Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 35 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 2 - Hung thủ

↓↓
Kim Long kiếm khách Triệu Giản danh chấn giang hồ, một trong tam đại cự đầu của Đại Phong đường, không ngờ vào ngày đại hỷ của con trai mình lại mất đầu một cách thần bí.


Đó đương nhiên là đại sự oanh động thiên hạ. Cho dù là người không biết tới hay chưa từng gặp Triệu Giản, ít ra cũng đã từng nghe qua tên tuổi của lão.


Lão có bằng hữu, đương nhiên cũng có thù địch. Không cần biết là bằng hữu hay là thù địch của lão, đối với chuyện đó đều cảm thấy rất kinh ngạc, rất hiếu kỳ.


Có những người biết ít nhiều về chuyện đó, vô luận đi đến đâu đều trở thành đối tượng bị người ta hỏi dò, một vấn đề mà ai ai đều muốn biết nhất là : "Hung thủ là ai?"

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Vấn đề đó ai cũng không biết, ai cũng không dám nói bừa. Bởi vì nếu quả có người nói bậy câu đó, người đó cũng rất có thể bị mất đầu đang lúc nửa đêm. Cho nên trong giang hồ khó tránh khỏi nghị luận tọc mạch :


- Triệu Giản thật đã chết, thật đã bị người ta cắt mất đầu?


- Tuyệt đối là thật.


- Lão chết hồi nào?


- Là ngày thành hôn của con trai lão, hai mươi bảy tháng ba.


- Nghe nói ngày đó là ngày lành hoàng đạo đại cát đại lợi, mọi chuyện đều nên làm.


- Ngày đó đích xác là ngày tốt.


- Rước dâu đương nhiên phải chọn ngày tốt, lẽ nào sát nhân cũng phải chọn ngày tốt?


- Ngày đó mọi chuyện đều nên làm, nên cưới hỏi, cũng nên sát nhân.


- Cho nên người giết lão cho đến hiện tại còn chưa bị người ta tìm ra.


- Muốn tìm ra người đó, chỉ sợ không mấy dễ dàng.


- Nhưng người của Triệu gia ít ít nhiều nhiều cũng đáng lẽ có chút manh mối.


- Chừng như có một chút.


Có những người nhiệt tâm lại bắt đầu ngẫm nghĩ tìm giùm manh mối cho Triệu gia :


- Triệu Giản chết ở đâu?


- Chết ở Hòa Phong sơn trang.


Ngày đó người đi mừng tiệc ở Hòa Phong sơn trang nhất định rất nhiều, tại sao lại không có ai thấy cả?


- Bởi vì lão đã chết trong mật thất của lão.


- Mật thất đó thật rất bí mật?


- Tuyệt đối bí mật, thậm chí cả con gái của lão cũng không biết tới.


- Có ai biết?


- Nghe nói người đã từng vào mật thất của lão, ngoại trừ lão ra, tổng cộng chỉ có ba người.


- Ba người nào?


- Tư Không Hiểu Phong, Thượng Quan Nhẫn và con trai của lão.


- Lẽ nào chỉ có ba người đó mới có thể giết chết lão?


- Ta thật rất khó lòng nghĩ ra người thứ tư.


- Tại sao?


- Triệu Giản tịnh không phải là người bình thường, lúc lão còn chưa tới hai mươi tuổi, bằng vào một thanh kiếm của mình đã bắt đầu xông pha giang hồ.


- Ta cũng có nghe nói, lúc lão mười bảy tuổi, ở Trường An đã bạt kiếm giết chết "Trường An Hổ".


- Từ lúc đó trở đi, trong vòng ba năm, lão đã giết chết "Quan Đông thất hùng", "Hoàng Hà tứ giao", còn đánh bại kiếm khách thành danh nhất ở Quan Trung, Tiếu đạo nhân và Đào Trung Hùng.


- Cho nên lão chưa đến hai mươi đã danh động thiên hạ.


- Lão còn chưa đến ba mươi đã trợ giúp Vân Phi Dương sáng lập Đại Phong đường, ngươi nghĩ coi, một người như vậy làm sao có thể tùy tùy tiện tiện bị người ta cắt đầu mang đi?


- Ta căn bản nghĩ không thông.


- Ngươi đáng lẽ nên nghĩ ra, người cắt đầu lão nhất định là người rất quen thuộc với lão, cho nên lão mới không giới bị người đó.


- Võ công của người đó nhất định cũng rất cao, xuất thủ cũng nhất định rất nhanh.


- Hoa Sơn Y Ẩn Lục Thông đương thời cũng có mặt tại trường, hơn nữa cũng đã khám nghiệm qua tử thi của Triệu nhị gia.


- Ông ta nói gì?


- Ông ta chẩn định hung khí giết chết Triệu nhị gia tuyệt đối là một thanh kiếm, hơn nữa một kiếm đã cắt đứt đầu Triệu nhị gia.


- Tư Không Hiểu Phong và Thượng Quan Nhẫn đều là cao thủ dụng kiếm.


- Bọn họ đều là nhất đẳng cao thủ.


