- Các hạ tự tiện xông vào cấm địa. có biết đáng tội gì không?
bạn đang xem “Bạch Cốt Lâm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chàng không những không trả lời đối phương, vừa mở miệng đã buông lời vấn tội! Xú lão cất tiếng cười quái dị, từ mặt lão toát ra những tia sáng lạnh người.
Long Bình giật mình nhìn lại, lão đâu còn là lão già độc nhãn nữa.
Nguyên lúc đầu lão nhắm một mắt, giờ mới mở to trừng trừng!
Long Bình quan sát kỹ thấy hai mắt lão một to một nhỏ, một cao một thấp. Con mắt lớn to như chuông đồng, con mắt nhỏ như mắt rắn, lại nữa hai mắt cao thấp chênh nhau gần một tấc.
Mắt lớn lão mở ra. mắt nhỏ lập tức nhắm lại, như thay phiên nhau, một con làm việc một con nghỉ ngơi vậy! Con mắt lớn của lão đặc biệt tinh quang ngời ngời, nhìn như muốn đốt cháy đối phương. Long Bình thấy con người lão càng nhìn càng thấy quái dị không khỏi có cảm giác sờ sợ.
Bỗng nghe lão cất giọng âm trầm nói :
- Đồ ranh con miệng con hôi sữa. không biết trời cao đất dày là gì nếu không mau mau giao người ra thì đừng trách lão phu không nói trước.
Long Bình thấy lão lớn lối mở miệng ra là mắng người trong lòng đã nổi giận. Năm nay chàng đã mười bảy tuổi, vóc dáng cao lớn nghi mạo phi phàm vậy mà lão đám gọi chàng là ranh con miệng còn hôi sữa! Bất giác chàng buông tiếng cười lạnh trả miếng:
- Lão quái dị dạng kia. tuổi tác chồng chất trên đầu mà còn hơn chó con mới rời vú mẹ. Ngươi không biết đây là thiên môn bản tọa. nào phải là nơi ngươi đến đây khua môi múa mép, chắc ngươi chán sống rồi mới đến ghẹo thiếu gia?
Long Bình mồm mép hơn người, ứng đáp nhanh nhẹn sắc bén khiến lão giận đến mặt mày biến sắc, bên đen càng đen bên đỏ càng đỏ.
Con mắt to như chuông đồng của lão sát khí bốc lên ngùn ngụt, quài trượng trong tay lão nhích động, một đám tuyết xé gió chụp lên đầu chàng!
Long Bình chợt hiểu ra. nguyên lão dùng quài trượng vít tuyết công địch, thảo nào lão có thể phóng liên tục mà không cần cúi xuống lượm tuyết.
Long Bình không thèm tránh né, chu miệng thổi một hơi dài, đám tuyết bay tản mất tăm. Chợt thấy một vùng đen trước mặt, kèm theo tiếng kình phong veo véo nhằm đầu chàng ập xuống.
Long Bình không ngờ lão quái âm độc đến mức này, dụng kế dương đông kích tây làm phân tán sự chú ý của chàng để rồi từ thinh không kích xuống.
Kinh hãi bội phần, Long Bình vội dùng thế "Thiết bản kiền" ngã ngửa người ra sau trườn người ra xa hơn trượng tránh thế công của địch.
Chàng chưa kịp đứng vững quái lão đã như bóng với hình, bóng quài trượng thấp thoáng, lại một chiêu nữa từ trên cao chụp xuống.
Long Bình nào dám dùng đôi tay bằng xương chống đỡ thiết trượng, bất đắc dĩ lại nghiêng người, lần thứ hai thối lui tránh chiêu.
Nào ngờ quái lão một khi ra tay, thâm độc khôn lường, không chờ chàng dừng lại lấy hơi, lần thứ ba.
múa tít quài trượng công tới miệng không ngừng kêu lớn:
- Ranh con vô tri, mở miệng lớn lối không biết xấu, hôm nay cho ngươi biết lợi hại của âm Dương Phán Tề đàn chủ.
