Phương Băng đã đến sau lưng Điền Hồ. Nàng lên tiếng :
- Cũng chưa đến nỗi tuyệt vọng đâu. Vì ai cũng vậy, hễ khẩn trương thường hay để lại chí ít là một chỗ sơ suất. Bằng không, đối phương đã phát hiện ở nạn nhân kia vẫn còn chút sinh cơ, chưa tuyệt khí hoàn toàn.
Điền Hồ giật mình nhìn kỳ quả nhiên thấy nơi quả tim, do phục đã bị rách rời phần trước thân nên ở đó của nạn nhân vẫn còn chút ít của sự phập phồng thoi thóp.
Điền Hồ tiến đến sờ mũi và chạm vào uyển mạch tay của nạn nhân tất cả đều ngưng đọng, chỉ có chỗ tâm thất là phập phồng phập phồng.
bạn đang xem “Bạch Cốt U Linh - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Điền Hồ cau mày :
- Giống như là Quy Tức Đại Pháp của Côn Luân phái ?
Phương Băng kinh ngạc :
- Sao công tử biết ?
Điền Hồ trầm ngâm :
- Về đây là tuyệt học duy nhất giúp một người lúc thật sự lâm nguy có thể trá tử, khiến ai thoạt nhìn cũng ngỡ đó là một thi thể. Tại hạ biết vì có một Đại tỷ kết nghĩa, hiện là Chưởng môn nhân môn phái Côn Luân. Xem ra đã có việc cần phái nhờ đến Đại tỷ rồi.
Phương Băng xuýt xoa :
- Hóa ra công tử là người thật sự quảng giao, kết thân cả Chưởng môn một Đại phái. Có phải công tử định nhờ vị Đại tỷ đó giúp người này sớm khôi phục sinh cơ, không chờ đến lúc Đại pháp Quy Tức tự hóa giải ?
Điền Hồ lo chỉnh trang lại y phục cho nạn nhân :
- Vẫn còn một nguyên do nữa, là chân kinh Quy Tức Đại Pháp của Côn Luân để bị lọt vào tay Bạch Cốt Môn. Vì nếu người này tỉnh lại ắt sẽ cho Côn Luân phái biết manh mối để thu hồi bí kíp.
Phương Băng cau mày :
- Công tử thử đoán xem vì sao người này nguyên là người Tử Y Hội lại am hiểu Quy Tức Đại Pháp.
Điền Hồ nhấc thân hình bất động của nạn nhân đặt lên vai :
- Có hai cách giải thích. Thứ nhất, trước khi được gia phụ thu nhận, có lẽ người này từng là môn hạ vào loại tin cẩn của Chưởng môn môn phái Côn Luân. Điều này sẽ do đích thân Chưởng môn phái Côn Luân minh định. Còn thứ hai, điều này hệ trọng hơn, là Hội Chủ Tử Y Hội hiện nay ắt có quan hệ mật thiết với Bạch Cốt Môn, có thể là hảo bằng hữu. Đến nỗi được Đạo ác ma Bạch Cốt U Linh cho xem qua chân kinh Quy Tức Đại Pháp. Và vì muốn bảo toàn lực lượng cho Tử Y Hội, đến lượt Hội Chủ chọn một vài nhân vật tin cẩn, truyền cho Đại Pháp Quy Tức. Không may cho lão, một trong những người lão chọn lại là nhận vật vẫn trung thành với gia phụ. Nếu này là lời suy đoán đúng thì quả là đòn đau cho lão Hội Chủ. Lão đã bị gậy ông đập lưng ông.
Không sai. Nhưng bản nhân sẽ sửa chữa sai lầm đó ngay bây giờ. Hà... hà...
Vút...
Nhìn một Tử Y Nhân vừa bất ngờ xuất hiện, Điền Hồ kinh hoảng, vội gọi Phương Băng:
- Cô nương mau chạy đi. Cả hai ta dù hợp lực vẫn không là đối thủ của lão.
Hội Chủ Tử Y Hội thật ngạo nghễ, cứ đứng nguyên vị nhìn Phương Băng :
- Tiểu tử nói rất đúng. Bản nhân hôm nay sẽ phá lệ, dung cho tiểu liễu đầu ngươi con đường sống. Hãy đi mau, trước khi bản nhân thay đổi ý định.
Phương Băng bối rối nhìn Điền Hồ :
- Chúng ta tuy bình thủy tương phùng...
Điền Hồ vội xua tay hối thúc :
- Đã có cơ hội, sao cô nương còn chưa chạy ? Tại hạ quyết không trách gì cô nương. Trái lại, nếu cô nương không chạy, tại hạ sẽ tự trách thân vì để hệ luỵ đến cô nương. Đi đi !
Phương Băng gật đầu, mắt lấm lét nhìn lão Hội Chủ :
Được, tiểu nữ sẽ đi. Xin công tử bảo trọng.
Vút...
Nhìn Phương Băng bỏ đi, lão Hội chủ cười sặc sụa :
- Mạng ngươi vậy là hỏng rồi. Nếu còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, hãy để đến kiếp sau vậy. Ha... ha...
Điền Hồ vẫn mang thân hình bất động nọ trên lưng, hậm hực nhân nhân vật độc ác, đã dụng mưu hại chết biểu thúc.
- Ta biết sẽ khó tránh khỏi tai kiếp này, sao lão không một lần cho ta biết rỏ phương danh ?
Lão từ từ tiến đến :
- Ngươi có biết cũng vô ích. Vã lại...ha... ha...đâu phải chỉ có một mình ngươi, khắp giang hồ này chắc không một ai còn nhớ đến họ Khương là họ có xuất xứ từ nơi nào cả. Ha... ha...
