- Hiên Viên Nhất Quang ngồi xuống, Đàn thúc, Tiểu Hầu, và lão Châu bao vây lấy gã, thậm chí có thể để lộ thân thế, để cho hắn biết người của Đường gia đã đến.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Châu chưởng quầy lại nhịn không được hỏi:
- Tôi cũng đi ?
Đường Ngọc đáp:
- Triệu Vô Kỵ đã gặp Bả ca, cho nên chỉ còn nước kêu ngươi đi.
Châu chưởng quầy nói:
- Nhưng tôi ...
Đường Ngọc thốt:
- Ta biết ngươi bị lôi kéo vào cho đủ số, Triệu Vô Kỵ lại không biết, hắn chỉ biết Đường gia có ba người đến, hiện tại đã nhìn thấy có ba người lộ diện, hơn nữa lúc nào cũng đều có thể lấy mạng Hiên Viên Nhất Quang, hắn đương nhiên sẽ xuất thủ.
Y cười cười, lại nói:
- Lúc đó ta đương nhiên đã đến đó từ sớm, một khi Triệu Vô Kỵ xuất thủ, cái chết của hắn đã định.
Kế hoạch đó quả thật rất chu mật, mỗi một chi tiết, mỗi một bộ sậu, y đều đã tính toán cực chuẩn, hơn nữa kể ra rất tận tường.
Chỉ có một chuyện, một chi tiết, y không nói ra.
Đường Tử Đàn, Đường Hầu, Châu chưởng quầy, trong ba người đó, rất có thể có một người phải chết dưới kiếm của Triệu Vô Kỵ.
Bằng vào kiếm pháp và tốc độ của Triệu Vô Kỵ, khả năng đó có thể coi là rất lớn.
Đối với y mà nói, đó chỉ là một chi tiết không quan trọng, chỉ cần y có thể hạ được Triệu Vô Kỵ, mọi chuyện khác đều không quan trọng, sống chết của người khác càng không để trong tâm.
Y biết bọn Đường Tử Đàn rất có thể cũng nghĩ ra điểm đó. Chỉ tiếc bọn họ căn bản không có đất lựa chọn.
Bởi vì bọn họ tuyệt đối không nghĩ ra kế hoạch nào tốt hơn.
Bởi vì y thông minh hơn bọn họ.
Biết mình thông minh hơn người ta, không còn nghi ngờ gì nữa, là chuyện khiến cho mình khoái trá.
Đường Ngọc khoan khoái thư thả nói:
- Sau khi ăn cơm xong, các ngươi có thể bắt đầu chuẩn bị hành động rồi.
Đường Tử Đàn hỏi:
- Còn ngươi ?
Đường Ngọc đáp:
- Hiện tại ta muốn đi ngủ một giấc, nhưng khi các ngươi đến Hoa Nguyệt Hiên, ta nhất định đã đến rồi.
Y lại cười cười:
- Nhưng các ngươi nếu quả không nhìn thấy ta, cũng không phải lo lắng lắm.
Đường Tử Đàn hỏi:
- Tại sao vậy ?
Đường Ngọc đáp - Bởi vì ta nhất định sẽ tận lực cải trang khiến cho các ngươi không nhận ra.
Đường Tử Đàn lại hỏi:
- Tại sao ?
Đường Ngọc đáp:
- Các ngươi nếu quả nhận ra ta, lúc nhìn thấy ta, thần thái khó tránh khỏi có chỗ khác biệt, không chừng Triệu Vô Kỵ có thể nhìn ra lỗ hổng đó.
Y mỉm cười, lại nói:
- Triệu Vô Kỵ là người thông minh, rất có thể còn thông minh hơn ta.
Trong miệng y tuy nói như vậy, trong tâm đương nhiên không nghĩ như vậy.
Y đưong nhiên thông minh hơn Triệu Vô Kỵ, thông minh hơn bất cứ người nào.
Y đối với mình rất có tín tâm.
Lúc nhìn thấy thi thể của Kiều Ổn, Triệu Vô Kỵ không rơi nước mắt, cũng không nôn ói.
Bi thương khiến cho người ta rơi nước mắt, sợ hãi khiến cho người ta nôn ói.
Tron tâm chàng chỉ có phẫn nộ.
Chàng tịnh không phải không biết phẫn nộ rất dễ dàng khiến cho người ta sai lầm, nhưng mỗi một người đều có lúc vô phương khống chế lấy mình.
Hiên Viên Nhất Quang nhẹ nhàng sờ soạng trên cổ họng vỡ vụn của Kiều Ổn, chợt hỏi:
- Ngươi có biết trong nội lực có một thứ gọi là Âm Kính hay không ?
Vô Kỵ biết.
Âm Kính là thứ khó luyện nhất trong nội lực, cũng là thứ đáng sợ nhất.
Hiên Viên Nhất Quang thốt:
- Người giết Kiều Ổn chính là dùng Âm Kính.
Vô Kỵ nói:
- Ta cũng thấy vậy.
Hiên Viên Nhất Quang thốt:
- Thứ công phu đó tuy lợi hại, nhưng ai ai cũng không chịu luyện nó.
Vô Kỵ hỏi:
- Tại sao ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
- Bởi vì người luyện Âm Kính thông thường sẽ luyện đến mức âm dương quái khí, bất nam bất nữ.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi có nghĩ ra người nào như vậy không ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
- Ta có nghe qua.
Vô Kỵ hỏi:
- Ai ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp:
- Đường Ngọc.
Song chưởng của Vô Kỵ nắm chặt lại:
- Ta hy vọng y cũng đã đến.
Hiên Viên Nhất Quang hỏi:
- Ngươi có phải vẫn còn muốn câu y ra ?
Vô Kỵ đáp:
- Phải.
Hiên Viên Nhất Quang hỏi:
- Khi nào ?
Vô Kỵ đáp:
- Hôm nay.
Hiên Viên Nhất Quang hỏi:
- Chỗ nào ?
Vô Kỵ đáp:
- Sư Tử Lâm.
Hiên Viên Nhất Quang hỏi:
- Vẫn là Sư Tử Lâm ?
Vô Kỵ đáp:
- Ta không nghĩ ra chỗ nào tốt hơn.
Chàng cười, chầm chậm nói tiếp:
- Ta nhớ ở đó có quán trà tên là Hoa Nguyệt Hiên.
Hiên Viên Nhất Quang nói:
- Đó là một chỗ tốt.
Vô Kỵ thốt:
- Sau ngọ hôm nay, trước hết ngươi đi theo đường đó hai vòng, sau đó đến đó giăng câu chờ cá, ta chưa lộ diện, bọn chúng tuyệt không xuất thủ.
Chương trước | Chương sau