Long Bình liên tiếp thối lui hai lần vẫn chưa thoát khỏi thế hạ phong trong lòng đã ngầm kinh hãi.
Gần ba năm trở lại đây, ngoài những lúc luyện võ công với Bạch Viên sư phụ ngày nào cũng chạy nhảy chơi đùa với Bạch Viên khắp núi, khinh công thân pháp cũng tinh tiến nhiều. Nào ngờ lần đầu tiên lâm địch, muốn thoát thân cũng không được. Trong lúc thập phần nguy cấp đành giở chiêu thức khinh công mới học được là "Vạn biến phật ảnh" để thoát thân.
Chỉ thấy đầu chàng dao động, phải trái trước sau, chân phải vẽ một vòng, tức thì xuyên qua vùng trượng ảnh của đối phương nhẹ nhàng đáp xuống mặt tuyết cách xa gần hai trượng.
Nguyên "Vạn biến phật ảnh" này là bộ pháp cực kỳ thâm ảo mà chàng nghĩ ra được lúc bị nhốt trong thạch thất dạo nọ, với trí thông minh thiên phú cộng thêm hơn trăm ngày mày mò khổ luyện, cuối cùng nó cũng cứu chàng trong phút thập tử nhất sinh này. Ngày trước tuy đã luyện thành nhưng chàng chưa hiểu hết được những khả năng huyền diệu của nó. Giờ này trong lúc nguy khốn, chợt động linh cơ, mang ra áp dụng, nào ngờ hiệu quả vượt ra ngoài sức tưởng tượng.
Lại nói về quái lão tự xung là âm Dương Phán Tề đàn chủ là một thuộc hạ đắc lực của Thanh Long giáo chủ Thần Long Chư Thiên. Thanh Long Giáo là giáo phái thế lực mạnh nhất, cao thủ đông nhất trong ba tà giáo thế lực trùm vũ nội. Lão này nguyên họ Tề tên Phi, bởi lão lòng dạ độc ác, hạ thủ vô tình nên được giao trọng trách chấp chưởng hình đàn.
Lúc này lão thấy Long Bình ở trên không dùng tay bắt ám khí - phóng ám khí bằng quài trượng là một tuyệt kỹ thành danh của lão, đã biết chàng tuy còn trẻ tuổi nhưng bản lĩnh hơn người, chắc đã được cao nhân chỉ điểm. Nên lúc xuất thủ liền dụng kế thanh đông kích tây, liên tiếp mấy chiêu sát thủ. Mắt thấy rõ ràng chàng đã vô phương tránh khỏi quài trượng của lão.
Nào ngờ bỗng thấy đối phương thân hình xiêu vẹo như người say rượu, đột nhiên thoát khỏi vùng trượng phong dày đặc. Làm lão bất giác nhìn sững chàng như thấy khủng long xuất hiện không bằng.
Long Bình đã an nhiên thoát hiểm, trong lòng cả mừng bèn giả bộ ra vẻ như không có việc gì xảy ra mỉm cười nói:
- Lão quái vật, thiếu gia thân làm chủ, lấy lẽ nhường tam chiêu nếu ngươi còn không biết trời cao đất dày mau cuốn khỏi chốn này, thì đừng trách bổn thiếu gia hạ thủ không luu tình !
âm Dương Phán Tề Phi vốn sinh ra hình dung đã cổ quái, xấu xí hơn người nên bình sinh rất ghét ai nói đến bề ngoài của mình, nào ngờ Long Bình phạm ngay vào điều cấm ky ấy, mở miệng là kêu "lão quái vật ,, Thử hỏi lão làm sao mà nhịn được.
Lại nữa rõ ràng mắt thấy chàng vô phương hoàn thủ, liên tiếp ba chiêu chỉ có thối lui né tránh, giờ lại khua môi múa mép nói nhượng tam chiêu, làm lão càng giận sôi gan, thất khiếu như muốn ra lửa. Lão gầm lên rúng động cả núi :
- Súc sinh! Không cần nhiều lời! Tiếp chiêu!
