-Mẫu thân ngươi, ả tiện nhân NghiêmTuyết Hoa dù bị lão phu cưỡng bức nhưng vẫn nhờm tởm không thêm nhìn đến diện mạo xấu xa của lão phu.
bạn đang xem “Bạch Cốt U Linh - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Giờ thì ngươi phải nhìn, để khi xuống đến Tuyền Đài có cớ bẩm báo với lão quỷ Điền Tuấn ai là người đã giết thác thê nhi lão.
Hãy xem Thất Phách U Linh Chưởng của lão phu. Ha...Ha...
Ào...
Bầu máu căm phẫn trong người Điền Hồ bỗng sôi sùng sục. Thất Phách U Linh Chưởng chính là công phu đã gây nên nhiều cảnh thảm tử cho sư phụ đệ tử phái Thanh Thành.
Và cảnh đó như đang hiển hiện trước mắt Điền Hồ, giục Điền Hồ mau mau phục thù cho sư phụ sư huynh. Điền Hồ hét vang :
-Ta phải báo thù ! Ta phải báo thù ! Lão ác ma, đỡ !
Và Điền Hồ hung hãn quăng mình vào giữa luồng chưởng lực của đối phương, hai tay thì như thoi đưa, quật liên Hồi kỳ trận hết ngọn kình này đến chưởng lực khác, quyết hạ sát thù nhân.
Ào... Ầm..
Vù... Ầm..
Vẫn chưa lấy mạng Điền Hồ, lão ác ma Thượng Quan Du đanh mặt lại, làm cho nữa mặt bên dưới của lão vốn đầy những vết sẹo càng thêm nhăn nhúm thảm hại.
Đôi mắt lão thì quắc lên, hắt ra những tia nhìn rợn người toàn là sát khí.
Lão quát lên một tiếng kinh thiên động địa :
-Hãy nạp mạng cho lao phu !
Ào..
Bóng nhân ảnh của Điền Hồ vụt biến mất và thanh âm của hắn cũng bắt đầu vờn quanh lão ma :
- Phi Thiên Thập Bát Chưởng đây ! Đỡ! Đỡ!
Bùng... Bùng...
Lão ma cũng gào rú và vận đụng tuyệt kỷ Phi Thiên đuổi vờn theo bóng nhân ảnh của Điền Hồ :
-Ngươi phải chết ! Đỡ ! Đỡ!
Bùng...Bùng...
Song phương cứ vờn như thế được một lúc và khi có cơ hội, từ tay Điền Hồ liền phóng xuất ra một tia kiếm quang thần tốc:
- Đây là tuyệt kỷ cuối cùng của gia phụ Phi Thiên Tiểu Kiếm sẻ kết liễu sinh mạng lão. Trúng.
Véo...
Đúng lúc Điền Hồ dụng lực ném mạnh một thanh Tiểu Kiếm về phía thù nhân thì lão cũng bật lên tiếng gầm đanh gọn :
- Đây mới là chương tối hậu dành cho ngươi. Trúng.
Và,
Bung...
Soạt...
Cả hai loạt thanh âm cùng vang lên, một ầm vang và một ngọt lịm, đủ làm cho song phương tách rời nhau, rơi mỗi người mỗi ngả.
Điền Hồ loạng choạng thối lui mãi không thôi, và thất vọng nhìn thù nhân chỉ bị thanh mẩu kiếm cấm vào đầu vai bên hữu, không cắm đúng tâm thất như Điền Hồ vẫn nghĩ.
Để mặc thanh tiểu kiếm vẫn cắm ở đó, nửa diện mạo xấu xa của lão ma chợt co giật vài lượt khiến nét mặt lão thêm phần độc ác.
Lão gừ gừ trong miệng và từng bước từng bước tiến lại gần Điền Hồ :
- Ngươi còn sức để báo thù nữa chăng ?
Nếu còn, sao không tiếp tục tiến đến lấy mạng lão phu?
Còn như đã kiệt lực rồi. hừ.. hừ. chỉ một chưởng nữa thôi, lão phu sẽ địa ngươi xuống tận tuyền đài, tha Hồ hội ngộ với song thân ngươi.
Lão bước đến như những bước chân của tử thần và điều này không hề làm Điền Hồ sợ, cho dù bản thân hắn quả nhiên đang Hồi kiệt lực đúng như lão ma vừa đoán.
