Mặc Thanh đứng dậy cười buồn nói:
bạn đang xem “Bạch Cốt Lâm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Được, ngươi không cho ở lại thì ta đi vậy!
Long Bình thật lòng muốn lưu hắn lại cùng chàng luyện võ, lúc rãnh rỗi cùng nhau nói nói cười cười.
Nhưng Bạch Viên sư phụ nhất quyết không cho hắn ở lại, chàng biết làm sao hơn đành buồn bã nối gót theo sau tiễn hắn đi.
Đến bờ vục, Mặc Thanh không do dự tung người bay lên chiếc cầu treo bằng sợi mây khô.
Long Bình thấy chân hắn bị thương chưa lành hẳn, sợ có điều gì sơ suất, không may rơi xuống vục chỉ sợ xương thịt cũng không còn, bèn tung người bay lên dây mây.
Chỉ thấy Mặc Thanh dừng chân nhưng vẫn không quay lại, trầm giọng nói :
- Không dám phiền tôn giá. xin dừng bước !
Lời lẽ lạnh lùng như hai người xa lạ.
Long Bình mặt mày thảm não, nhưng nào chịu lui bước, có điều không biết đáp lời đối phương như thế nào.
Không chờ đối phương đáp lời, Mặc Thanh lập tức tung người lướt đi, tuy chân gã bị thương nhưng bước đi vẫn nhanh nhẹn nhẹ nhàng như thường, chứng tỏ gã có một căn bản võ công rất khá.
Chốc lát hai người đã qua bên kia bờ vục, Long Bình lập tức vòng qua đón đường Mặc Thanh nói :
- Mặc huynh ! Qúy phủ ở đâu, lẽ nào không thể nói cho đệ biết qua?
Dứt lời bỗng thấy Mặc Thanh biến sắc, đôi mắt mọng đỏ đầy lệ, Long Bình thất kinh vội hỏi :
- Mặc huynh ! Huynh... sao huynh lại khóc?
Long Bình không hỏi còn khá. chàng vừa dút lời đã thấy lệ thảm thư sinh tuôn tràn như Hoàng Hà bị vỡ đê Gã gục đầu vào ngực Long Bình khóc tức tưởi !
Long Bình không hiểu cớ gì đối phương lại khóc thê lương vậy, vừa an ủi vừa lựa lời hỏi han. Thật lâu sau Mặc Thanh mới nín khóc, lau nước mắt nói:
- Ta... ta nói thật cho ngươi biết, ta đã không có nhà lại không có cha mẹ. Trời đất bao la vậy mà ta không có một người thân nào cả. ngược lại kẻ thù trùng trùng nhiều vô kể, ta tuy cũng biết chút ít võ công nhưng còn kém kẻ thù xa lắm. Ta đi lần này chắc chắn dữ nhiều lành ít, sợ không có ngày tương hội. Ngươi đã không dám cưỡng lại sư mệnh ta cũng không đến để làm khó ngươi nữa. chỉ mong ngươi nhớ mãi trên thế gian này có một Mặc Thanh thì ta thỏa mãn rồi. Nếu có âm dương cách trở ta vẫn luôn cầu phúc cho ngươi !
Dứt lời, gã lách người qua chạy như bay xuống núi.
Long Bình từ nhỏ côi cút, cũng đã nếm đủ mùi đau khổ, nghe Mặc Thanh kể về gia thế gã. chàng bỗng thấy thương cảm vô cùng, mình với gã cũng côi cút như nhau, kẻ thù thì lớn mạnh...
Tâm niệm chưa dút, thấy Mặc Thanh đã đi xa. vội kêu lớn:
- Mặc huynh ! Mặc huynh ! Chờ một chút, đệ về xin sư phụ lần nữa.
Mặc Thanh không dừng lại, cắm đầu chạy như điên.
Lúc này mặt đất chỗ nào cũng đầy tuyết, lâu ngày đóng thành băng trơn tuột, Mặc Thanh không chú ý trượt chân té nhào, lăn lông lốc xuống núi.
Long Bình nhìn thấy hồn vía lên mây, điểm chân tung người bay lên thân hình như con én, một cái nhảy xa hơn mười trượng. Lần thứ hai chạm đất đã ở lưng chừng núi, chàng giơ tay đón lấy Mặc Thanh.
Nhung lúc này gã đã hôn mê.
Đang lúc Long Bình lúng túng không biết làm sao lay tỉnh Mặc Thanh, bỗng nghe một giọng cười âm hiểm vang lên sau lưng.
Long Bình quay lại thấy một lão già mặc thanh bào, thân hình cao gầy, nước da đen đũa đang đứng sừng sững nhìn chàng.
Lão già tuổi trạc ngũ tuần song mắt lộ tinh quang ngời ngời, khiến người không rét mà run.