Độc cước nhún nhảy, thiết quài trượng cuốn gió, vạch một vòng đen ngang trời, lại một lần nữa hùng hổ tiến chiêu.
Long Bình tuy đã luyện thành một thân tuyệt học, nhưng lại thiếu kinh nghiệm lâm trận, lúc nãy hơi sơ suất đã bị địch chiếm thế thượng phong, bản thân cố gắng lắm mới thoát hiểm, giờ nào dám chần chừ. Song chưởng huy động, lúc chưởng lúc chỉ, thân hình đi động thật nhanh lúc phải lúc trái thoắt đông thoắt tây, dùng song chưởng quyết đấu với quài trượng của lão.
âm Dương Phán Tề Phi huy động quài trượng, khí thế oai mãnh vô cùng, độc cước điểm nhẹ nhàng trên tuyết, lúc tiến lúc lui trông bình tỉnh vững chắc thật không thua gì người có đủ hai chân. Chỉ có tay áo bên phải của lão, chốc chốc lại phất lên, kình phong ào ào áp đảo đối phương, lạ một điều thủy chung vẫn không thấy lão thò bàn tay ra ngoài.
Hai người quần thảo nhau một hồi, thoáng chốc đã trao đổi bốn năm mươi chiêu, chỉ thấy hai bóng người thấp thoáng xoắn tít lấy nhau kình phong ào ào, từng đám bụi tuyết tung bay mù mịt. Nhưng trong trường đấu, chu vi khoảng hai trượng vuông, không thấy một bông tuyết nào rơi xuống được, hoa tuyết lác đác đầy trời vậy mà vừa bay đến gần đã bị kình phong đánh bạt đi, hòa vào đám bụi tuyết xa xa bên ngoài.
Bạch Viên đứng ngoài lược trận, thủy chung vẫn không ra tay tương trợ, lúc nãy Long Bình ngộ hiểm hắn cũng không màng như muốn xem thử ba năm luyện tập thành tựu của chàng đến đâu.
Một lúc sau, chưởng qua trượng lại đã gần trăm chiêu. âm Dương Phán Tề Phi tuy không thể đánh bại được Long Bình, nhưng chàng muốn tiến lai gần lão cũng không được, rõ ràng hai bên thế lực cầm đồng, trận đấu càng lúc càng ngoạn mục. Nhưng âm Dương Phán Tề Phi tay cầm quài trượng, ngược lại Long Bình hai tay không đối địch như vậy đúng ra phải nói võ công chàng cao hơn lão một bực mới phải.
âm Dương Phán Tề Phi không thể tưởng tượng được võ công của Long Bình lại cao thâm dường ấy, chiêu số đánh ra trông nhẹ nhàng nhưng quái đản dị thường, song chưởng múa may hóa giải hết các thế tiến công của lão, đã vậy chốc chốc đông một chưởng tây một trào làm lão không giở hết sức bình sinh tấn công được. Cứ như vậy hai bên giằng co đến hơn trăm chiêu mà Long Bình vẫn chưa thấy dấu hiệu mệt mỏi.
Lão thân là đàn chủ một đàn của Thanh Long Giáo vậy mà không thắng nổi một thanh niên chưa từng nghe tiếng trên giang hồ, thử hỏi còn mặt mũi nhìn ai trên chốn giang hồ.
Thế là không kể gì đến tiếng thị phi chê cười là lớn ăn hiếp bé, lão giở hết tuyệt học ra. quyết sống mái một trận.
Long Bình đang kịch đấu bỗng ngửithấy mùi tanh hôi bốc lên mũi, đồng thời trong bóng đen của quài trượng thấy thấp thoáng có ánh màu xanh. Ngưng mục nhìn kỹ thì ra đó là một chiếc mỏ neo, phía đuôi chia thành bốn nhánh, ngoài đầu nhọn bên trong lại có gai xóc ngược, màu xanh biếc, hiển nhiên có tẩm chất kịch độc.
