The Soda Pop
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 38 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 5 - Hẻm lạc tiêu

↓↓

- Bởi vì hắn còn muốn đổ, hơn nữa bộ dạng xem ra còn muốn thắng nữa.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Liêu lão bát hỏi:


- Ngươi nhìn ra ?


Phí lão đầu đáp:


- Hắn chỉ mang theo mười lượng bạc làm vốn, hiện tại đã thắng mười bốn lần.


Liêu lão bát hỏi:


- Mười bốn lần là bao nhiêu ?


Phí lão đầu đáp:


- Mười sáu vạn ba ngàn tám trăm bốn chục lượng.


Liêu lão bát biến sắc, dụng lực đập bàn, hét lớn:


- Ngươi làm gì đây ? Sao lại để cho hắn ăn liền mười bốn bàn ?


Phí lão đầu đáp:


- Tôi không còn cách nào khác, bởi vì hắn vừa đổ ra là ba mặt "lục".


Liêu lão bát giật mình, biến sắc:


- Có phải tên "hạnh vận báo tử" đó lại đã trở lại ?


Phí lão đầu đáp:


- Tôi vốn cũng hoài nghi là hắn, nhưng bộ dạng lại không giống chút nào.


Lão ta ngẫm nghĩ, lại nói:


- Tên "hạnh vận báo tử" năm ngoái là một tiểu tử còn rất trẻ, rất khỏe mạnh, người này lại nhìn giống như một người bị bệnh lao.


Liêu lão bát hét lớn:


- Hắn thật ra đã dùng thủ pháp gì ?


Phí lão đầu đáp:


- Tôi nhìn không ra.


Liêu lão bát lại rống lên:


- Hắn đổ mười bốn lần "báo tử" liên tục mà cả ngươi cũng nhìn không ra thủ pháp của hắn ?


Phí lão đầu đáp:


- Hắn chừng như không dùng thủ pháp gì hết !


Kỳ thật trong tâm lão ta cũng biết, thiên hạ tuyệt không có ai vận khí tốt như vậy, tốt đến nổi có thể đổ mười bốn lần liên tục ba mặt "lục".


Phí lão đầu nói:


- Cho dù hắn có dùng thủ pháp, trong sòng bài cũng không có ai có thể nhìn ra được, cho nên tôi không dám động đến hắn, chỉ còn nước trước hết cầm giữ hắn ở đó.


Lão nhăn nhó nói tiếp:


- Hiện tại trong sòng bạc căn bản không còn tiền chung cho hắn, hắn không những đang đợi lấy tiền, hơn nữa còn muốn đổ nữa, Bát gia ông có cách nào không ?


Liêu lão bát cười lạnh:


- Lẽ nào ngươi không biết nên làm sao ?


Phí lão đầu đáp:


- Nhưng hắn đã dám ăn bọn ta, nhất định là có chút lai lịch.


Liêu lão bát giận dữ:


- Không cần biết hắn có lai lịch gì, ngươi trước hết cứ đi nói chuyện với hắn cho ta.


Phích Lịch Đường nói:


- Cho dù có muốn nói chuyện với hắn, trước hết cũng phải có tiền chung cho hắn chứ.


Đó là quy củ làm sòng bạc, quy củ nếu phá hư, lần sau còn có ai dám đến đánh bạc nữa chứ ?


Liêu lão bát cũng không phải là không hiểu, chỉ tiếc lão căn bản không còn tiền để chung.


- Ngươi cứ đi cầm chân tên tiểu tử đó đi, ta đi nghĩ cách.


Phương pháp duy nhất lão có thể nghĩ tới là đi tìm Giả lục ca của lão, nhưng lão cũng biết con đường đó vị tất đã đi lọt.


Bọn họ đã cách xa từ lâu, từ lúc hai chục vạn lượng mà Giả lão lục đầu tư vào sòng bạc của lão thua hết vào tay tên "hạnh vận báo tử", bọn họ đã cách xa.


