XtGem Forum catalog
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 118 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 10 - Hổ tử 2

↓↓
Hai mươi bốn tháng tư, chính ngọ.


Triệu Vô Kỵ chung quy đã gặp Thượng Quan Nhẫn.


Thượng Quan Nhẫn người cao tám thước, vai rộng lưng dài, mỗi một bước đi đều dài hơn người khác năm tấc.


Lão đã tự tính mỗi một bước đi của lão đều bước một thước bảy tấc, tuyệt không nhiều hơn một tấc, cũng tuyệt không ít hơn một tấc.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lão đối với mỗi một chuyện mình làm đều tính toán chính xác, mỗi một chuyện lão làm đều tuyệt đối tinh xác như đồng hồ.


Sinh hoạt của lão cực kỳ có quy luật, tự kềm chế cực nghiêm, mỗi ngày ba bữa ăn đều có định giờ định lượng.


Lão không những ăn rất ít, cả uống cũng uống không nhiều, bình thời cả một giọt rượu cũng không nhấm.


Hiện tại lão vẫn còn độc thân, không tiếp cận nữ sắc, nữ sắc người khác mê đắm, lão hoàn toàn không có hứng thú.


Hứng thú của lão chỉ có hai chữ.


Quyền lực.


Vô luận ai nhìn thấy lão đều tuyệt đối có thể thấy lão là người cực kỳ có quyền lực.


Lão trầm mặc ít nói, thái độ ổn trọng lãnh khốc, vô luận xuất hiện lúc nào cũng đều tỏ lộ tinh lực sung bái, đấu chí vượng thịnh, đôi mắt sáng ngời càng xem chừng lúc nào cũng có thể nhìn thấu lòng người ta.


Nhưng lão không ngờ lại không nhìn ra người đứng trước mặt lão là Triệu Vô Kỵ.


Vô Kỵ thật đã biến đổi quá nhiều.


Vô Kỵ lại ngồi xuống.


Chàng một mực tự nhắn nhủ mình trong lòng phải "nhẫn", phải đợi, chưa đợi đến lúc tuyệt đối nắm chắc, tuyệt không khinh dễ xuất thủ.


Thượng Quan Nhẫn đang dùng đôi mắt sắc bén chằm chằm nhìn chàng, chợt hỏi :


- Hồi nãy trong lòng ngươi đang nghĩ gì?


Vô Kỵ đáp :


- Tôi không nghĩ gì hết.


Thượng Quan Nhẫn thốt :


- Vậy ngươi đáng lẽ nên biết từ sớm ta trú ở đây.


Lão quay đầu nhìn đôi liễn treo trên tường :


Mãn đường hoa tuý tam can khách Nhất kiếm quang hàn tứ thập châu.


Bút pháp vừa cứng cỏi, vừa hữu chí, bên trên có viết rõ tên: "Nhẫn công giáo chính".


Thượng Quan Nhẫn lạnh lùng thốt :


- Nếu trong lòng ngươi không có gì để nghĩ ngợi, sao cả chuyện này cũng không chú ý đến?


Vô Kỵ điềm đạm đáp :


- Đó có lẽ là vì lúc tôi vào nhà người khác luôn luôn rất ít khi dòm đông ngó tây.


Thượng Quan Nhẫn không nói gì.


Vô Kỵ nói :


- Tôi cũng không phải là kẻ sĩ phong nhã thích ngâm thơ đối họa, cho nên...


Thượng Quan Nhẫn hỏi :


- Cho nên cái gì?


Vô Kỵ chợt đứng dậy ôm quyền :


- Tái kiến.


Thượng Quan Nhẫn hỏi :


- Ngươi muốn đi?


Vô Kỵ đáp :


- Các hạ muốn tìm không phải là hạng người như tôi, tôi tại sao lại không đi?


Thượng Quan Nhẫn nhìn chàng chăm chăm :


- Ngươi là hạng người nào?