Thì ra cánh tay phải của lão đã bị tàn phế nên thay vào đó một chiếc mỏ neo, có thể huy động trên dưới phải trái theo ý muốn, chiếc mỏ neo này dùng để tấn công địch. Nếu đối phương không may bị móc trúng thì nhất định bị kéo ra một mảng thịt chứ không phải chơi, hơn nữa nơi đầu nhọn lại có tẩm chất kịch độc, quả thật là một thứ binh khí tàn độc hiếm thấy.
Lúc đầu Long Bình không hiểu ý đồ của đối phương đến đây làm gì, giờ thấy rõ đối phương ra tay hiểm độc quyết không phải người chánh phái, bất giác chàng nổi trận lôi đình gầm lên một tiếng liên tiếp như long ngâm, chiêu thức hoàn toàn biến đổi, quái chiêu liên tiếp xuất thủ, chưởng phong véo véo rợn người, thoáng chốc bức âm Dương Phán Tề Phi thối lui liên tiếp Nguyên lúc đầu chàng chưa vận toàn lực, chỉ sử dụng một pho "Tiên hầu chưởng" tức ba mươi sáu chiêu khắc trong thạch thất mà chàng học được lúc mới lên núi để nghênh địch. Vì vậy âm Dương Phán Tề Phi mới biết đối thủ mình mang tuyệt nghệ võ công cao thâm khôn lường, lão không phải là đối thủ của chàng.
Người đời có câu:
"Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt!" âm Dương Phán Tề Phi không dám ham đấu, tam thập lục kế tẩu vi là thượng sách, lão liền điểm quài trượng xuống đất vít một đám tuyết làm ám khí phóng thẳng vào mặt Long Bình. Long Bình vỗ nhẹ một chưởng đám tuyết bay tứ tán. Chàng như chim bị ná giờ thấy cây cong nên vồ một chưởng tan đám tuyết rồi dừng tay phòng bị sợ đối phương bất thần xuất một độc chiêu gì đó.
Nào ngờ, âm Dương Phán Tề Phi dĩ tiến vi thoái, thấy Long Bình vừa lơi tay vội vàng tung người thối lui, thân hình lão trồi lên sụp xuống hai lần liên tiếp đã thấy đến chỗ dây mây khô rồi.
Nhưng lão vẫn chưa bỏ đi ngay, quay đầu nhìn Long Bình căm hận, nói :
- Tiểu súc sinh! Nhớ lấy! Thanh sơn vô cải, lục thủy trường lưu. Từ nay về sau Thanh Long Giáo ta với ngươi quyết không đội chung trời !
Dứt lời tung người lên nơi dây mây khô treo lơ lửng giữa hai đỉnh núi, cắm đầu chạy thẳng.
Long Bình không biết Thanh Long Giáo là giáo phái nào, thế lực ra sao, đang lúc cao hứng nào có coi lời hăm dọa của lão vào đâu, cười ha hả nói :
- Lão quái vật! Đây không phải là nơi ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi ! Tục ngữ có câu "bánh ít đi bánh qui lại," ngươi cũng nếm thử một chiêu Tuyết hoa ám khí của thiếu gia xem!
Dứt lời cúi người bốc một nắm tuyết dưới đất, tiện tay nén chặt. Lúc phóng ra biến thành mấy chục viên băng. Bỗng Bạch Viên giơ tay cách không đánh ra một chưởng, chưởng phong tạt ngang đánh dạt mớ ám khí tuyết của chàng. Long Bình ngạc nhiên, nhưng Bạch Viên đã nhìn chàng xua tay ra dấu như bảo chàng không nên đánh kẻ cùng đường. Tuy Bạch Viên không phải là loài người, nhưng tâm tính lại thuần lương vô cùng, Long Bình thấy lòng dạ mình hẹp hòi, bất giác xấu hổ cúi đầu không dám nhìn lên.
Một lúc sau chàng nhìn lên thấy bóng dáng âm Dương Phán Tề Phi đã biến thành một chấm đen nhỏ xíu ở bờ vục bên kia. thoáng chốc lão lên bờ rồi mất dạng vào cánh rừng.
