- Nam Lý ! Tiểu huynh đệ đang ở đâu ?
bạn đang xem “Bạch Cốt U Linh - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Và thật bất ngờ, Điền Hồ chợt nghe có tiếng kêu rên.
-Ư...Ư...
Cả mừng, Điền Hồ hướng về phía vừa phát ra tiếng rên để chạy đến :
- Nam Lý ? Là tiểu huynh đệ đó sao ? Thật ta quá lo sợ cho tiểu huynh đệ.
Thủy Phủ là một biệt phủ nên có một vài gian phòng tách biệt. Tiếng kêu rên của Nam Lý được xuất phát từ một gian phòng gần kề thư phòng, nơi Điền Hồ vừa chạy vào.
Sắp chạy đến gian phòng đó, Điền Hồ bỗng dừng lại khi nghe rõ tiếng Nam Lý gay gắt :
- Đứng lại. Không được vào. Để có sự tách biệt giữa thư phòng và gian phòng kế cận, nơi Nam Lý vừa ở trong đó gắt ra, là một bức rèm châu. Do chỉ là một bức rèm nên dù đã buông phủ nhưng cần cho Điền Hồ lờ mờ nhìn thấy nhận dạng của Nam Lý ở trong đó.
Điền Hồ kinh nghi :
- Tiểu huynh đệ đã bị thương ? Có phải do sợi dây giật lại ? Y phục của tiểu huynh đệ đã bị rách nhiều chỗ thế kia, nhất định thương thế không phải nhẹ. Sao điều huynh đệ không để ta vào, xem qua thương thế cho tiểu huynh đệ ?
Giọng của Nam Lý càng thêm gắt gỏng :
- Không cần đâu. Và nếu có thể, xin thiếu hiệp chớ làm phiền. Ta... tiểu nhân vốn tự biết lo liệu. Hừ. ừ...
Điền Hồ vẫn dợm chân định bước vào :
- Tiểu huynh đệ kêu rên như thế ắt rất cần sự tiếp trợ của ta. Chúng ta là người cùng hội cùng thuyền, tiểu huynh đệ hà tất cứ luôn tỏ ra khách sáo.
- Đứng lại. Không được vào !... Tiểu nhân đang tọa công dưỡng thương, tốt hơn hết xin thiếu hiệp chớ gây kinh động.
Điền Hồ vỡ lẽ dừng lại :
- A, ta hiểu rồi. Được, ta sẽ không gây kinh động nữa. Tiểu huynh đệ cứ yên tâm tọa công ta cũng thành tâm mong cho
tiểu huynh đệ gặp nhiều may mắn, kịp thời
phát tán toàn bộ dược lực của những ba
hạt Bạch Liên Vạn Niên tiểu huynh đệ đã
lỡ dùng.
Dứt lời, Điền Hồ quay lưng lại và lần
đầu tiên lượt mắt nhìn khắp thư phòng.
Là thư phòng nên có một án thư với
bộ văn Phòng Tứ bửu. Cạnh đó là một
nghiên mực đã bị ai đó nhấc qua một bên,
để lại trên bàn một dấu vết lờ mờ, không
hề bám bụi như mọi chỗ khác trên bàn.
Đã có một vật, dưới nghiên mực, và
vật đó đã có người lấy đi. Điền Hồ gật gù
và tin chắc chính Nam Lý đã lấy.
Sau án thư, dựng sát vào vách đá của gian thư phòng là một kệ gỗ Những ngăn
của kệ gỗ vẫn chứa đựng nhiều cuộn thư
quyển và đã có dấu hiệu vừa bị người bới
tìm. Cũng là Nam Lý chứ không thế ai
khác
.
Vẫn đang nguyên vị để lướt nhìn, tình
cờ Điền Hồ nhìn lên trần động, nơi có
khảm ít nhất là mười viên dạ minh châu,
là nguyên nhân phát ra luồng sáng rọi
khắp Thủy Phủ. Và nhờ đó, Điền Hồ phát
hiện có một viên minh châu không phát
sáng.
Lấy làm lạ, Điền Hồ vừa tung người
lên, định chợp lấy viên minh châu đó thì
nghe Nam Lý quát :
-
Đừng chạm vào Ty Thủy Châu. Hãy
dừng lại ngay.
Hạ thân xuống, Điền Hồ nghi hoặc, cố
đưa mắt nhìn xuyên qua bức rèm :
- Hóa ra tiểu huynh đệ vẫn chú tâm
theo dõi ta ?
Có tiếng Nam Lý hắng giọng :
- Ở Thủy Phủ không hề có báu vật nào khác đáng để thiếu hiệp chú tâm.
Ngoại trừ viên Tỵ Thủy Châu là nguyên do khiến Thủy Phủ không bị nước ngập tràn. Tiểu nhân nhờ vào đây trước nên đã có dịp quan sát kỹ. Chỉ mong thiếu hiệp chớ tháo thứ, vô tình chạm vào Tỵ Thủy Châu, làm cho cơ quan phát động, khiến hậu quá khó lường.