Câu trả lời của Giả lão bản quả nhiên là:


- Gần đây ta cũng rất kẹt, ta đang muốn hỏi mượn ngươi đây.


Cho nên lão chỉ còn nước đi tìm Hồ Bả Tử.


Mình vĩnh viễn bất tất phải chung tiền cho một người chết.


Đó tuy không phải là quy củ làm sòng bạc, lại tuyệt đối là sự thật vô luận là ai cũng không thể tranh biện.


Một người đã đến lúc không còn tiền, có thể xem trọng hiện thực hơn quy củ nhiều, xem rất nhiều chuyện trọng hơn quy củ.


Hồ Bả Tử không những có một cái chân què, bộ phận khác trên mình hắn cũng không thể coi là kiện toàn được.


Hắn gầy gò nhỏ nhắn, đầu hói, mũi hơi quặp, tai mất hết một góc, không những dung mạo xấu xa, tạng tướng cũng hèn kém, nhìn thật không phải là một người đáng để tôn kính.


Ưu điểm duy nhất của người đó là không thích nói chuyện lắm.


Lúc hắn đến, không những Liêu lão bát không ưa hắn, cả hai vị hảo thủ khác mà Liêu lão bát dùng vàng ròng mời đến lại càng không thèm để mắt tới hắn, thậm chí còn không chịu ngồi ăn chung bàn với hắn.


Hai người đó nghe nói trước đây đều là hảo hán lục lâm vùng Liêu Bắc, "Đinh Bãi", "Đồ Cường" hiển nhiên đều không phải là tên họ thật của bọn chúng.


Đinh Bãi sử nhạn linh đao, Đồ Cường dùng tang môn kiếm, công phu của hai người đều rất cứng cỏi.


Bọn chúng đương nhiên không coi một gã què quặt tướng mạo hèn kém ra gì, quyết tâm phải dạy cho hắn một bài học, để cho hắn thấy khốn khó mà bỏ đi.


Có một đêm sau khi bọn chúng đã uống vài chén, liền đi tìm Hồ Bả Tử ra con hẻm tối phía sau "nói chuyện".


Sang sáng sớm ngày thứ hai, Liêu lão bát phát hiện thái độ của bọn chúng đối với Hồ Bả Tử đã hoàn toàn biến đổi, không những biến thành cung kính khách khí cực kỳ, hình như còn sợ muốn chết.


Liêu lão bát tịnh không ngu khờ gì, đương nhiên có thể đoán ra thái độ của bọn chúng tại sao lại thay đổi như vậy.


Cho nên thái độ của lão đối với Hồ Bả Tử cũng đã thay đổi.


Hồ Bả Tử lại không có một chút thay đổi gì, tùy tiện người ta đối với hắn ra sao, hắn chừng như không thèm để ý tới.


Cho dù mình có tát hắn hai bạt tai, hắn cũng chừng như không để tâm.


Sau khi hắn đến đây được hai tháng, có một gã tiêu sư đã thua tiền, lại uống say mèm, thật đã đánh hắn hai bạt tai.


Gã tiêu sư đó đã "thất tung" đêm hôm đó.


Liêu lão bát vốn nghĩ Hồ Bả Tử vị tất đã chịu đi lo chuyện này, thứ chuyện này có Đồ Cường và Đinh Bãi đi giải quyết là đủ rồi.


Không tưởng được Hồ Bả Tử lại tự động muốn đi xem, bởi vì hắn muốn đi xem đôi tay có thể đổ ba mặt "lục" mười bốn lần liên tục đó.


Vô Kỵ nhìn tay mình.


Đôi tay này tuy tịnh không biến đổi, nhưng chàng biết bộ dạng của chàng nhất định đã cải biến rất nhiều.


