Old school Easter eggs.
Bạch hổ tinh quân - Ưu Đàm Hoa

Bạch hổ tinh quân - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 22
5 sao 5 / 5 ( 134 đánh giá )

Bạch hổ tinh quân - Ưu Đàm Hoa - Hồi 2

↓↓

Trình Kiếm Các cười khổ, bảo chị dâu:

bạn đang xem “Bạch hổ tinh quân - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đại tẩu đã lo lắng vô ích. Ngay tiểu đệ là kẻ mang danh Phá Sơn Quyền mà còn bị hồn ma lão họ Lỗ trong xác Kim nhi đánh cho liểng xiểng, thì gã đạo sĩ trẻ kia làm sao sống sót nổi. Không chừng gã bị trọng thương hay bỏ mạng, khiến chúng ta đắc tội với Thiên Sư Giáo đấy.


Trình lão thái bối rối đáp:


- Tam đệ có lý. Nếu Vu Diệp Chân Nhân chết thì Trương Thiên Sư sẽ kiện cáo đến cùng. Lão ta được Thiên Tử tôn kính tất thừa sức ép tội Hầu phủ. Tam đệ mau gọi Vu Diệp Chân Nhân ra đi.


Trình Kiếm Các gật đầu, vận công quát lớn:


- Xin đạo trưởng hãy rút lui, quyền thuật của lão quỷ ấy rất lợi hại. Hơn nữa, đạo trưởng không được phép đả thương Kim nhi.


Tử Khuê nghe xong câu ấy liền bỏ ý định tỷ võ với Lỗ Phán Quan. Song trước khi rút lui, Tử Khuê cố gỡ gạc chút thể diện, đồng thời kiểm nghiệm xem mình có đúng là thần tiên giáng phàm hay chăng? Chàng trợn mắt chỉ vào Trình Thiên Kim mà nạt lớn:


- Lỗ Phán Quan. Nếu lão không mau trở về âm phủ thì chớ trách bổn Tinh Quân độc ác.


Nào ngờ đối phương chẳng chút sợ hãi ôm bụng cười sặc sụa khiến Tử Khuê xấu hổ, ngượng đến chin cả người. Cười xong, ả giai nhân bị quỷ ám kia khạc xuống nền gạch một bãi đờm to tướng vô cùng gớm giếc, rội ngạo mạn nói:


- Bổn Phán Quan là chức sắc chốn Diêm cung chứ nào phải bọn qủy tép riu mà ngươi hòng doạ nạt. Tinh Quân cái khỉ mốc.


Tử Khuê không ngờ mình bị hố to, mới khai trương nghề thầy pháp mà đụng ngay phải quỷ dữ. Chàng nhủ thầm rằng mạng mình vẫn còn đen như lông chó mực, làm gì cũng chẳng thành.


Nhưng Tử Khuê chưa kịp hàt bài "tẩu mã" thì đối phương đã như cơn lốc ập đến tấn công. Trong lúc bất ngờ, Tử Khuê đã phản ứng bằng cách đảo bộ tránh né. Thế là Lỗ Phán Quan chiếm ngay vị trí cửa ra rồi từ đấy đánh ngược vào.


Tử Khuê lúng túng thi triển "Thao Quang thân pháp" mà tránh đòn. Lỗ Phán Quan đánh hụt tám chín chiêu giận giữ gầm vang như sấm và hăm doạ:


- Nếu ngươi cứ tiếp tục bỏ chạy thì lão phu sẽ móc mắt con tiện tỳ Trình Giảo Kim này ra đấy.


Lão oán ghét kẻ đã ngày ngày thải cái thứ nước đủ mùi vị và màu sắc của đàn bà vào hài cốt mình nên luôn gọi Nữ Hầu tước là Trình Giảo Kim, một lão ngốc thời Đường.


Tử Khuê nghe vậy nên không dám bỏ chạy nữa, đình bộ tiếp chiêu. Chàng cũng đã nghĩ ra cách dung phép "Cương ty phất huyệt" để đối phó mà không mạo phạm đến thể xác Thiên Kim.


Lỗ Phán Quan cao hứng đem sở học lúc còn sống ra thi thố. Quyền pháp của lão cực kỳ ảo diệu, biến hoá khôn lường, đáng gọi là tuyệt học hãn thế.


