- Nhưng hôm nay đại tiểu thư nhất định muốn đến đây.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Kim lão đại nói :
- Thân thể thiên kim của đại tiểu thư tuyệt không thể mạo hiểm được.
Nhất Trượng Hồng nói :
- Cho nên bọn ta muốn trước hết xem xem chỗ này có có người nguy hiểm hay không, có người có bệnh hay không.
Kim lão đại nói :
- Bởi vì ở đây nếu có người có bệnh, rất có thể sẽ truyền bệnh cho đại tiểu thư.
Nhất Trượng Hồng nói :
- Cho nên hắn muốn xem lưỡi ngươi, xem xem ngươi có bệnh hay không.
Vô Kỵ thở dài :
- Xem ra phong cách của vị đại tiểu thư đó tịnh không nhỏ.
Bệnh đại phu cũng thở dài :
- Phong cách của nàng ta nếu nhỏ, người thân phận như ta sao có thể đi làm việc cho nàng?
Vô Kỵ thốt :
- Có lý.
Bệnh đại phu nói :
- Nhưng ngươi hiện tại không cần le lưỡi ra cho ta xem nữa.
Vô Kỵ hỏi :
- Sao vậy?
Bệnh đại phu đáp :
- Bởi vì bệnh của ngươi ta đã nhìn ra.
Vô Kỵ hỏi :
- Bệnh của ta?
Bệnh đại phu đáp :
- Bệnh không nhẹ.
Vô Kỵ hỏi :
- Bệnh gì?
Bệnh đại phu đáp :
- Tâm bệnh.
Vô Kỵ cười, ngoài mặt tuy đang cười, trong lòng lại đã ngấm ngầm thất kinh.
Trong lòng chàng quả thật có bệnh, bệnh quả thật không nhẹ, nhưng chưa từng có ai nhìn thấy.
Bệnh đại phu nói :
- Ngoài mặt ngươi đã có bệnh, hiển lộ tâm hỏa hun đúc đỏ ửng, can hỏa cũng rất thịnh, nghĩ tất là vì tâm lý có chuyện không thể giải quyết, chỉ bất quá ngươi một mực miễn cưỡng ức chế, cho nên người khác tuyệt đối không thấy được.
Vị Nê Bồ Tát tự mình không bảo vệ được, không ngờ thật có chút đạo hạnh, cả Vô Kỵ cũng không thể không bội phục.
Bệnh đại phu nói :
- May là căn bệnh của ngươi tuyệt không thể lây qua người khác.
Lão Khổng chợt đứng dậy :
- Còn ta? Ngươi tại sao không xem bệnh cho ta? Ta có phải cũng có bệnh?
Bệnh đại phu đáp :
- Bệnh của ngươi không cần xem cũng biết rồi.
Lão Khổng thốt :
- Ồ?
Bệnh đại phu đáp :
- Tửu quỷ thông thường đều chỉ có hai căn bệnh.
Lão Khổng hỏi :
- Hai bệnh nào?
Bệnh đại phu đáp :
- Bệnh nghèo và bệnh lười.
Hắn lại nói :
- Hai căn bệnh đó tuy không có thuốc nào có thể trị, may là cũng không thể lây qua người khác.
Lão Khổng hỏi :
- Vậy đại tiểu thư hiện tại có phải đã có thể đến rồi?
Bệnh đại phu hỏi :
- Hiện tại còn chưa được.
Lão Khổng hỏi :
- Sao vậy?
Bệnh đại phu đáp :
- Bởi vì ta còn ở đây.
Hắn lại thở dài :
- Ta toàn thân đều có bệnh, mỗi một thứ đều có thể lây qua người khác.
Lão Khổng cũng thở dài nhè nhẹ :
- Ngươi đã có thể trị bệnh cho người ta, tại sao không trị lành bệnh cho mình?
Bệnh đại phu đáp :
- Bệnh của ta không thể trị.
Lão Khổng hỏi :
- Sao vậy?
Bệnh đại phu đáp :
- Bởi vì bệnh của ta vừa trị lành, con người ta phải chết.
Đó là đạo lý gì đây?
Lão Khổng không hiểu, Vô Kỵ cũng không hiểu, cũng nhịn không được phải hỏi :
- Sao vậy?
Bệnh đại phu không trả lời, lại hỏi ngược :
- Ngươi hồi nãy nhìn thấy ta có phải có chút không ưa?
Vô Kỵ không phủ nhận.
Bệnh đại phu thốt :
- Nhưng không cần biết ngươi ghét khinh ta ra sao, lại tuyệt không thể vô lễ với ta.
Hắn tự giải thích :
- Bởi vì toàn thân ta đều có bệnh, tùy tiện ai chỉ cần dùng một ngón tay là có thể xô ta té, ngươi đánh ta không những không vẻ vang gì, hơn nữa rất mất mặt.
Bệnh đại phu nói :
- Nhưng nếu căn bệnh của ta nếu trị lành xong, người ta đối với ta sẽ không khách khí nữa, người ta từng đắc tội trước đây nhất định cũng sẽ đến kiếm chuyện với ta, ta làm sao qua được?
Hắn lắc đầu, thở dài, chầm chậm đi ra :
- Cho nên bệnh của ta ngàn vạn lần không thể trị lành.
Vô Kỵ chợt cảm thấy vị Nê Bồ Tát toàn thân bệnh hoạn đó quả thật cũng rất lý thú.
Những người đó xem chừng đều không phải là ác nhân, xem chừng đều rất lý thú.
Lý thú nhất đương nhiên là vị đại tiểu thư kia. Vô Kỵ thốt :
- Hiện tại nàng có phải đã có thể đến?
Kim lão đại đáp :
- Hiện tại còn chưa được.
Vô Kỵ hỏi :
- Tại sao?
Chương trước | Chương sau