Vô Kỵ đáp :


- Các hạ nếu biết nhìn người, không cần tôi nói ra, các hạ đáng lẽ cũng nên nhìn ra tôi là hạng người nào. Các hạ nếu không biết nhìn người, tôi hà tất phải nói ra.


Thượng Quan Nhẫn lại nhìn chàng chăm chăm một hồi rất lâu, chợt thốt :


- Rất tốt.


Lão quay mình đối diện Đường Khuyết, thái độ biến thành ôn hòa hơn :


- Đây chính là người ta muốn tìm.


Đường Khuyết cười.


Thượng Quan Nhẫn nói :


- Ta kêu người đi dọn dẹp hậu viện, ngày mai hắn có thể qua đây.


Đường Khuyết cười :


- Vậy bây giờ tôi đã có thể đi ăn rồi.


Thượng Quan Nhẫn thốt :


- Thứ lỗi không lưu lại đây ăn cơm.


Đường Khuyết lập tức lắc đầu :


- Ông kêu tôi làm chuyện gì cũng được, kêu tôi ở lại đây ăn cơm, tôi không dám ăn.


Thượng Quan Nhẫn hỏi :


- Không dám?


Đường Khuyết đáp :


- Tôi sợ sinh bệnh.


Thượng Quan Nhẫn hỏi :


- Sao lại có thể sinh bệnh?


Đường Khuyết đáp :


- Ăn nhiều đồ ăn quá, tôi có thể sinh bệnh, không đủ đồ ăn, tôi cũng không thể không bệnh, hơn nữa nhất định bệnh không nhẹ.


Hắn thở dài :


- Hôm nay bữa ăn của ông chỉ có bốn món rau, không có món thịt nào hết.


Thượng Quan Nhẫn hỏi :


- Sao ngươi biết?


Đường Khuyết đáp :


- Hồi nãy tôi đã đi nghe ngóng, con người nhờ có ăn mà sống, tôi làm sao không thể quan tâm cho được chứ?


* * * * *


Cá thịt đầy bàn, Đường Khuyết lại đang nhai nhồm nhoàm.


Vô Kỵ thật không thể tưởng tượng được một người hồi nãy ăn một bữa điểm tâm khủng khiếp như vậy, bây giờ làm sao có thể nuốt tiếp được.


Đường Khuyết nuốt hết.


Đợi đến khi hai còn gà đều đã biến thành bộ xương trơ, một chén thịt heo chiên bột đã biến mất, Đường Khuyết mới dừng tay, nhìn Vô Kỵ, chợt nói :


- Ta tội nghiệp cho ngươi.


Vô Kỵ hỏi :


- Ngươi tội nghiệp ta?


Đường Khuyết đáp :


- Ta tội nghiệp ngươi phi thường.


Vô Kỵ hỏi :


- Sao vậy?


Đường Khuyết đáp :


- Bởi vì ngươi phải ở chung với Thượng Quan Nhẫn, nếu ta là ngươi, một ngày cũng ở không được.


Vô Kỵ cười.


Đường Khuyết nói :


- Ở đó không những quá khó ăn, người cũng khó đối phó.


Hắn thở dài :


- Ngươi hiện tại đã nên thấy được Thượng Quan Nhẫn là người khó đối phó cỡ nào.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đoạn cuối con đường

Đoạn cuối con đường

Tôi là một cô gái không xinh đẹp. Nhưng điều đó không làm tôi mặc cảm. Điều duy

24-06-2016
Như là nước mắt

Như là nước mắt

Đi bên Nghiêm, chị chỉ dám nở những nụ cười vừa phải, vì còn bận giữ ý của vợ

30-06-2016
Hãy cứ bước đi

Hãy cứ bước đi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Đúng

25-06-2016
Những chú chim gác mái

Những chú chim gác mái

Không gì bằng 1 buổi chiều thật đẹp, cậu con trai được ngồi xuống một góc mái

28-06-2016