Rượu cũng có rất nhiều loại.
Có một loại màu đỏ giống như máu, là rượu bồ đào của Ba Tư tiến cống.
Rót vào chén thủy tinh dạ quang lại càng đẹp hơn. Một cái đẹp vừa thần bí, vừa thê lương.
Bạch y nhân nhấp một ngụm, trên khuôn mặt trắng nhợt phảng phất cũng có một nét đỏ hồng vừa thần bí, vừa thê lương.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Y chầm chậm nói tiếp:
- Hành tung của ta tuy rất bí mật, nhưng mấy năm gần đây chừng như cũng dần dần bị tiết lộ ra, đám anh em con cháu của cừu gia năm xưa của ta đã có người đến Cửu Hoa Sơn tìm nơi hạ lạc của ta.
Y cố ý không nhìn Phượng Nương:
- Người hôm đó bị Tiểu Lôi trừ khử là môn hạ của một cừu gia cực kỳ lợi hại.
Phượng Nương cúi đầu, tận lực kềm mình không nghĩ đến đứa bé kỳ quái đó, không nghĩ đến chuyện đêm đó.
Nàng đã nhận thấy quan hệ giữa nó và bạch y nhân.
Bạch y nhân thốt:
- Ta tuy không sợ bọn chúng, nhưng độc của ta lúc nào cũng có thể phát tác, lúc đó ta khó tránh khỏi chết trong tay bọn chúng.
Nét đỏ hồng trên mặt y đã dần dần tan biến, chung quy lại quay mặt ngưng thị nhìn Phượng Nương:
- Chỉ cần ta vừa chết đi, những người theo ta cũng tất phải chết, mà còn có thể chết rất thảm.
Phượng Nương không mở miệng. Nàng thật không biết nên nói gì, y vốn không nên đem mấy chuyện đó kể cho nàng biết.
Bạch y nhân nói:
- Ta nói cho ngươi biết những chuyện đó chỉ vì ta ... ta muốn ngươi ở lại đây với ta.
Y bất chợt nói câu đó ra, Phượng Nương thất kinh.
Bạch y nhân nói:
- Những năm gần đây, ta luôn luôn rất tịch mịch, chưa bao giờ tìm được một người hợp ý có thể nói chuyện với ta.
Dạng nữ nhân như Phượng Nương trên thế gian quả thật không có nhiều.
Bạch y nhân nói:
- Nhưng ta đối với ngươi tịnh không có ý tứ gì khác, ngươi chắc nhìn ra ta là phế nhân.
Y tuy đang tận lực khống chế lấy mình, nhưng một thứ thống khổ và bi thương mà ai ai cũng vô phương khống chế nổi đã lộ ra từ trong ánh mắt lãnh khốc vô tình của y.
Phượng Nương không để y nói nữa, chợt thốt:
- Tôi đáp ứng ông.
Bạch y nhân phảng phất cũng giật mình:
- Ngươi ... ngươi đáp ứng ta ?
Phượng Nương đáp:
- Tôi có thể lưu lại đây với ông.
Hiện tại nàng còn chưa thể gặp Vô Kỵ, không cần biết là vì nguyên nhân gì, điều đó là sự thật vô phương cải đổi.
Nàng tin rằng Thiên Thiên và Khúc Bình nhất định có thể tự chiếu cố lấy mình, tuyệt sẽ không vì nàng mà thương tâm.
Nàng cảm thấy chuyện duy nhất mình hiện tại có thể làm là giúp cho con người vừa kiêu ngạo, vừa thống khổ, vừa đáng sợ, lại vừa đáng thương này có vài ngày khoái lạc hơn xưa.
Trên mặt bạch y nhân lại ửng hồng:
- Ta tịnh không miễn cưỡng ngươi.
Phượng Nương đáp:
- Đây là do tôi nguyện ý, chuyện tôi không nguyện ý làm, ai cũng không thể miễn cưỡng tôi.
Bạch y nhân thốt:
- Nhưng ngươi ...
Phượng Nương nói:
- Tôi chỉ hy vọng ông cũng có thể đáp ứng một chuyện với tôi.
Bạch y nhân thốt:
- Ngươi cứ nói.
Phượng Nương nói:
- Một khi có tin tức của Triệu Vô Kỵ, ông phải để tôi đi gặp chàng.
Bạch y nhân hỏi:
- Ngươi không có điều kiện khác ?
Phượng Nương đáp:
- Nếu quả ông còn muốn đáp ứng điều kiện khác của tôi, ông ... ông đang vũ nhục tôi.
Bạch y nhân nhìn nàng, trên khuôn mặt trắng tái chợt phát sáng, giống như một thân cây khô héo chợt có sinh cơ.
Đối với một thứ người mà nói, "ban cấp" hạnh phúc khoái lạc hơn xa "tranh giành".
Phượng Nương, không còn nghi ngờ gì nữa, là thứ người đó.
Người mù đang đứng xa xa, trong đôi mắt không nhìn thấy đó lại phảng phất đã nhìn thấy bi ai bất hạnh.
Sau khi đến đây, Phượng Nương cũng không bỏ rơi thói quen viết nhật ký của mình.