Lão ngứa nghề đòi tỷ võ chứ chẳng phải là muốn giết người nên ra sức không nhiều. Sau vài chục chiêu, thấy đối phương chẳng hề nao núng, lão tăng dần lực đạo và xuất những chiêu ác liệt hơn, quyền phong xé gió vù vù, song quyền song cước nối nhau ra đòn liên miên bất tuyệt. Tiếng da thịt, xương cốt chạm nhau không vang rền hay chát chúa như sắt thép mà chỉ "lịch bịch, bì bạch" hoà với tiếng y phục phất gió phần phật, song cũng tạo cho người xem cảm giác hồi hộp và đầy kích thích.


Trình Kiếm Các, ở bên ngoài tròn mắt theo dõi cuộc đấu, người nhấp nha nhấp nhổm, tay chân ngọ nguậy liên tục, lão là tay quyền thủ lừng danh nên đủ bản lĩnh để thưởng thức hết những cái hay, cái lạ của cặp đấu sĩ kia.


Trình lão luôn miệng trầm trồ tán dương Vu Diệp Chân Nhân. Chàng đạo sĩ trẻ măng ấy đang thi triển một loại quyền pháp lạ mắt nhưng bội phần kỳ ảo, song thủ lúc xoè lúc cụp, lúc giương thành trảo, ung dung chống đỡ những đòn sấm sét, hiểm hóc của đối phương, lúc chàng ta phòng thủ thì vững như núi Thái, còn khi công dũng mãnh tựa thần long cho nên dần dần đã chiếm được thượng phong, đẩy kẻ địch lui dài.


Trình lão ngạc nhiên và khâm phục những Lỗ Phán Quan thì nổi giận. Lão không thể chấp nhận việc mình kém tài một gã nhãi ranh tuổi mới đôi mươi. Chẳng những Vu Diệp giỏi quyền thuật mà công lực cũng thâm hậu hơn tuổi tác, và lại còn học được yếu quyết "Tụ khí thành ti", điểm huyệt mà không cần chạm đến áo đối phương.


Lỗ Phán Quan ngao ngán nhận ra rằng Vu Diệp càng đánh càng hay, càng thâm nhập vào tinh tuý của pho quyền. Và lúc này chiêu thức của gã cuồn cuộn, mênh mang tựa nước biển Đông, ồ ạt dâng tràn, nhấn chìm mọi nỗ lực của lão.


Quả đúng như vậy. "Thao" có nghĩa là nước lớn mênh mông, cuồn cuộn, cho nên "Thao Quang thần thức" uyên ảo, bão táp phi thường, gồm thâu tinh tuý trăm nhà, là tâm huyết của một đơì Vu Mộc Chân Nhân.


Sau hơn bốn trăm chiêu, Lỗ Phán Quan thức ngộ rằng mình không thể nào hơn được đối phương và nắm chắc phần thất bại. Lão bất giác sinh lòng thán


phục và yêu mến chàng trẻ tuổi kỳ tài. Nhưng vì tự ái của kẻ gìa nua, lão không cam tâm bỏ cuộc, tìm cách rút lui trong danh dự.


Bỗng trong đầu lão loé lên một ý niệm ngộ nghĩnh, liền mỉn cười, nhảy lùi lại giơ tay xin đình chiến. Và lão thoăn thoắt cởi mau chiếc áo đẫm mồ hôi, miệng thì phân bua:


- Áo chật làm cản trở đường quyền, lão phu phải cởi áo mới thi thố được hết tài nghệ.


Có lẽ bọn tỳ nữ quên mặc yếm cho tiểu thư nên trong áo chẳng còn gì ngoài thịt da ngà ngọc.


Tử Khuê đỏ mật, líu lưỡi khi nhìn thấy làn da trắng mịn và đôi nhũ phong kiêu hãnh, mơn mởn tựa quả tuyết lê. Chàng kinh hãi lắp bắp:


- Lỗ thí chủ là chức sắc chốn Diêm đình, sao không giữ giới mà lại làm như thế.


Lỗ Phán Quan cười kiêu hãnh:


- Cơ thể nữ nhân đối với lão phu đâu có lạ, sáu chục năm nay ngày nào mà chả thấy. Thế ngươi tưởng các tội nhân dưới ngục A tỳ đều đầy đủ y phục thả vào vạc dầu hay sao?


Tử Khuê chưa kịp đối đáp thì đã bị đối phương tấn công quyết liệt. Vì bản năng sinh tồn buộc chàng phải chống đỡ những đòn hiểm độc ấy. Tất nhiên chàng chẳng thể nhắm mắt mà đánh nhau nên càng bối rối trước cặp ngọc phong mỹ miều, khêu gợi đang nhảy múa trước mặt. Họ Lỗ lại còn cố tình đưa ngực ra đón những đòn chân của chàng khiến Tử Khuê phải rút về ngay.