Lão già nhìn Long Bình từ đầu đến chân, một lúc lâu lão cất giọng lạnh như băng nói :
- Nhóc con, khinh công tuyệt điệu lắm!
Long Bình nghe lão già lỗ mãng mở miệng đã gọi chàng là nhóc con, trong lòng đã bất phục, liền trả miếng:
- Tuyệt diệu hay không thì liên quan gì đến ngươi?
Thanh bào lão nhân không ngờ chàng mới mười mấy tuổi đầu mà mật lớn bằng trời, cau mày chỉ Mặc Thanh đang hôn mê trong lòng chàng hỏi :
- Ngươi biết hắn là ai không?
Long Bình nghe lão hỏi, chợt tỉnh ngộ. Mặc Thanh quả đã không lừa chàng, gã chưa kịp xuống núi kẻ thù đã tìm đến nơi.
Long Bình mình mang tuyệt nghệ nào có coi lão già ra gì, cười hì hì nói:
- Ngươi không cần biết hắn là ai! Ngươi tự tiện xông lên núi, có biết đây là nơi nào không?
Thanh bào lão nhân ngạc nhiên:
- Đây là nơi nào chẳng nhẽ không phải là Thiên Đô Phong thuộc dãy Hoàng Sơn, một trọng địa của Bách Hoa Giáo sao? Hừ, nhóc con, ngươi định hù dọa lão sao?
Kỳ thực, Long Bình cũng không biết đây là nơi nào, nghe thanh bào lão nhân nói chàng không khỏi ngạc nhiên, thì ra ba năm nay chàng vẫn chưa rời khỏi Hoàng Sơn!
Lại nghe lão già lên tiếng:
- Nhóc con, xem ra ngươi không biết hắn là ai, nghe lời ta ngoan ngoãn để hắn lại, để khỏi dây vào chuyện thị phi.
Long Bình hừ nhẹ nói :
- Ngươi căn cứ vào cái gì mà ép người như vậy?
Thanh bào lão nhân cười hà hà nói :
- Căn cứ vào cái gì, thì căn cứ vào ba chữ Thanh Long Giáo ngươi dám nói nửa tiếng không?
Thì ra lại là người của Thanh Long Giáo, Long Bình khinh mạn xì một tiếng nói :
- Thanh Long Giáo là cái gì ghê gớm, nhát được người khác chứ Long Bình này thì không sợ đâu, tiếng "không" nói trăm ngan lần ta cũng dám nói.
Thanh bào lão nhân nổi giận nói:
- Giỏi cho tên súc sinh không biết trời cao đất dày, dám coi thường Thanh Long Giáo của ta. sư phụ ngươi là ai?
Lão tự đề cao mình, lấy thân phận tiền bối, không thèm nói với Long Bình, định tìm sư phụ chàng thanh toán Long Bình lẽ nào không hiểu ý của lão, xì một tiếng thật dài nói:
- Sư phụ ta là thần tiên chốn hồng trần, hạng người như ngươi chưa đáng hỏi tới tên người !
Thanh bào lão nhân nói câu nào cũng bị Long Bình đối đáp chan chát, tức giận vô cũng, lão cất giọng cười quái dị, nói:
- Súc sinh ngươi tự đào huyệt chôn mình đừng oán trách lão phu.
Vừa nói lão vừa từng bước từng bước tiến lên Long Bình vội kẹp Mặc Thanh dưới nách, tay phải giơ lên vận công phòng bị.
Thanh bào lão nhân coi Long Bình không ra gì hai tay buông thõng từ từ bước tới, mặt lão một màu xanh xám, hai mắt chớp động sát khí ngợp trời, như muốn ra tay một chưởng quật ngã Long Bình tại chỗ.
Ngược lại, Long Bình thần thái ung dung. Không có một chút biểu hiện sợ hãi, dù Thái Sơn đổ sập cũng không thể làm chàng biến sắc mặt vậy.
Cục diện đã ở thế tên lắp vào cũng, không còn vãn hồi được. Thanh bào lão nhân một chưởng nhanh như gió vỗ tới, chỉ thấy quanh chưởng của lão phủ một màn khí màu xanh mờ mờ, riêng chưởng tâm khí có màu càng đậm.
Long Bình cũng giơ chưởng ra. một chiêu phóng tới tiếp chưởng của đối phương.
Lúc song chưởng vừa chạm nhau, bỗng nghe Mặc Thanh kinh hoàng la lớn:
- Chưởng hắn có độc... !
Long Bình thất kinh thâu chưởng nhưng đã quá trễ.
"Bùng" một tiếng nổ long trời lở đất, kinh phong bắn ra tứ phía hoa tuyết bay tản mát, song phương đều thối lui về phía sau.