Chờ bóng lão khuất hẳn, Bạch Viên bỗng rối rít vẫy chàng lại rồi chỉ chỉ sang bên kia bờ vục.
Sống chung với Bạch Viên mấy năm trời, mọi cử chỉ ra hiệu của Bạch Viên chàng đều thông thuộc, rõ ràng sư phụ bảo chàng sang bên kia bờ vục thám thính động tĩnh.
Long Bình lấy làm lạ trong lòng nghĩ thầm:
"Đối phương đã đi mất rồi còn qua bên đó xem giống gì nữa?" Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng chàng không dám nói ra. bởi Bạch Viên sư phụ không biết nói tiếng người, cho dù có hỏi thì cũng không thể biết thêm được gì, chi bằng vâng mệnh sang bên đó xem rồi tùy cơ ứng biến? Thế là không nói tiếng nào, chàng tung mình lên chiếc cầu treo lo lửng giữa lưng trời, chạy như bay sang bên kia bờ vục.
Phút chốc đã đến nơi thấy trên mặt tuyết cạnh đầu chiếc cầu treo có một vệt đen màu tím bầm Long Bình đến gần xem kỹ thì ra là máu.
Long Bình giật mình, quả nhiên có người lên núi chứ không phải âm Dương Phán Tề Phi kiếm cớ nói càn Nhưng, người này rõ ràng bị thương khá nặng, làm sao có đủ khí lực chạy sang bên kia bờ vục được?
Rõ ràng người này trong lúc nguy cấp sinh cơ trí, bày bố nghi trận gạt âm Dương Phán Tề Phi chạy sang bên kia. trong khi đó hắn ở bên này tìm kế thoát thân Long Bình mỉm cười nói một mình:
"Hôm nay lão quái vật gặp vận rủi!" Vừa nói chàng vừa quét mắt quan sát xung quanh.
Bỗng đằng sau một tảng đá lớn, Long Bình thấy giống như có một người đang ngồi bó gối, tuyết đã phủ lên khắp người hắn, chỉ thấy lờ mờ còn dáng dấp con người.
Long Bình cứ tưởng người đó đã đào tẩu, ai ngờ vẫn còn ẩn thân trên núi, vội vàng phủi tuyết phủ trên đầu trên mặt hắn.
Đối phương là một thư sinh trạc mười bảy, mười tám tuổi, mặt trắng xanh, không còn huyết sắc, đôi môi tím lại vì lạnh. Tuy vậy vẻ mặt hắn vẫn toát lên vẻ tuấn tú vô cùng. Nhìn lại thấy phía bên trái chỗ hắn ngồi máu đọng lại thành một đám lớn, thì ra hắn bị thương nơi đùi trái.
Long Bình sờ tay nơi mũi đối phương thấy còn hơi thở, hơi thở tuy rất yếu nhưng chứng tỏ hắn còn sống, có thể cứu được, liền vội ôm xốc hắn dậy chạy như bay về chùa! Bạch Viên chừng như sớm biết có người bị thương, đã đốt sẵn một đống lửa giữa đại điện ngồi chờ, thấy Long Bình ẵm nạn nhân vào đặt xuống cạnh đống lửa lập tức tiến đến giơ tay đặt ba ngón tay lên cổ nạn nhân, giống như thầy lang thăm mạch vậy.
Nhưng Bạch Viên vừa chạm vào tay chàng thư sinh vội buông ra thối lui mấy bước, Long Bình ngạc nhiên vội hỏi:
- Sư phụ! người này còn cứu được không?
Bạch Viên vừa chạy ra xa vừa xua tay lia lịa. trông mặt hắn vừa khổ sở vừa như kinh sợ điều gì đồng thời ra hiệu bảo chàng lập tức mang nạn nhân ra khỏi chùa.