Tâm loạn thì chân khí không đủ, chiêu thức lệch lạc nên Tử Khuê thất thế, liên tiếp bị trúng đòn. Tuy không thọ thương, song chàng cũng nghe đau thấu trời.


Ngoài kia, Trình lão thái vò đầu bứt tóc kêu trời khi thấy ái nữ loã thể mà đánh nhau với nam nhân. Trình Kiếm Các thì đã sớm bỏ chạy, không tiện ở lại. Lễ giáo Trung Hoa rất nghiêm khắc, ngay cả cha ruột cũng không được phép nhìn thấy thân thể con gái mình.


Trình lão thái hậm hực chửi vang:


- Mả cha cái lão Phán Quan họ Lỗ. Lão làm thế thì con gái lão thân còn lấy ai được nữa? Chẳng thà lão giết quách Kim nhi đi cho xong.


Bên trong, Lỗ Phán Quan nghe vậy liền nạt lớn:


- Mụ mà còn thoá mạ lão phu thêm một câu thì lão phu cởi luôn quần ra đấy.


Trình lão thái sợ nhũn cả người, chẳng dám chửi thêm. Nhưng khi đứng nhìn Vu Diệp Chân Nhân vừa đánh vừa lùi, trúng đòn liên tục, bà bèn động lòng trắc ẩn và cũng sợ chàng chết thì nguy to.Vả lại nếu Vu Diệp thua thì Thiên nhi sẽ điên cuồng thêm chín tháng.


Bởi thế Trình lão thái nghĩ nhanh và cao giọng nói:


- Này Vu Diệp đạo trưởng. Xin ngài cứ thẳng tay đối phó, đừng kiêng kỵ nữa. Nếu ngài để thua thì lão thân sẽ bắt ngài phải lấy Kim nhi đấy.


Tử Khuê nghe xong vô cùng kinh hãi, vội trấn tĩnh lại và phản công. Chàng dồn hết nội công vào những chiêu thần diệu nhất, song thủ hoá thành trăm ảnh chưởng chập chờn, chỉ kình vun vút. Chỉ sau ba chiêu, chàng đã quất một cước vào gò mông tròn trịa, nẩy nở của đối phương, khiến Lỗ Phán Quan la oai oái.


Giờ đây, người phải thoái hậu tránh né lại là họ Lỗ. Thêm vài chục chiêu nữa, Tủ Khuê chợt phát hiện cơ hội hạ thủ vì đối phương đã lộ sơ hở rất lớn bên sườn trái. Chàng liền ập vào xuất chiêu "Hoàng thuỷ thao thao" ( nước Hoàng Hà cuồn cuộn), khoá chặt đường quyền của đối phườn rồi vươn tay điểm vào huyệt Đại Bao bên trái.


Nào ngờ, đúng lúc ấy vị thần xui xẻo ra tay hành động. Mũi giầy phải của Tử Khuê đặt đúng vào bãi đờm nhơn nhớt mà Trình Thiêm Kim tức Lỗ Phán Quan đã khạc ra lúc trước. Tử Khuê trượt chân chới với, không những hụt mục tiêu mà còn bị đối phương điểm vào huyệt Bách Hội trên đầu.


Tử Khuê mê man, ngã sấp mặt xuống, may mà được Lỗ Phán Quan thò tay chụp búi tóc giữ lại. Lão ta khoái trá cười vang và đưa cánh tay còn lại khua một vòng. Trong sảnh bỗng nổi lên trận cuồng phong làm cho những ngọn đèn tắt lịm.


Trình lão thái và bọn tỳ nữ kinh hoàng thét lên song đành thúc thủ, vì những bóng ma ghê rợn vẫn còn lượn quanh dãy hành lang.


Phá Sơn Quyền Trình Kiếm Các nghe tiếng cười, tiếng thét, liền từ vườn hoa chạy vào. Thấy Tụ Nghĩa sảnh tối đen như mực, lão hiểu rằng Vu Diệp Chân Nhân đã thất bại. Lão thở dài, an ủi chị dâu:


- Đại tẩu có khóc cũng vô ích, xin hãy về phòng nghỉ ngơi, để tiểu đệ canh chừng nơi này. Sáng mai chúng ta sẽ biết rõ an nguy của Vu Diệp Chân Nhân. Nhưng theo tiểu đệ suy đoán thì Lỗ Phán Quan sẽ không dám giết oan người vô tội.