Thanh bào lão nhân vô cùng kinh ngạc, đối phương mới có từng ấy tuổi đầu công lực đã cao thâm đến mức ấy Nhưng liền đó lão buông một tràng cười như điên dại, nói:
- Nhóc con tới số rồi! Lần này có thuốc tiên cũng không cứu nổi ngươi đâu!
Lúc đầu Long Bình thấy chưởng của đối phương bốc khói xanh đã biết có chuyện dị thường nào ngờ ấy là độc chưởng! Nghe Mặc Thanh nhắc nhở, tiếc rằng hắn nhắc quá trễ, hai chưởng đã chạm nhau, chàng thất kinh vội quay người định chạy về chùa.
Bỗng nghe Mặc Thanh kêu lớn :
- Không được chạy! Càng chạy độc phát tác càng nhanh ! Mau thả ta ra! Mau thả ta ra!
Vừa nói hắn vừa giẫy giụa định thoát khỏi tay Long Bình.
Long Bình thấy thanh bào lão nhân đuổi theo bén gót nào dám dừng chân lại, càng kẹp chặt Mặc Thanh, đề khí tung người lên đỉnh núi.
Nguyên Long Bình định chạy về phía chùa nhờ Bạch Viên sư phụ cứu viện, nào ngờ lên đến đỉnh núi, sợi mây khô đã biến mất tự bao giờ.
Long Bình kinh hãi thật không thể dùng bút mực diễn tả được. Không phải chàng sợ thanh bào lão nhân đuổi theo phía sau, điều làm chàng kinh hãi đó là chiếc cầu biến mất rõ ràng sư phụ không cho chàng ở lại nơi này nữa. Cũng đồng nghĩa với việc chàng bị trục xuất khỏi sư môn !
Long Bình kinh hãi chưa dút cất tiếng kêu:
- Sư phụ ! Sư phụ ! Người đành bỏ đệ tử sao?
Tiếng kêu của chàng không có lời đáp, cả đến bóng dáng của Bạch Viên sư phụ cũng không thấy.
Bỗng nghe tiếng cười quái đản của Thanh bào lão nhân, lão đã đuổi đến nơi.
Chỉ nghe lão lớn tiếng mắng:
- Súc sinh, ngươi tuyệt mạng rồi, trừ phi có phép độn thổ!
Long Bình nghe khẩu khí của hắn, chợt tỉnh ngộ thì ra chính lão chặt đút sợi mây khô! Bất giác nổi giận đùng đùng, thất khiếu như ra lửa. lập tức buông Mặc Thanh xuống xông vào lão, song chưởng vung lên, quái chiêu tuôn ra như nước chảy. Chiêu sau mạnh hơn chiêu trước, khí thế mạnh mẽ vô cùng.
Thanh bào lão nhân thấy chàng như con hổ điên vùng đến, chiêu thức đánh ra đều la những quái chiêu chưa từng thấy qua. bất giác hoảng kinh, vội chiết chiêu chống đỡ. Chưa đánh được mấy chiêu, đã rơi vào thế hạ phong, liên tiếp bị bức lui hơn trượng.
Thanh bào lão nhân thấy đối phương liều mạng không dám ham đấu vội vang tung người chạy xuống núi, miệng vẫn không ngừng kêu lớn :
- Nhóc con ! Ngươi đã trúng ngũ độc chưởng của lão phu, còn cả gan vận công, ngươi tới số rồi !
Long Bình thấy lão tự động thối lui, không thèm truy đuổi, quay sang bên kia vục, lớn tiếng gọi sư phụ, nhưng sư phụ chàng thủy chung vẫn không thấy hiện thân Đến giờ nay vẫn không thấy sư phụ hiện thân, Long Bình chợt tỉnh ngộ, nếu không phải người cố ý tránh mặt, để đối phương chặt đút sợi dây mây thì đừng nói chỉ một Thanh bao lão nhân dù có thêm mười người nữa cũng chưa chắc đắc thủ như ý.
Nghĩ như vậy chàng cao giọng kêu lớn :
- Sư phụ, người đành bỏ đệ tử sao?
Tiếng gọi của chàng roi vào khoảng không, nghe vừa thê lương vừa bi thảm như tiếng vượn hú lạc đan, quả phụ khóc đêm, khiến người nghe không khỏi não lòng. Chàng cứ gọi mãi gọi mãi đến khản đặc cổ họng mà vẫn chưa chịu ngừng.
Mặc Thanh đứng một bên, nước mắt đầm đìa. bởi gã biết việc này cũng do gã mà ra nên cảm thấy có lỗi với chàng. Nhung gã cũng không biết dùng lời lẽ gì để ăn ủi chàng tránh sao khỏi cảm thấy đút ruột trước thảm cảnh này.
Sắc trời đã tối dần, gió rét vẫn gào thét từng cơn, cuối cùng Long Bình cũng ngưng tiếng gọi bi thương.
Mặc Thanh nắm tay chàng nói :
Chương trước | Chương sau