Địa phương này không ngờ không có tới một người nhận ra được chàng. Chỉ bất quá mới hơn mười tháng ngắn ngủi, một người làm sao có thể biến đổi nhiều như vậy ?


Chàng soi gương, cơ hồ cả chính chàng cũng không nhận ra mình.


Mặt chàng vì lâu rồi không thấy ánh mặt trời mà đã biến thành trắng nhợt trong suốt, mắt chàng vì dụng đầu não quá độ và thiếu ngủ triền miên mà biến thành sâu hoắm thâm đen, thậm chí cả đầu tóc cũng thưa thớt hơn nhiều so với lúc trước.


Kỳ quái là râu ria của chàng trái lại lại mọc đặc biệt nhanh, có lúc thậm chí che phủ hết vết thẹo trên mặt chàng.


Sau khi ngâm mình trong nước nóng cả một canh giờ, cuối cùng mùi hôi thúi trên người chàng đã được tẩy rửa hết.


Nhưng chàng biết mình vĩnh viễn vô phương khôi phục lại bộ dạng trước đây.


Vô luận là ai sau khi đã trải qua ba sinh hoạt ba trăm ngày như vậy, đều sẽ biến thành một người khác.


Còn có thể chi trì sống còn chỉ là vì chàng đối với mình còn có tín tâm, chàng tin mình nhất định có thể sống sót rời khỏi chỗ đó.


Bởi vì chàng biết cương thi đó mỗi năm trước tháng tư đều phải rời khỏi chỗ đó đi cầu giải dược.


Chỉ cần có thể khiến cho cương thi tin rằng chàng đã "si", chàng nhất định có cơ hội đào thoát.


Điểm đó chàng không còn nghi ngờ gì nữa đã làm rất thành công.


Cho nên chàng đã thắng.


Chàng biết rõ mình cho dù có luyện thêm mười năm nữa cũng tuyệt không có cơ hội đánh bại được cương thi đó, chàng đem tự do cả đời mình đặt hết, đổ một bàn !


Chàng không thể không thắng.


Hiện tại chàng lại đã thắng liên tục mười bốn bàn, thắng thoải mái thống khoái.


Tất cả các bàn bạc trong đổ trường đều đã ngưng hết, nhưng lại không có ai chịu đi.


Mọi người đang đợi xem màn kịch hay.


Vô Kỵ cũng đang đợi.


Chàng không gấp chút nào, chàng nhẫn nại hơn ai hết, Đồ Cường và Đinh Bãi vừa bước vào, chàng biết người diễn kịch đã đến.


Lúc Đinh Bãi tiến vào, chỉ cảm thấy bụng dưới phảng phất có một ngọn lửa thiêu đốt.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bao lâu rồi em nhỉ?

Bao lâu rồi em nhỉ?

Hôm Nhi bỏ tôi đi, Nhi nhắn cho tôi một cái tin rất ngắn: "Em lạc vào trong đám đông

27-06-2016
Thế nào mới là yêu?

Thế nào mới là yêu?

Dẫu rằng hôm nay tôi sẽ không nói lời chia tay với em. Nhưng tôi quyết định hôm

26-06-2016
Sáng ba tối bốn

Sáng ba tối bốn

Ở Tống Quốc có một người rất thích nuôi khỉ, nên người ta đặt cho anh ta cái tên

24-06-2016
Con vào dạ, mạ đi tu

Con vào dạ, mạ đi tu

"Mạ" là Mẹ. Con vào dạ, mạ đi tu là khi "cấn thai" vào lòng tự nhiên người mẹ nào

24-06-2016
Khóc giữa Sài Gòn

Khóc giữa Sài Gòn

Sài Gòn những ngày mưa vội vã mang Minh đi xa khỏi cuộc đời vì lý do rất ngớ

26-06-2016
Ghim lòng

Ghim lòng

Những lỗi lầm, bội phản, nỗi đau qua năm tháng ta có thể dần xóa nhòa. Thế còn vết

29-06-2016