Điền Hồ phì cười :
- Không phải không có báu vật. Mà phải nói báu vật đã bị tiểu huynh đệ nhanh tay chiếm hữu trước mới đúng.
Nam Lý chỉ hắng giọng cho có lệ và không có lấy một lời dù là phản bác hay biện minh.
Điền Hồ gật gù :
- Do tiểu huynh đệ không giải thích ta cùng hiểu. Thủ Phủ này nhất định phải là nơi ám tàng công phu tuyệt học có liên
quan đến Thủy Phương Cung. Nhưng tiểu huynh đệ cứ yên tâm. Ta không hề có ý chiếm hữu bất luận vật gì ở đây. Thứ nhất ta không có hứng thú chút nào với võ học Thủy Phương Cung. Thứ hai; ta chỉ mong tiểu huynh đệ sớm đắc thành sở nguyện để sau đó giúp ta ly khai chốn này.
Nam Lý lại hắng giọng :
- Nếu thiếu hiệp có ý đó, hãy tìm trên ngăn kệ một cuộn quyển thư cổ ghi bên ngoài dòng chữ : "Thủy Phủ Đồ". Tiểu nhân nghĩ trong đó thế nào cùng có những ám thị cho biết lối thoát ra.
Điền Hồ vội làm theo. Và trong lúc tìm Thủy Phủ Đồ, Điền Hồ tình cờ đánh rơi từ trên ngăn kệ xuống một mảnh hoa tiên được xếp lại thật mỏng.
Chưa kịp khom người nhặt, Điền Hồ nghe Nam Lý kêu :
- Vật gì thiếu hiệp vừa để rơi từ ngăn kệ xuống?
Điền Hồ nhún vai :
- Chỉ là một mảnh hoa tiên. Nếu tiểu huynh đệ muốn ta sẽ đem vào trong cho tiểu huynh đệ. Thế nào ?
Nam Lý ngập ngừng :
- Hãy cứ để yên đó. Ừm... mà thôi, tiểu nhân thử tin thiếu hiệp một lần. Phiền thiếu hiệp mở ra đọc to cho tiểu nhân cùng nghe nếu trong mảnh hoa tiên có lưu tự.
Điền Hồ gượng cười :
- Tiểu huynh đệ là người đã đặt chân vào Thủy Phủ trước kể như tiểu huynh đệ hiện là chủ nhân nơi này. Được, Điền Hồ ta xin tuân lệnh chủ nhân.
Nhưng khi mở mảnh hoa tiên ra, Điền Hồ giật mình kêu :
- Sao lại thế này ?
Nam Lý hoài nghi :
- Sao ? Không có lưu tự hay trên mảnh hoa tiên lại là kinh văn võ học ?
Điền Hồ lắc đầu :
- Không thể tin được nữa. Không lẽ chủ nhân trước kia của Thủy Phủ đi là lão ?
Nam Lý thật sự nôn nóng, nhưng không hiểu sao cứ ẩn mãi bên trong gian phòng và lớn tiếng thúc giục Điền Hồ :
- Bảo thiếu hiệp đọc thì cứ đọc. Việc gì cứ đứng mãi đó nêu hết nghi vấn này đến nghi vấn kia ? Hãy đọc to lên nào.
Điền Hồ đặt lại mảnh hoa tiên trên ngăn kệ :
- Trong nay chỉ là những lời nhảm nhí, do Thượng quan Du tự tay viết cho một nữ nhân nào đó có phương danh là Kim Tuyết Ngân. Đến xem còn cảm thấy ngượng nói gì đến việc đọc thành lời. Ta sẽ đặt ở đây, nếu thích, tiểu huynh đệ sau này cứ đọc.
Nam Lý vẫn nôn nóng :
- Đằng nào thiếu hiệp cùng đã đọc qua, không thể tóm tắt đại ý cho tiểu nhân biết sao?
Điền Hồ thở hắt ra một hơi :
- Là thế này, Thượng Quan Du đã xưng hô với nữ nhân đó như họ từng là phu thê. Dù rằng nội dung bức thư cho thấy cả hai đang có mưu mô loại trừ một nhân vật mới đích thực là trượng phu của nữ nhân kia. Họ còn luận bàn sẻ dùng thủ pháp Tà Môn gì đó gọi là Đại Pháp Xúc Cốt Thu Căn để đối phó với hậu nhân duy nhất của nhân vật kia. Toàn là những lời lẽ thể hiện rõ tâm địa độc ác vốn có của lão tặc Thượng Quan Du. Ta thật không ngờ chủ nhân của Thủy Phủ lại là kẻ đại thù của Điền Hồ này.
Bỗng Điền Hồ nghe có tiếng Nam Lý kêu lên đầy kỳ quái :
- Chuyện đó... chuyện đó... Ư... ư...
Chương trước | Chương sau