Nhân lúc lão cười, Điền Hồ bất ngờ quay ngươi bỏ chạy.
Vút...
Lão lập tức đuổi theo :
- Biết chạy cũng không thoát, ngươi còn miễn cưỡng làm gì. Hừ ?
Nhưng chạy chỉ là kế dẫn dụ của Điền Hồ mà thôi. Và trong chợp mắt, Điền Hồ quay ngươi lại :
- Không miễn cưỡng thì ta làm gì có cơ hội này ? Đỡ !
Soẹt !
Không dễ thấy tia kim vang xuất hiện vào thời điểm gần Ngọ như thế này, nhưng tiếng động khẽ và tiếng rít gió kịp làm do lão Hội Chủ cảnh giác.
Lão lùi lại khá nhanh, tuy vậy ngực áo lão cũng bị thủng một lỗ nhỏ, đủ làm lão phẫn nộ gầm vang.
- Ngươi thật đáng chết, không chỉ một lần mà là trăm lần. Đỡ !!
Ào...
Luồng kình ánh Tử Quang từ tay lão vừa xuất hiện, bỗng có một tràng cười lanh lảnh vang đến với tốc độ nhanh không thể tưởng :
- Đừng quá ngông cuồng vội như thế. Hãy dừng tay nào. Ha... ha....
Và cũng với tốc độ nhanh tương tự, một lực đạo cực mạnh chợt xuất hiện, chận đứng hoàn toàn luồng Tử Quang của lão Hội Chủ.
Ầm...
Một Cung Trang phu nhân xuất hiện với phong thái tư dung bất phàm, khiến cả Điền Hồ lẫn lão Hội Chủ cùng kinh ngạc. Nét mắt lão vụt trở nên sững sờ :
- Cung Chủ Thuỷ Phương Cung ?
Lời nhận dạng của lão Hội Chủ làm Điền Hồ bàng hoàng lùi lại.
Cung Trang phu nhân mỉm cười :
- Tử Y Hội đã bao phen gây khó khăn cho bổn Cung. Phải vất vả lắm bổn Cung Chủ mới có có hội cùng lão thất phu Hội Chủ ngươi trực diện đối đầu như thế này. Sao lão không tiếp tục động thủ ? Hay đã khiếp đảm, đinh thế này nạp mạng cho bổn Cung Chủ ?
Rồi không chờ lão Hội Chủ có phản ứng, Cung Trang phu nhân đã rít lên :
- Nếu đã vậy, bổn Cung Chủ sẽ không khánh sáo. Đỡ !
Ào...
Và thật bất ngờ, lão Hội Chủ bỗng quay người bỏ chạy.
Vút...
Giận dữ, đương nhiên Cung Trang phu nhân vội tung người đuổi theo :
- Sao chưa đánh đã bỏ chạy thế kia ? Nhưng đố lão chạy thoát ! Hừ !
Vút...
Diễn biến xảy ra quá nhanh khiến Điền Hồ vẫn còn bàng hoàng ngơ ngác, cho dù hai nhân vật đại cao thủ đó đã bỏ đi từ lâu.
Điền Hồ chỉ choàng tỉnh, khi nghe thanh âm của Phương Băng bất ngờ vang lên :
- Thì ra Cung Trang phu nhân đó chúng là Cung Chủ Thủy Phương Cung như lần trước công tử đã đoán.
Điền Hồ giật mình :
- Cô nương vẫn chưa bỏ đi ?
Nàng cười ngượng nghịu :
- Tiểu nử không có khi phách, và thiếu cả nghĩa khí nữa, đúng không ? Quá ân hận và đã bỏ đi lúc công tử lâm nguy, tiểu nữ đành lẻn quay lại. Nhờ đó mới thấy cảnh công tử được cao nhận trợ giúp.
Điền Hồ cũng gượng cười :
- Không như cô nương nghĩ đâu. Đến tại hạ cũng bất ngờ về chuyện xảy ra. Vì Cung Chủ Thủy Phương Cung nguyên là thù nhân, không hiểu sao lần này lại bỏ qua cho tại hạ.
Nàng trố mắt :
- Công tử có lầm không vậy ? Nếu là thù nhân sao Cung Chủ Thủy Phương Cung dường như không một lần nhìn ngó gì đến công tử ?
Điền Hồ thở dài :
- Theo tại hạ, chỉ có một cách giải thích.
Là Cung Chủ Thủy Phương Cung vì chưa một lần chạm mặt tại hạ nên lần này dù gặp vẫn không nhận ra tại hạ là thù nhân. Bằng không...
Phương Băng xua tay :
- Công tử còn quên một điều. Là vì cần đối phó với kẻ thù lợi hại nên Cung Chủ Thủy Phương Cung tạm thời không cập gì đến công tử.
Điền Hồ giật mình và thán phục :
- Chắc là thế rồi. Cô nương quả cao minh, hơn tại hạ bội phần. Và nếu là vậy, chúng ta đi thôi.
Phương Băng tán thành :
- Công tử định cứ thế này đi ngay đến Côn Luân phái ?
Biết nàng ám chỉ nạn nhân bản thân vẫn đang mang trên vai, Điền Hồ bối rối :
- Tại hạ chưa kịp nghĩ ra cách nào cả. Mong cô nương chỉ giáo.
Muốn thế nào chỉ giáo, công tử phủ ưng một điều kiện.
Điền Hồ gì đầu :
- Được một nhân vật cao minh như cô nương giúp ý, điều kiện gì tại hạ cùng chấp thuận.
Chương trước | Chương sau