Long Bình kinh ngạc nghĩ thầm, thiếu niên thư sinh này cũng là người võ lâm, xem dáng mạo hắn cũng là người danh môn chính phái, cớ sao thấy người sắp chết không ra tay tiếp cứu. Nếu thương thế của hắn thật không còn thuốc chữa thì cũng không thể bỏ hắn ngoài trời như vậy. Làm thế hóa ra muốn hắn chết sớm hơn.
Tâm niệm còn đang miên man bỗng nghe một tiếng rên nhỏ phát ra từ đôi môi tím ngắt của thiếu niên thư sinh, đồng thời thấy dáng như hắn hô hấp mạnh hơn đôi chút!
Long Bình thấy như vậy cả mừng vội vàng ôm chặt hắn, lấy chân khí thuần dương của mình đẩy khí lạnh âm hàn nhiễm vào nội tạng đối phương ra! Đồng thời, liếc mắt nhin về phía Bạch Viên, như ngầm nói:
"Người ta đã tỉnh lại rồi, sư phụ lại cho rằng vô phương cứu chữa. xem ra y đạo của người con phải khổ công nhiều!" Nào ngờ, Bạch Viên nhìn chàng xua tay lắc đầu càng dữ, đôi mắt càng lộ vẻ kinh sợ, như gặp phải khắc tinh không bằng! Đến lúc này Long Bình kinh ngạc vô cùng, vội nói:
- Sư phụ, người sao vậy? Có gì không phải sao?
Bạch Viên càng lúc càng lùi ra xa. ra dấu hiệu bảo chàng ném thiếu niên thư sinh ra ngoài.
Lúc này cho dù Long Bình có thông minh hơn gấp mười lần cũng không sao hiểu được sư phụ chàng đang sợ hãi điều gì, tại sao Bạch Viên bỗng dưng có cử chỉ lạ lùng như vậy! Cúi đầu nhìn lại chàng thư sinh trong lòng mình, gương mặt tuấn tú trắng bệch giờ đã có chút hồng.
Giữa chàng với Bạch Viên có tình thầy trò, còn đối với chàng thư sinh kia chẳng qua mới gặp lần đầu, nhưng hắn đang bị thương đang dần dần tỉnh thì chàng đâu nỡ nhẫn tâm ném hắn ra ngoài trong lúc tuyết giăng đầy trời, gió lạnh thấu xương như vậy.
Long Bình cảm thấy khó xử vô cùng, một bên là sư phụ còn một bên là tấm lòng nhân hậu, chàng đang nài nỉ Bạch Viên:
- Sư phụ, chờ hắn tỉnh lại, phục hồi nguyên khí, đệ tử lập tức đưa hắn rời khỏi chốn này !
Bạch Viên không ngừng xua tay lắc đầu, thấy không thể cải biến được tình thế cuối cùng hắn tung người ra khỏi đại điện mất dạng.
Long Bình thủy chung vẫn không hiểu được, thật sự đã có chuyện gì xảy ra. đầu óc rối bời, suy nghĩ mông lung cứ ngồi ngơ ngẩn xuất thần như vậy.
Không biết bao lâu sau, bỗng thấy thiếu niên thư sinh khe khẽ cựa mình kéo Long Bình trở về thực tại.
Cúi đầu nhin xuống, thấy thiếu niên thư sinh hai mắt mở to nhìn chàng chăm chăm, thì ra hắn đã tỉnh lại Long Bình cả mừng vội hỏi :
- Huynh đài cảm thấy thế nào?
Thiếu niên thư sinh cười nhẹ hỏi:
- Ngươi vừa cứu ta thoát nạn phải không?
Nghe khẩu khí của hắn có vẻ như không tin đó là sự thật, Long Bình cảm thấy không vui trong lòng, nghĩ thầm:
"Rõ ràng ngươi còn nằm sờ sờ trong lòng ta.
không phải ta cứu ngươi thì còn ai vào đây nữa?" Thiếu niên thư sinh lại mỉm cười, nụ cười của gã có sức lôi cuốn lạ. chỉ một nụ cười ấy cũng đủ làm mềm gan thép, đừng nói chi Long Bình.
Chương trước | Chương sau