Trình lão thái hơi yên tâm, thiểu não theo bọn tỳ nữ về hậu viện. Bà cũng chẳng còn sức để đứng đây chịu đựng thêm cái lạnh cắt da của đêm đông. Nãy giờ, du được trùm kín trong áo choàng lông thượng hạng, đầu che ô mà bà cũng hắt hơi hàng chục cái.


Phá Sơn Quyền ở lại, lủi thủi đi đến toà tiểu đình cạnh cổng ngồi tránh tuyết. Lão khép chặt áo lông, miên man suy nghĩ tìm cách biện bạch với Thiên Sư Giáo nếu chẳng may Vu Diệp Chân Nhân táng mạng.


Lão không biết rằng chàng đạo sĩ trẻ kia chẳng hề gặp nguy hiểm lại còn đang lạc bước vu sơn.


Tử Khuê nằm trên chiếc giường bát bửu trải nêm rất cao, đặt ở góc Tây Nam Tụ Nghĩa sảnh, cạnh chàng là Nữ Hầu tước Trình Thiên Kim.


Tử Khuê mơ thấy mình cưới vợ và tân nương lại chính là nữ Hầu tước họ Trình.


Chàng ngây ngất trước nhan sắc kiều diễm của Thiên Kim, nghe lòng yêu thương dào dạt, nàng cũng nhìn chàng bằng ánh mắt đắm say, tình tứ.


Sau vài cái hôn nồng thắm, họ bạo dạn vuốt ve nhau và rồi cởi từng mảnh xiêm y rơi xuống sàn nhà. Tử Khuê hôn hít mãi xác thân ngà ngọc của vợ yêu. Tất cả những nét quyến rũ ấy đều lạ lùng với chàng, chỉ trừ đôi gò bồng đảo kia trông có vẻ quen quen.


Đôi mắt nhung huyền của Thiên Kim rực rỡ đam mê, mời gọi nàng run rẩy mơn trớn những bắp thịt rắn chắc trên người Tử Khuê với niềm háo hức ngút trời.


Cửa đào nguyên rộng mở rước khách phong lưu lạc bước. Ái ân là hành vi bản năng không cần phải học, hai kẻ thanh xuân dẫn nhau vào hoan lạc, mỗi bước thêm thành thục. Bước đầu hơi vội vã song những bước sau chậm rãi, ung dung.


Thiên Kim không hề gặp trở ngại trong việc cảm thụ khoái lạc. Sau ba tháng bị Lỗ Phán Quan mượn xác luyện võ, dẫu nàng có là trinh nữ thì chút tiết hạnh mỏng manh ấy cũng đã toang hoang.


Trong phép đánh trường quyền, chân của người võ sĩ vươn rất dài, khẩu độ giữa hai chân nhiều lúc gần như đường thẳng. Dĩ nhiên, về mặt lễ giáo thì tư thế ấy quả là lộ liễu lẳng lơ, nên nữ nhân không được phép học. Các phái thường dạy cho nữ đệ tử loại cước pháp kín đáo hơn, ra đòn ngắn và thấp chủ yếu tấn công hạ bàn đối phương.


Nay Lỗ Phán Quan chơi ác, sử dụng cơ thể Thiên Kim mà đánh những chiêu cước của nam nhân khiến nhụy hoa tơi tả.


Song nàng chẳng hề biết mà oán trách lão ta, cứ hân hoan cùng Tử Khuê rạo chung một giấc vu sơn. Nàng nhận được quá nhiều hạnh phúc nên tri ân và yêu thương mãnh liệt người chồng mới cưới. Thiên Kim chợt tiếc nuối rằng vì sao chẳng lấy chồng từ thuở tuổi mười lăm, để phải chịu cảnh phòng không chiếc bóng đến tận tuổi này.


Đêm đông dài dằng dặc, ngay lũ gà cũng ngủ vùi, chẳng thèm gáy sớm. Cho nên đến gần giữa canh năm thì mới có một con lên tiếng.


Phá Sơn Quyền đang ngủ gật trên ghế đá trong tôn tiểu đình liền giật mình thức giấc. Lão dụi mắt ngồi dậy, bốc nắm tuyết trên thành lan can mà rửa mặt cho tỉnh táo rồi bước về phía Tụ Nghĩa sảnh.


Thấy đám hồn ma đã biến mất, lão định bước vào trong song lại nhớ đến cảnh thoát y đêm qua nên chẳng dám đành đứng ngoài hiên chờ đợi.


Lát sau, Trình lão thái được hai ả tỳ nữ hộ tống đến nơi. Bà vội vã hỏi:


- Tam đệ. Tình hình thế nào rồi?


