Chàng nhận thấy con đường mỗi lần xuyên qua một vòng tròn lại xuyên qua một hình tam giác, nhưng con đường thoắt quẹo bên trái, thoắt quẹo bên phải không chỗ nào giống chỗ nào rắc rối vô cùng, thêm nữa bên trong còn có đường ngang lối dọc chằng chịt nhìn một hồi cảm thấy hoa mắt lại phải xem lại từ đầu xem được một đoạn ngắn lại bị các đường ngang dọc làm rối mắt.
bạn đang xem “Bạch Cốt Lâm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cứ như vậy Long Bình xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, xem đến nhức đầu mỏi mắt mới như xem được từ đầu đến cuối một lần. Tuy xem được từ đầu đến cuối nhưng cũng chỉ nhớ được một hai phần.
Đó là nhờ chàng thông minh đỉnh ngộ hơn người mới đạt được thành tích đó, nếu phải người khác xem cả ngày cũng chưa chắc nhớ được bấy nhiêu.
Long Bình lại từ đầu đến cuối xem thêm một lượt, lần này chàng đã nhớ được bảy tám phần, chỉ cần xem thêm lần nữa là có thể nhớ toàn bộ.
Nào ngờ bỗng nghe một tràng cười vọng đến, Long Bình kinh hãi ngỡ người của Bách Hoa Giáo đến, vội xóa bức họa đồ đứng dậy. Nhưng người đến lại là sư phụ chàng Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu, Long Bình tiếc rẻ vô cùng nhìn lại bức họa đồ nhưng đã không còn nữa.
Bỗng nghe Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu nói :
- Ngươi ở đây lén lén lút lút xem cái gì mà ta tìm cả buổi không gặp, cứ tưởng ngươi đã bị bọn chúng bắt đi rồi.
Thấy lão quan tâm đến mình như vậy, chàng cảm động vô ngần nói:
- Thưa sư phụ ! Đệ tử ở đây coi...
Nguyên chàng định nói xem địa đồ Bạch Cốt Lâm.
Bỗng nhớ đến lời lão hòa thượng sợ sư phụ hỏi một hồi rồi không giấu được mọi chuyện. Hơn nữa sư phụ chàng đã từng nói phải tự mình tìm ra chỗ ảo diệu của Bạch Cốt Lâm, nếu không lão sẽ ở trong rừng suốt đời, bởi vậy chàng vội nói lại:
- Đệ tử ở đây coi kiến đánh nhau!
Nguyên trong rừng kiến rất nhiều, nói dối như vậy kể cũng khéo.
Cửu Đầu Điểu vô tình tưởng chàng chú ý đến tư thế chiến đấu của loài kiến, liền mỉm cười xoa đầu chàng, nói:
- Loài trùng kiến đánh nhau không có gì đặc biệt, con nên chú ý tư thế chiến đấu của rắn, cọp, và các loại cầm điểu thì hay hơn.
Long Bình thấy sư phụ đối với chàng tốt như vậy, trong lòng áy náy không yên.
Đêm đó trong khi Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu giảng giải cho Long Bình các phương pháp luyện tập nội công tâm pháp, vô tình lão nhắc đến nhật nguyệt tinh tú.
Long Bình chuyển động linh cơ lập tức hỏi về ý nghĩa của Thất tinh - Ngũ hành. Tiếp đó lại hỏi đến tác dụng của Bát quái - Bát môn, cũng may Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu học thức uyên thâm lại gặp lúc cao hứng giảng giải cho chàng một hồi về Bát Quái Trận Đồ, vân vân Tuy nhiên lão cũng cảm thấy nghĩ hoặc trong lòng, tự nhiên sao Long Bình lại hỏi đến các thuật kỳ môn, độn giáp đến quái tượng mệnh lý và cả ngũ hành tương sinh tương khắc!
Long Bình chờ sư phụ nói xong cố ý làm ra vẻ không rõ, nói:
- Sư phụ nói miệng như vậy, đệ tử nghe qua không nhớ hết, hay là sư phụ thử bày ra cho đệ tử được kiến thức một chút.
