Đoàn Mộc Huyền ngơ ngác :
bạn đang xem “Bạch Cốt U Linh - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Nhưng Tam đệ nghi ngờ điều gì mới được ?
Họ đã thì thào nói với nhau nhưng thanh âm của Đoàn Bội Cơ vẫn vang vang vọng vào tai họ :
- Bọn ngươi có thôi ngay không những lời đoàn già đoán non. Và nếu nội trong đêm nay, nơi cất giữ Thất Linh Tiểu Phi Kiếm vẫn chưa được tiết lộ thì xin mọi người đừng trách Đoàn Bội Cơ này trở mặt vô tình.
Tâm cơ vụt máy động, Điền Hồ lập tức lên tiếng và biết chắc Đoàn Bội Cơ vẫn nghe :
- Ta chỉ nói nơi cất giữ những vật đó, nếu nàng thật tâm cho ta biết những gì ta đang nghi ngờ là đúng hay là sai.
Quả nhiên Đoàn Bội Cơ đã nghe, cho dù thanh âm của một người đang bị nội thương nghiêm trọng như Điền Hồ là không lớn. Nàng bảo :
- Ngươi muốn biết điều gì ?
Điền Hồ chợt nghiêng đầu, phụ nhĩ với Nam Cung Phách :
- Hoa tập !
Và ngay khi Nam Cung Phách lo loay hoay tìm hoa tập, Điền Hồ vẫn ung dung cùng Bội Cơ đối đáp, hi vọng Bội Cơ sẽ không nghi ngờ. Hắn hỏi :
- Nàng vì không có tín vật để sai khiến nên đã cùng Thanh Thành Lục Kiếm lập ra một thỏa thuận ?
Nam Cung Phách rốt cuộc cũng bật sáng hỏa tập, đang hất đầu dò hỏi Điền Hồ. Và Điền Hồ ta vẫn nghe Bội Cơ đối đáp nhưng tay thì vạch vào đất mấy chữ cho Nam Cung Phách và Đoàn Mộc Huyền cùng nhìn :
" Ở đây thế nào cũng có đuốc, hoặc bạch lạp. Tìm đi ".
Đó là lúc Đoàn Bội Cơ đang nói :
- Ngươi nói quàng nói xiên gì thế ? Nếu ta không có tín vật, liệu Lục vị Thúc Tổ chịu giúp ta uy hiếp và sanh cầm cả ba người bọn ngươi ư ? Đừng nói những lời nhảm nhí nữa. Ta không muốn nghe đâu.
Xung quanh đã mờ tối và ngọn hỏa tập trên tay Nam Cung Phách quả đã giúp họ nhiều.
Lúc này việc tìm kiếm đuốc hoặc bạch lạp như Điền Hồ ám thị đã vô tình đem đến cho họ nhiều điều lợi.
Nam Cung Phách và Đoàn Mộc Huyền đang khệ nệ đưa đến chỗ Điền Hồ sáu mảnh đá vỡ có hình dạng khum khum trông thật lạ mắt.
Điền Hồ vừa kinh nghi nhìn những mảnh đá kỳ quái vừa ầm ừ cùng Bội Cơ đối thoại.
Sao nàng không chịu thật tâm với ta ? Nếu vậy, dù ta vẫn xem nàng là Tiểu sư muội cũng không thể chỉ cho nàng biết nơi cất giữ Thất Linh Tiểu Phi Kiếm.
Lúc đó Điền Hồ thấy Nam Cung Phách vạch chữ vào đất :
- "Có chuyện lạ đây. Đừng phí thời gian đối thoại nữa, hãy cùng ta và Đại tỷ bàn bạc thì hơn".
Điền Hồ vừa gật đầu tỏ ra đã hiểu thì nghe Đoàn Bội Cơ cười khanh khách :
- Ngươi liệu có thể chỉ được sao, nếu như đến danh xưng đó ngươi cũng chưa nghe bao giờ ? Nếu đã là vậy, bọn ngươi hãy vui vẻ lưu lại đây thêm đôi ha ngày cuối cùng nữa. Tự ta sẽ đi tìm Thất Linh Tiểu Phi Kiếm, trong khi đó cái đói cái khát sẽ dần dần lấy mạng bọn ngươi. Ha...
Điền Hồ thất kinh :
- Nàng..
Đoàn Mộc Huyền vỗ vào vai hắn và thì thào phụ nhĩ :
- Ả chỉ giả vờ nói thế thôi. Kỳ thực là để ngấm ngầm dò xét từng lời nói của chúng ta.
Điền Hồ thở dài và đưa tay chỉ vào những mảnh đá.
Hiểu ý, Nam Cung Phách láy mắt ra hiệu cho Đoàn Mộc Huyền. Đoạn cả hai cùng nhặt những mảnh đã, mỗi người hai mảnh, cố ghép lại với nhau theo vị thế đứng, để tạo thành hình một quả chuông chưa thật sự hoàn chỉnh.
Do phải giữ mỗi người hai mảnh đá ở cả hai tay, nên Nam Cung Phách đành lên tiếng, vì không thể còn tay để vạch chữ trên đất.
Đến lượt Tam đệ đó. Nào !
Hiểu ý, Điền Hồ cố gượng dậy và lập cập dùng cả hai tay để bê một mảnh đá, là một trong hai mảnh còn lại vẫn chưa được Nam Cung Phách hoặc Đoàn Mộc Huyền nghĩ ra cách để nhặt lên ghép vào cho thành hình một quả chuông.
Nhưng,
Coong...
Điền Hồ nâng không nổi mảnh đá, đã để nó rơi chạm vào mảnh đá còn lại gây thành tiếng động ngân vang.
