược:
- Ngươi tại sao không tự mình đi ra ?
Người trong quan tài cười:
- Không tưởng được ngươi trẻ tuổi mà hành sự lại cẩn thận như vậy.
Vô Kỵ thốt:
- Nghe giọng nói của ngươi, tuổi tác của ngươi cũng không lớn, mà còn nhất định là một người rất đẹp.
Người trong quan tài cười:
- Nguyên lai ngươi có thể nói như vậy, ta nghĩ nhất định có rất nhiều nữ nhân thích ngươi.
Ả ta chợt thở dài:
- Chỉ tiếc ta đã già, đã là lão thái bà, già đến mức có thể có một đứa con cỡ tuổi ngươi.
Người của ả còn đang trong quan tài, đã chiếm một phần tiện nghi hơn Vô Kỵ.
Vô Kỵ hỏi:
- Sao ngươi biết ta bao nhiêu tuổi ?
Người trong quan tài đáp:
- Ngươi là bằng hữu của Đường Ngọc, tuổi tác đương nhiên cũng suýt soát y.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi làm sao biết Đường Ngọc bao nhiêu tuổi ? Ngươi đã từng gặp y ?
Người trong quan tài đáp:
- Y nằm bên cạnh ta, ta làm sao mà chưa gặp qua y ?
Quan tài làm bằng gỗ nam mộc thượng hảo hạng, đặc biệt rộng rãi, quả thật có thể dung túng hai người.
Vô Kỵ hỏi:
- Ta làm sao biết được Đường Ngọc có phải còn đang ở trong quan tài hay không ?
Người trong quan tài hỏi:
- Ngươi không tin ?
Trong cái lỗ nhỏ thông khí trên nắp quan tài chợt thò ra một ngón tay:
- Ngươi nhìn xem có phải là tay y không ?
Đó đích xác là tay Đường Ngọc.
Vô Kỵ chợt cười:
- Nguyên lai ngươi là Đường Ngọc, nguyên lai ngươi ...
Câu nói của chàng còn chưa dứt, trong cái lỗ khác lại thò ra một ngón tay.
Ngón tay này mềm mại nhu mỹ, yếu nhược vô cốt, trên móng tay còn sơn một lớp sơn bóng lợt lợt.
Đó đích xác không phải là tay Đường Ngọc.
Trong quan tài quả nhiên có hai người.
Ngoại trừ Đường Ngọc ra, người kia là ai ? Tại sao lại ẩn mình trong quan tài ?
Vô Kỵ len lén đi đến một bên quan tài, dùng hai bàn tay nắm lấy nắp hòm, dụng lực đẩy một cái.
Nắp hòm rơi xuống, chàng chung quy đã nhìn thấy người đó.
Hiện tại chàng mới minh bạch Hắc Thiết Hán hồi nãy tại sao lại có biểu tình kỳ quái như vậy.
Nằm bên cạnh Đường Ngọc là một mỹ nhân tuyệt sắc hoàn toàn lõa thể.
Thiên Thiên là mỹ nhân.
Phượng Nương là mỹ nhân.
Hương Hương cũng rất đẹp.
Vô Kỵ tịnh không phải là chưa từng tiếp cận nữ nhân mỹ lệ, nhưng khi chàng nhìn thấy nữ nhân đó, trong tâm chợt khởi lên một thứ kích động và dục vọng khó tả.
Một nữ nhân không những đẹp, đơn giản đẹp đến mức có thể khiến cho nam nhân trong thiên hạ đều không ngần ngại vì nàng mà phạm tội.
Nàng đẹp đến mức còn kiều lệ hơn cả Thiên Thiên, thành thục hơn cả Phượng Nương, cao quý hơn cả Hương Hương.
Eo nàng thon mảnh, đôi chân dài thượt, ngực đầy đặn nhô cao.
Da thịt nàng trắng nõn, phảng phất như tắm sữa thoa mật, lại phảng phất mềm yếu ngọt ngào.
Đầu tóc nàng đen nhánh, đôi mắt lại ánh xanh, thiểm động những tia sáng như sóng nước hải dương.
Y phục trên mình nàng tuyệt không thua kém gì một đứa bé hư hỏng, đại bộ phận những nơi dụ hoặc trên người nàng đều lồ lộ ra hết.
Nàng nhìn Vô Kỵ, thản nhiên nói:
- Ta tịnh không phải cố ý muốn câu dẫn ngươi, chỉ bất quá trong đây nóng quá, vừa nóng vừa nực, ta từ nhỏ đã sợ nóng, từ nhỏ đã không thích mặc quá nhiều quần áo.
Vô Kỵ thở dài, cười khổ:
- May là Đường Ngọc không nhìn thấy có một người như ngươi đang nằm kề bên.
Nữ nhân đó cười nói:
- Cho dù y có nhìn thấy cũng vậy.
Vô Kỵ hỏi:
- Cũng vậy ?
Nữ nhân đó nói:
- Chỉ cần ta cảm thấy nóng, ta cởi bỏ y phục liền, không cần biết là người khác nghĩ gì, ta đều không để ý đến.
Nàng cười rất mê hồn, lại nói tiếp:
- Ta vì mình mà sống, tại sao lại phải vì người ta mà bắt mình chịu ủy khuất ?
Vô Kỵ không có cách nào hồi đáp, cũng không có cách nào phản bác.
Nữ nhân đó vuốt ve mặt Đường Ngọc:
- May là bằng hữu của ngươi là một người rất sạch sẽ, mặt mày cũng không khó coi.
Nàng ta nhìn Vô Kỵ từ trên xuống dưới, lại cười:
- Nếu quả người nằm bên cạnh ta là ngươi, vậy lại càng tốt hơn, ngươi tuy không đẹp trai như y, lại có nam tử khí hơn y.
Nàng ta lại nói:
- Nam nhân đẹp trai, nữ nhân không nhất định là thích, nam nhân giống như ngươi ta mới thích.
Nàng cố ý thở dài:
- Chỉ tiếc ta đã là lão thái bà, già đến nỗi có thể có một đứa con trai như ngươi.
Vô Kỵ chỉ còn nước lắng nghe, căn bản không có cách nào mở miệng.
Nữ nhân như nàng ta thật không có nhiều, nếu quả mình gặp một người, mình cũng không thể nói gì.
Nàng ta lại khơi khơi muốn hỏi Vô Kỵ:
- Ngươi tại sao lại không nói chuyện ?
Vô Kỵ đáp:
- Câu nào câu nấy đều bị một mình ngươi nói hết, ta còn có gì để nói nữa ?
Nữ nhân đó lại thở dài:
- Hiện tại ta mới biết ngươi thật là người thông minh.
Vô Kỵ hỏi:
- Sao vậy ?
Nữ nhân đó đáp:
- Bởi vì chỉ có nam nhân thông minh mới hiểu thấu mở mắt nhìn cho nhiều, ít mở miệng nói.
Vô Kỵ cũng không thể không thừa nhận, ánh mắt của chàng quả thật không thể coi là thành thật cho lắm.
Nhưng mặt chàng tịnh không đỏ bừng, trái lại còn cười:
Chương trước | Chương sau