Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 93 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 3 - Đổ bác

↓↓

Gã không đánh trúng.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bởi vì người của gã đã bay ra ngoài.


Triệu Vô Kỵ nhẹ nhàng giật cổ tay gã, vừa phẩy một cái đã đẩy người của gã bay ra ngoài, bay qua đỉnh đầu mấy chục người, "bình" một tiếng, văng thẳng vào một cây cột to bự, đầu đổ máu chảy ròng ròng.


Giờ phút này đã đến lúc trầm trọng, đổ trường lập tức nhốn nháo, mười bảy mười tám đại hán vạm vỡ mắt ốc mũi bạnh giống như cọp dữ từ bốn phương tám hướng ùa tới.


Nhưng đám cọp dữ đó trong mắt Triệu Vô Kỵ chỉ bất quá là một đám chó bệnh.


Chàng đang chuẩn bị dạy cho đám chó bệnh đó một bài học, phía sau một cánh cửa che màn chợt có người khiển trách :


- Dừng tay!


Bức màn trên cửa làm bằng lụa Hồ Nam, trên có thêu hoa mẫu đơn quyền quý.


Một đại hán đầu hói ăn mặc hoa lệ, trong tay cầm một ống điếu thúy ngọc, bước ra khỏi cửa.


Mọi tiếng động lập tức ngưng đọng hẳn, mọi người càng ngấm ngầm lo lắng cho Triệu Vô Kỵ.


Hiện tại Giả lão bản cũng đã xuất hiện, Triệu Vô Kỵ có muốn toàn thân nguyên vẹn đi ra có lẽ cũng không dễ dầu gì.


- Lui ra.


Giả lão bản quả nhiên có cái uy phong của một đại lão bản, nhẹ nhàng phẩy tay một cái, đám đại hán như bệnh cẩu đó lập tức len lén thoái lui.


Giả lão bản cao giọng :


- Không có chuyện gì không có chuyện gì, chuyện gì cũng chấm dứt hết rồi, mọi người cứ thoải mái vui chơi, muốn uống rượu thì ta mời.


Lời nói thoát ra khỏi cửa miệng của lão, người lão đã đến trước mặt Triệu Vô Kỵ, nhìn Triệu Vô Kỵ từ trên xuống dưới một lượt, khuôn mặt bạnh núng nính chợt lộ xuất một nụ cười :


- Vị này chính là Triệu công tử?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Không sai, ta họ Triệu.


Giả lão bản thốt :


- Ta họ Giả, đám bằng hữu đều gọi ta là lão Giả, là ông chủ của cái đổ trường nho nhỏ này.


Triệu Vô Kỵ hỏi :


- Giả lão bản có phải cũng muốn mời ta ra ngoài nói chuyện?


Giả lão bản đáp :


- Không phải là ra ngoài, mà là vào trong.


Ống điếu thúy ngọc chỉ vào cánh cửa che màn :


- Bên trong có vị bằng hữu muốn đổ vài bàn với Triệu công tử.


Triệu Vô Kỵ hỏi :


- Đổ bao nhiêu?


Giả lão bản cười cười :


- Không giới hạn, càng lớn càng tốt.


Triệu Vô Kỵ cười :


- Muốn tìm ta nói chuyện, ta có lẽ không chịu, muốn tìm ta đánh bạc, ta lúc nào cũng phụng bồi.


Giả lão bản gật gật đầu :


- Vậy thì cực hay!


Triệu Vô Kỵ và Giả lão bản bước qua cánh cửa đó, bức màn trên cửa lại hạ xuống.


Mọi người lại len lén đàm tiếu :


- Người nào mà dám đánh bạc với tên hạnh vận báo tử đó thật chẳng khác nào một con heo mập nằm chờ bị mổ xẻ.


Bên cạnh có người cười lạnh, thấp giọng nói :


- Ngươi làm sao biết được trong đó thật có người muốn cá độ với hắn? Bên trong đang đợi hắn không chừng là một thanh khoái đao, tên hạnh vận báo tử đó vừa bước vào chỉ sợ liền biến thành một con báo chết.


Trong phòng không có đao, chỉ có người.


Tính luôn Giả lão bản, tổng cộng có chín người, tám người đứng, một người ngồi.


Tám người đứng không phải là đại hán vạm vỡ thần thái uy mãnh y phục hoa lệ, mà là trung niên nhân mục quang tinh minh khôn khéo kinh nghiệm, bộ dạng không có người nào không phải là một đại lão bản.


Ngồi trên một cái ghế dựa làm bằng gỗ tử đàn bọc thảm đỏ lại là một tiểu lão đầu tiều tụy thấp bé, trên khuôn mặt vàng khè như nghệ lấp láy đôi mắt tam giác bé xíu, râu lưa thưa vài cọng như râu dê núi, đầu tóc hoa râm, cơ hồ gần rụng hết.


Nếu quả nói lão đầu đó giống như một con sơn dương, thà nói lão giống như một con khỉ.


Nhưng khí phái của lão lại khơi khơi hung mãnh hơn ai hết, tám người đứng trước mặt lão đối với lão cũng cung cung kính kính, không dám hó hé chút nào.


Triệu Vô Kỵ hơi phát lãnh trong tâm.