- Con trai của Triệu nhị gia có phải là Triệu Vô Kỵ lúc nào cũng có thể chịu một đao cho bằng hữu?


- Chính là hắn!


- Hắn đương nhiên không thể là hung thủ.


- Tuyệt không thể.


- Vậy theo ngươi thấy, hung thủ thật ra là Thượng Quan Nhẫn? Hay là Tư Không Hiểu Phong?


- Ta không biết.


- Ngươi đoán thử xem?


- Ta không dám đoán.


Những cuộc nghị luận đó có thể nghe thấy một cách công khai ở nơi công cộng.


Vào lúc canh ba nửa đêm, ngồi nhâm nhi chén tạc chén thù trong tiểu viện gần tư thất, còn có những lời mà người ngoài không nghe được.


- Nghe nói người đáng hiềm nghi nhất là Tư Không Hiểu Phong.


- Tại sao?


- Bởi vì lão vốn là người cuối cùng đến Hòa Phong sơn trang, tới tối ngày hai mươi bảy tháng ba mới đến.


Người đến cuối đáng lẽ không bị hiềm nghi mới đúng.


- Nhưng sau đó có người điều tra ra, lão đã rời khỏi Bảo Định Phủ vào ngày hai mươi lăm.


- Vậy đáng lẽ tới ngày hai mươi sáu lão đã đến Hòa Phong sơn trang.


- Trễ nhất đáng lẽ sau ngọ đã đến.


- Từ sau ngọ ngày hai mươi sáu cho đến tối hai mươi bảy, trong thời gian hơn một ngày đó, lão đã đi đâu?


- Không có ai biết.


- Cho nên mới có người nghĩ lão là người đáng hiềm nghi nhất.


- Không sai.


- Nhưng ta nghe nói sau ngọ ngày hai mươi bảy, chỉ có một mình Thượng Quan Nhẫn thủy chung ở cùng chỗ với Triệu nhị gia.


- Cho nên Thượng Quan Nhẫn bị hiềm nghi cũng không ít.


- Hai người bọn họ hiện ở đâu?


- Cho đến hôm nay bọn họ vẫn còn ở Hòa Phong sơn trang.


- Ai bỏ đi, bị hiềm nghi càng nặng, bọn họ đương nhiên không ai có thể bỏ đi.


- Kỳ thật bọn họ đi hay không đi cũng như nhau.


- Tại sao?


- Bởi vì bọn họ đều là sinh tử chi giao của Triệu nhị gia, đều không có một chút lý do gì để hạ độc thủ như vậy, nếu quả không tìm ra bằng chứng xác thật, ai cũng không dám hoài nghi bọn họ.


- Hiện tại có tìm ra chứng cứ gì không?


- Không có.


Hôm nay đã là mồng bốn tháng tư. Đã qua "cúng thất".


* * * * *


[Thượng Quan Bảo Phố]


Đêm.


Hiện tại thời gian từ cái ngày Triệu Vô Kỵ phát hiện ra thi thể của phụ thân mình đã bảy ngày rồi.


Bảy ngày qua, Triệu Vô Kỵ vẫn không rơi lệ, cả một giọt cũng không.


Chàng cũng không uống tới một giọt nước, đương nhiên cũng không ăn tới một hột cơm.


Môi của chàng khô ran, thậm chí cả da cũng đã nứt nẻ.


Hốc mắt của chàng sâu hoắm, sắc mặt đỏ hồng tươi tắn đã biến thành giống hệt một tờ giấy trắng.


Toàn thân chàng đều đã tê dại cứng đơ.


Nhìn chàng ra nông nổi đó, ai ai cũng đều lo sợ, thậm chí cả Thiên Thiên cũng lo sợ.


Nhưng không ai có thể khuyên chàng.


Chàng cái gì cũng đều không nghe, cái gì cũng đều không thấy.


Người khó chịu nhất đương nhiên là Vệ Phượng Nương, nàng lúc nào cũng chảy nước mắt, nhưng hiện tại cả nước mắt của nàng cũng đã cạn khô.


Trong bảy ngày đó, mọi người đều rất ít khi nói chuyện, mỗi người đều đang tìm kiếm, tìm tòi một chút manh mối điều tra chân hung vụ án.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Cây Nhung Nhớ

Cây Nhung Nhớ

Em gặp Anh vào một đêm khi Em đã chuếnh choáng hơi men. *** Người nóng hừng hực, Em

24-06-2016
Ấu thơ tươi đẹp

Ấu thơ tươi đẹp

"Những đêm như thế này em cũng không ngủ. Em sợ khi mở mắt thức dậy đã nhìn thấy

24-06-2016
Mất búa

Mất búa

Có một anh chàng tiều phu làm mất cây búa, anh ta nghi ngờ cậu bé nhà hàng xóm ăn

24-06-2016
Bởi vì có anh

Bởi vì có anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Có đôi

25-06-2016
Cha

Cha

20h30phút, nó vừa kết thúc một cuộc gọi về nhà, và cũng như những lần khác sau khi

24-06-2016

Polly po-cket