Cả ba cùng tái mặt. Nhưng sau một lúc lâu vẫn không nghe thanh âm của Bội Cơ vang lên, Điền Hồ vụt kêu :
- Nàng đã đi thật rồi. Đúng là nàng đã bị Thanh Thành Lục Kiếm uy hiếp, bức nàng phải tìm Thất Linh Tiểu Phi Kiếm cho họ. Điều nghi ngờ của đệ hóa ra là đúng.
Cũng hiểu Bội Cơ và Thanh Thành Lục Kiếm có lẽ đã bỏ đi thật, bằng không họ đã lên tiếng vì nghe tiếng của hai mảnh đá chạm vào nhau, Đoàn Mộc Huyền cùng lên tiếng :
- Nhưng điều Tam đệ nghi ngờ là gì ?
Điền Hồ định giải thích thì nghe Nam Cung Phách thì thào :
- Cẩn tắc vô ưu. Hãy đề phòng tai vách mạch rừng. Đừng tỏ ra quá khinh xuất.
Điền Hồ gật đầu và đành dùng tay vạch chữ:
- "Nàng đã bịa chuyện Thất Linh Tiểu Phi Kiếm. Lấy đó làm điều kiện để hi vọng Lục Kiếm Thanh Thành giúp nàng bảo thù".
Đoàn Mộc Huyền nghi ngờ :
- "Vậy tại sao giam bọn ta ? Lại còn có ý định giam cho đến chết ?"
Điền Hồ đáp :
- "Giam đệ là cách duy nhất để Thanh Thành Lục Kiếm tạm thời không nghĩ đến chuyện đối chất. Vì dường như ở bổn Bảo chưa hề có bất kỳ báu vật gì được gọi là Thất Linh....".
Nam Cung Phách nhanh tay vạch chữ :
- "Rõ rồi. Lục Kiếm Thanh Thành vì nôn nóng muốn chiếm hữu một báu vật không hề có thật nên lệnh giam bọn ta cho đến chết là lệnh của họ. Bội Cơ chỉ là người truyền đạt ?"
Điền Hồ gật đầu :
- "Bội Cơ đang đùa với lửa và ắt sẽ bị lửa thiêu thân nếu chúng ta không gấp rút vì nàng tìm cho ra tín vật".
Đoàn Mộc Huyền đưa tay chỉ vào sáu mảnh đã đã bị họ bỏ nằm ngổn ngang. Trong khi đó Nam Cung Phách vạch chữ trên đất :
- "Ta và Đại tỷ đã có cách đoán biết đó là tín vật gì. Hay nhìn xem, sáu mảnh đá vỡ vẫn chưa ghép đủ thành hình quả chuông đá (Thạch Chung)".
Điền Hồ nghi ngờ :
- "Thiếu một mảnh ?"
- "Không phải. Mà là thiếu một vật gì đó đáng lý phải có trên đỉnh quả chuông. Và vật đó không đến nổi nặng. Ta nghĩ đó chính là tín vật".
Nhờ ánh bách lạp soi tỏ, Điền Hồ vừa nhìn vừa đưa tay sờ vào từng mảnh đá vỡ, quả nhiên phát hiện theo cách ghép lúc nãy của Nam Cung Phách và Đoàn Mộc Huyền thì trên đỉnh quả chuông đá vẫn còn thiếu một vật. Điền Hồ ngơ ngác :
- "Tín vật là một núm đá ?"
Nam Cung Phách nhún vai :
- "Muốn biết đúng sai, trước hết cần phải thoát ra ngoài. Sau đó hay sục tìm, hi vọng sẽ tỏ tường hư thực. Nhưng liệu chúng ta có cơ hội thoát không ?"
Điền Hồ thở dài và phát thoại :
- Đệ đã làm hại nhị vị rồi.
Đoàn Mộc Huyền cau mặt :
- Tam đệ không được nói như vậy. Chẳng phải chúng ta đã cùng nhau kết nghĩa kim bằng đó sao ?
Điền Hồ than :
- Nội thương của đệ...
Nam Cung Phách hừ lạnh :
- Bội Cơ quả quá đáng, thấy Tam đệ như vậy mà vẫn nhẫn tâm lấy hết đi ba hạt Bạch Liên Vạn Niên còn lại. Hừ !
Điền Hồ vẫn bênh vực cho Bội Cơ :
- Nàng đâu thể cho đệ dùng, dù chi là một hạt ? Một khi đã biết hễ dùng dược vật là nội nguyên chân lực của đệ sẽ bị hủy bỏ.
Đoàn Mộc Huyền hoài nghi :
- Nhưng Tam đệ cũng đã tự dùng hết một hạt ? Thế thì sao ?
Điền Hồ thở dài :
- Còn sao nữa, đệ đành phải bắt đầu lại từ đầu thôi.
Nam Cung Phách thở ra :
- Một năm luyện bằng mười năm công phu, thảo nào Tam đệ vẫn khăng khăng cứ luyện mãi theo công phu này. Giờ thì thế nào đây ?
Điền Hồ khẽ chớp mắt :
- Hi vọng dược lực của một hạt Bạch Liên Vạn Niên vẫn còn. Đệ sẽ tự tọa công, trong khi đó, phiền Nhị ca và Đại tỷ thử tìm lối thoát thân xem sao !
Họ gật đầu và lần lượt bỏ đi. Để khi họ đi khuất, Điền Hồ vụt trở nên nhanh nhẹn, ngồi lên thật nhanh và khẩn trương tọa công
Chương trước | Chương sau