"Lẽ nào tiểu lão đầu mặt mày không có gì đặc biệt này chính là Đổ Vương danh chấn nam thất bắc lục cả thảy mười ba tỉnh?"


* * * * *


[Đổ Vương]


Trong mỗi một nghề đều có "Vương", trong nghề cờ bạc cũng vậy.


Đổ Vương họ Tiêu, không cần biết là người biết hay không biết lão đều tôn xưng lão là Tiêu Thất thái gia.


Tiêu Thất thái gia trong cái nghề này không những vang danh mà còn có địa vị tôn quý.


Tiêu Thất thái gia bình sinh đổ lớn đổ nhỏ không dưới ngàn vạn lần, nghe nói chưa từng thua lần nào, ít ra sau ba mươi tuổi chưa từng thua.


Tiêu Thất thái gia năm nay đã bảy mươi hai.


Tiêu Thất thái gia không những đổ giỏi, mắt lại càng độc, không cần biết là "lang trung" lớn, "lang trung" nhỏ, "lang trung" chơi cho vui, hay là chuyên gia "lang trung", chưa từng có ai dám phô trương một chút thủ pháp trước mặt ông ta, bởi vì không cần biết mình dùng thủ pháp gì, Tiêu Thất thái gia vừa nhìn là nhìn ra ngay.


Tiêu Thất thái gia vào cái ngày đại thọ sáu mươi sáu tuổi đã trải qua kim bồn tẩy thủ, thoái xuất khỏi ngành nghề.


Nghe nói Tiêu Thất thái gia lại ra mặt là vì Bát Đại Kim Cương môn hạ của ông ta thỉnh mời ra.


Lão nhân gia đã cao niên như vậy, cao thân cao phận như vậy, còn ra để làm gì?


Ra để đối phó tên hạnh vận báo tử đó, ông ta cũng muốn xem xe tên hạnh vận báo tử đó thật ra có vận may gì mà mỗi lần đều đổ ra ba mặt "lục"?


Triệu Vô Kỵ đã sớm nghe được tin đó, đương nhiên cũng nghe qua từ vị "bằng hữu" kia.


Nhưng chàng lại không tưởng được vị Đổ Vương danh chấn mười ba tỉnh đó không ngờ lại là một tiểu lão đầu xấu xí như vầy.


Tiêu Thất thái gia dùng hai bàn tay móng tay dài lộ cả ba tấc bưng một bình thuốc lào thuần ngân rít hai hơi dài rồi mới nhìn Triệu Vô Kỵ cười cười :


- Ngồi, mời ngồi.


Triệu Vô Kỵ đương nhiên ngồi xuống, chàng chưa bao giờ có thói quen đứng trước mặt người ta.


Tiêu Thất thái gia nhíu mày quan sát Triệu Vô Kỵ, nhíu mày cười hỏi :


- Vị này là Triệu công tử?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Còn quý tính của ông?


Tiêu Thất thái gia đáp :


- Ta họ Tiêu, trong nhà xếp hàng thứ bảy, cho nên người ta gọi ta là Tiêu Thất.


Triệu Vô Kỵ không có chút phản ứng nào, chừng như chưa từng nghe qua cái tên đó.


Tiêu Thất thái gia cười nhẹ :


- Nghe nói Triệu công tử gần đây vận khí không tệ?


Triệu Vô Kỵ đáp :


- Cũng được.


Tiêu Thất thái gia hỏi :


- Không biết Triệu công tử có chịu nể mặt tiểu lão đầu này đổ vài ván không?


Triệu Vô Kỵ hỏi :


- Đổ cái gì?


Tiêu Thất thái gia đáp :


- Đương nhiên là đổ xí ngầu.


Triệu Vô Kỵ cũng cười :


- Đổ cái khác tôi có lẽ không dám phụng bồi, đổ xí ngầu thì tôi lại chưa bao giờ cự tuyệt.


Tiêu Thất thái gia hỏi :


- Tại sao vậy?


Triệu Thiên Thiên cười đáp :


- Bởi vì lúc tôi đổ xí ngầu, vận khí đặc biệt tốt.


Tiêu Thất thái gia chợt giương đôi mắt tam giác nãy giờ hi hí nhìn Triệu Vô Kỵ.


Đôi mắt của lão vừa giương lên chẳng khác nào có hai đạo tinh quang bắn ra, người lần đầu tiên nhìn thấy nhất định phải giật mình.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Người mẹ điên

Người mẹ điên

Ðây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó

28-06-2016
Những điều còn lại

Những điều còn lại

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tôi cứ

25-06-2016
Chiều vắng

Chiều vắng

Ngày dì Út Thu Lý tròn bốn mươi bảy tuổi, dì từ giã thêm một lượt ba cái răng.

24-06-2016
Chuyện tào lao

Chuyện tào lao

Chuyện thì nó cứ tào lao thế vậy. Chẳng nghĩ gì nhiều, viết lại thế thôi. Ôi cuộc

25-06-2016
Yêu tinh rừng sâu

Yêu tinh rừng sâu

Từ nhỏ tôi vốn khác người, không thích nghe kể truyện cổ tích mà chỉ thích chuyện

30-06-2016

XtGem Forum catalog