Nàng căn cứ vào đồng hồ cát mà tính toán ngày giờ, mỗi một tháng đều không đoán sai quá nửa canh giờ.
Lịch thời đó mỗi năm chỉ có ba trăm sáu chục ngày.
Sinh hoạt dưới đất vừa đơn thuần, vừa bình đạm, chỉ cần chọn ra ghi chú của ba ngày là đã có thể biết được hết những tao ngộ và kinh nghiệm nàng trải qua trong bao nhiêu tháng ngày đó.
Ba ngày đó đương nhiên là ba ngày đặc biệt quan trọng, có rất nhiều chuyện đủ để cải biến cả mệnh vận của một người, là chuyện đã xảy tra trong ba ngày đó.
Có hạnh vận, cũng có bất hạnh.
Chuyện bất hạnh thứ nhất xảy ra vào ngày hai mươi ba tháng chín.
Ngày hai mươi ba tháng chín, nắng ấm.
Ở đây tuy không nhìn thấy khí hậu là trong lành hay là âm u, tôi lại biết hôm nay nhất định là ngày nắng ấm.
Bởi vì lúc vị tiên sinh mù đó đi ra, y phục vận rất đơn bạc, lúc trở về chân tay người ngợm đều khô ráo.
Y đi ra là vì muốn đi tìm Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi đã bỏ đi.
Tôi ở đây không gặp nó, "Địa Tạng" chừng như cố ý tránh để bọn tôi tương hội.
"Địa Tạng" thật là một quái nhân, Tiểu Lôi cũng thật là một đứa bé kỳ quái.
Kỳ thật tâm địa bọn họ đều rất thiện lương.
Đặc biệt là Tiểu Lôi, tôi chưa từng tức hận nó, nó làm vậy đối với tôi có lẽ chỉ vì nó chưa từng hưởng nhận tình mẹ, có lẽ tôi giống mẫu thân của nó.
Trong tâm tưởng của đám trẻ, mẫu thân vĩnh viễn là nữ nhân ôn nhu mỹ lệ nhất trong thiên hạ.
Nhưng nó tại sao lại phải bỏ đi ?
Tìm "Địa Tạng" hỏi, tính khí của ông ta lại đột nhiên biến thành rất hung bạo, đối với tôi cũng hung ác hơn bình thường.
Tôi cũng không trách ông ta, tôi biết ông ta đang vì chuyện Tiểu Lôi đã bỏ đi mà tức giận, thương tâm.
Ông ta có kỳ vọng rất cao đối với Tiểu Lôi.
Lúc bọn họ đang tìm kiếm Tiểu Lôi, tôi lại phát hiện ra một quái sự.
Chỗ này tổng cộng có mười sáu gian phòng, đằng sau còn có một cửa đá, bình thời đóng chặt, tôi đoán nhất định là một bảo khố bí mật.
Hôm nay bọn họ đi tìm đủ mọi chỗ, lại không đến đó tìm, lẽ nào bọn họ nghĩ Tiểu Lôi tuyệt không thể trốn trong đó, chỉ vì nơi đó bất cứ người nào cũng không vào được ?
Tôi nhịn không được len lén đi hỏi vị tiên sinh mù, y vừa nghe câu hỏi của tôi, lại giống như đột nhiên bị độc xà cắn một phát, không nói gì bỏ đi liền.
Tôi chưa bao giờ thấy y sợ như vậy, y sợ cái gì ?
Ngày mười lăm tháng mười một.
Tính ra hôm nay đáng lẽ là ngày rằm trăng tròn, không biết bên ngoài trăng có sáng hay không ? Trăng sáng có còn tròn trịa giống như trước không ?
Tôi đã ở đây độ khoảng hơn bốn đêm trăng tròn.
Tôi thường nghĩ đến Vô Kỵ, khi không cứ nghĩ đến, giờ nào khắc nào cũng nghĩ đến, nhưng tôi lại không nói gì.
Bởi vì tôi biết có nói cũng vô dụng.
Vô Kỵ hình như đang ở trong một tình huống rất đặc biệt, tôi nhất định phải đợi đến một ngày mới có thể gặp được chàng.
Tôi có cảm giác như vậy, cho nên tôi quyết định phải có lòng nhẫn nại.
Hơn nữa tôi tin "Địa Tạng", ông ta tuyệt không phải là người không có tín nghĩa, ông ta đối với tôi cũng rất tốt, chưa từng có ý tứ gì khác đối với tôi, một điểm đó ông ta rất thủ tín.
Nhưng từ khi Tiểu Lôi bỏ đi, tính khí của ông ta càng lúc càng kỳ quái, thường nằm một mình trong quan tài cả ngày không nói gì hết, tôi cũng chỉ còn nước ngồi ngây ở đó.
Ngày tháng như vậy tự nhiên tịnh không tốt đẹp gì, nhưng tôi cuối cùng cũng đã vượt qua.
Có người nói tôi rất mềm yếu, cũng có người nói tôi giống như một thứ đồ sứ vậy, vừa đụng vào là vỡ tan.
Chương trước | Chương sau