Trái lại, đôi mục quang của Điền Hồ lại cứ chằm chằm nhìn vào đầu vai bên hữu lão, nơi có thanh tiểu kiếm cấm vào.
Và máu huyết từ vết kiếm thương bắt đầu loang rộng làm cho y phục lão dính bết vào đầu vai, cho Điền Hồ nhìn thấy dưới lần vải quả nhiên có một đốm sậm màu, mười phần đến chín phải là vết chạm hình cánh Hải âu.
Bắt gặp ánh mắt nhìn của Điền Hồ, lão cười gằn :
- Ngươi cứ yên tâm nhắm mất. Vì mười sáu năm trước lào phu đúng là người đã cưỡng bức mẫu thân ngươi.
Chỉ tiếc lần đó lão như quá nhân từ, nghỉ ả vô hại vì không biết võ công nên không nhẫn tâm sát hại.
Để bây giờ ngươi suýt nữa phá hỏng bao đại sự của lão phu. Thỏa mãn chưa, tiểu tử? Hà... Hà...
Lão đang nâng cao dần tả thủ, đủ hiểu lão sắp lấy mạng Điền Hồ. Vẫn thản nhiên, Điển Hồ Cốt giọng cười khàn khàn :
-Lão đoán đúng. Ta đã kiệt lực.
Nhưng dù sao điều làm ta mãn nguyện nhất, chính là trước khi chết, ta vẫn có cơ hội nhìn lão thảm tử. Có lẻ lão thừa hiểu nguyên do là vì sao. Ha... ha..
Mặt lão tái hẳn. Lão dừng lại, làm cho tả thủ đang nâng cao cũng dừng lại. Và lão bắt đầu đưa mắt nhìn vào đầu vay hữu, nơi máu huyết vẫn lan rộng.
Thanh âm lão cũng bắt đầu khàn khàn :
-Trên tiểu kiếm, ngươi có tẩm độc ?
Điền Hồ quắc mắt nhìn lão :
- Tự lão không thể hiểu sao ? Có phải lão đang cảm nhận hai mắt bắt đầu hoa lên ? Hãy nghĩ lại những gì ta nói lúc phóng xuất tiểu kiếm. Hãy nhớ lại nào !
Toàn thân lão chợt run lên và điều bất ngờ là hai chân lào tự lùi lại :
- Ngươi dùng độc? Ngươi dám dùng độc để hại lão phu ?
Điền Hồ bật cười :
- Chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi.
Như lão đã từng hạ độc mưu hại Bạch Cốt U Linh, và có lẻ cái chết của gia phụ cũng không ngoài âm mưu ám muội của lão. Ha..ha...
Nghe Điền Hồ cười, lão giật mình :
-Ngươi đang phục Hồi chân lực ? Ngươi cố kẻo dài thời gian để phục Hồi chân lực ?
Sắc mặt Điền Hồ vụt biến đổi. Và thật nhanh, Điền Hồ phóng người lao đi.
Vút..
Vỡ lẽ, lão gầm vang :
- Ngươi thật to gan, dám hí lộng dối lừa lão phu. Đáng giận thay, vì lão phu để ngươi lừa bằng một tiểu kế gian xảo.
Ngươi chạy đâu cho thoát.
Và lão động thân bám theo Điền Hồ, chứng tỏ lão không hề bị trúng độc như lời chỉ nhảm ý hù dọa do Điền Hồ cố tình làm cho lão hoang mang.
Nhưng lão đã để Điền Hồ lẩn khuất mất dạng, do vậy là địa hình vừa xảy ra biến động và giữa lão với Điền Hồ thì chỉ có Điền Hồ là am hiểu.
Giận đến phát cuồng, lão gầm vang và quật liên tiếp mấy kình vào những khối loạn thạch vô tri vô giác đã vô tình giúp Điền Hồ lẩn thoát khỏi tay lão.
Ầm... Ầm...
Nép người sau một tảng đá gần đó, Điền Hồ vừa cố đè nén nhịp hô hấp dồn cứ chực phát mạnh ra vừa thầm cầu mong sao cho lúc này đừng để lão phát hiện.
Đang lúc kiệt lực, mọi cố gắng đè nén nhịp thở của Điền Hồ bỗng làm cho bản thân lịm dần. Và sau cùng, màn đêm đen cũng phủ đầy tâm trí Điền Hồ.
Hắn hoàn toàn hôn mê...
Chương trước | Chương sau