Trình Kiếm Các cười khổ:


- Tiểu đệ chưa dám vào nên chưa rõ.


Trình lão thái hiểu ý gật đầu rồi cao giọng gọi:


- Kim nhi. Kim nhi. Con đã tỉnh giấc chưa?


Bà chỉ gọi theo bản năng chứ thường thì ban ngày Thiên Kim câm như hến, hết ngủ rồi lại ăn chứ không nói năng gì cả. Nào ngờ lần này lão thái được nghe lại giọng nói trong trẻo, thanh tao của ái nữ:


- Hài nhi đang rửa mặt. Mời mẫu thân nhập sảnh.


Cả nhà mừng rỡ tiến vào, nhìn thấy Thiên Kim từ phòng vệ sinh phía sau sảnh bước ra, sắc mặt nàng tươi tỉnh, ảnh mắt tinh anh và môi thì nở hoa.


Thiên Kim nghiêng mình chào Trình Kiếm Các rất lễ độ, rồi nắm tay mẹ và nũng nịu:


- Trời lạnh thấu xương thế này sao mẫu thân không chờ hài nhi lên vấn an, mà lại xuống đây làm gì?


Trình lão thái ngơ nhác nhìn ái nữ, chẳng hiểu đây có phải là con mình hay không? Trước đây, Thiên Kim có bao giờ ăn nói dịu dàng, mềm mỏng thế này đâu? Nàng ta đầy nam tính, nói năng ngắn gọn, dứt khoát, thiếu tình cảm. Dường như Thiên Kim muốn bắt chước tác phong của nam nhân vậy.


Phá Sơn Quyền đang nẫu ruột vì việc khác nên chẳng thèm lưu tâm đến sự bình phục của cháu gái. Lão cau mày hỏi ngay:


- Này Kim nhi. Vu Diệp Chân Nhân đâu?


Thiên Kim ngơ ngẩn đáp:


- Bẩm biểu thúc. Ở đây chỉ có mình tiểu điệt làm gì còn ai khác?


Phá Sơn Quyền chợt điếng người, phất tay bảo một tỳ nữ.


- Tiểu Hồng ngươi quay ra đi tìm Tổng quản Hầu phủ, bảo lão huy động gia đinh lục soát khắp nơi, kiếm cho được Vu Diệp Chân Nhân.


Ả tỳ nữ nhận lệnh đi ngay. Và Trình Kiếm Các cũng rảo bước đến khi phía sau Tụ Nghĩa sảnh, lão tìm cả trong phòng tắm, nhà bếp , nhà xí, vườn hoa song chẳng thấy Vu Diệp đâu cả.


Ngoài này, Trình lão thái kể lại cho con gái nghe việc nàng bị quỷ ám ra sao và cuộc chiến của Vu Diệp Chân Nhân đêm qua. Bà sợ Thiên Kim hổ thẹn nên không nhắc đến việc nàng thoát y.


Phá Sơn Quyền lên đến thì câu chuyện cũng kể xong và ả tỳ nữ Tiểu Hồng cũng trở lại. Ả hớn hở báo cáo:


- Bẩm phó bang chủ. Gã đạo sĩ ấy hiện ở trong căn phòng mà chúng ta đã dành cho. Gã đang sửa soạn hành lý để ra đi.


Trình Kiếm Các thờ phào nhẹ nhõm, nói với Trình lão thái:


- Đại tẩu. Tai hoạ đã qua. Chúng ta mau đến cảm tạ Vu Diệp Chân Nhân.


Hầu tước lão phu nhân vui vẻ tán thành bảo con gái:

Chương sau

↑↑
Con cá chiên xù

Con cá chiên xù

Tối hôm đó, nửa đêm chồng dựng vợ dậy mặc cho vợ đang ngủ rất ngon chỉ để nói

26-06-2016
Những điều bé xíu

Những điều bé xíu

Người ngoài nhìn chúng ta như một cặp thực thụ, nhưng thật ra tụi mình chỉ là hai

23-06-2016
Ngã rẽ

Ngã rẽ

Đúng thế, nhưng là bắt đầu với anh, còn em thì mệt mỏi lắm rồi. Tô muốn rên lên.

01-07-2016
Lạc lối

Lạc lối

Tôi là ai? Tôi từ đâu đến? Tháng ngày hôm nay đã là bao nhiêu rồi? Tuyết vẫn còn rơi

24-06-2016
Khi con gái 30

Khi con gái 30

Khi 20, say rượu lần đầu vì thất tình, khóc lóc vật vã thảm thiết. 30 tuổi, thảnh

27-06-2016