Tuy Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu có điều nghi hoặc nhưng không biết thật sự Long Bình vô tình hay cố ý, thấy chàng nói như vậy liền trả lời :
- Việc đó cũng dễ dàng thôi !
Tiện tay lão nhặt một cành cây bẻ thành nhiều đoạn nhỏ từng cái một căm vào thân cây trước mặt, tay cắm miệng không ngừng giải thích:
- Đây là vị Càn, đây là vị Đoài, còn đây là vị Ly,...
Chờ lão bày đủ bát quái, chợt Long Bình chợt nói chen vào:
- Thưa sư phụ, nếu muốn lồng Bát Môn vào Bát Quái, thì bày ra sao?
"Tên tiểu quỉ này trước kia đã học qua những thứ này, giờ muốn thử mình đây!" Chỉ thấy lão mỉm cười nói:
- Việc này cũng không khó !
Lão lấy tiếp tám đoạn cây khô cắm vào phía trên bên phải của các vị Bát Quái.
Long Bình nhìn thấy hoàn toàn không phải như vậy, bởi lão hòa thượng vẽ vòng tròn nằm ở phía dưới góc trái của hình tam giác, như vậy ngược với cách bày của Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu. Chàng vội nói :
- Sư phụ! Bày Bát Môn ở vị trí này là tốt nhất hay sao? Chẳng hạn như dời chút ít thì có hay hơn không?
Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu nghe trong lời nói của chàng hàm ý thâm thúy vô cùng, lão chăm chăm nhìn vào mười sáu cành khô cắm trên thân cây lắc đầu nói :
- Không còn vị trí nào tốt hơn vị trí này nữa đâu!
Đến đây chàng cảm thấy hơi do dự, không biết có nên nói ra hay không? Trầm ngâm nghĩ một lúc lâu mới dám nói:
- Giả dụ bày môn vị ở phía dưới góc trái quái vị thì sao?
Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu ngạc nhiên hỏi lớn:
- Đó là Nghịch Hành Bát Quái trận, làm sao mà ngươi biết được?
Long Bình làm tỉnh trả lời :
- Đệ tử có biết gì đâu, chỉ tiện miệng hỏi như vậy thôi!
Rồi không đợi Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu suy nghĩ, chàng hỏi tiếp:
- Sư phụ, như vậy trong trận chỗ nào nguy hiểm nhất, chỗ nào có sinh lộ?
Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu thuận miệng trả lời:
- Ba cửa khai, hưu, sinh là sinh lộ các môn còn lại đều là hung môn.
Bởi Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu chỉ điểm từng môn, từng vị, nên Long Bình xem rất rõ ràng, như vậy lại không giống với họa đồ của lão hòa thượng chàng vội hỏi:
- Thưa sư phụ! Nghịch Hành Bát Quái trận cũng giống như vậy sao?
Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu chấn động toàn thân giơ tay vén hết mớ tóc lúc nào cũng phủ kín mặt, quấn thành một búi lớn trên đỉnh đầu.
Long Bình ở chung với lão mấy ngày đến bây giờ mới nhìn rõ mặt, Da mặt lão trắng bệch gò má nhô cao mũi hơi cong cong, đôi môi mỏng như thiếu máu, mím chặt, thần thái nghiêm nghị, hai mắt không giận mà oai. Long Bình nhìn lão không khỏi đem lòng kính sợ.
Cửu Đẩu Điểu Hồ Hưu búi tóc lại gọn gàng xong tung mình đứng dậy, cất tiếng cười sang sảng nói :
- Bách Hoa giáo chủ! Thịnh tình khoản đãi mấy năm nay Cửu Đầu Điểu này cám ơn vô ngần, giờ xin tạm biệt!
Từ bóng tối truyền ra một giọng cười âm lạnh:
- Ơù đâu xuất hiện một tên tiểu tử đã nhận ra được thế trận của bổn giáo chủ. Nhưng Cửu Đầu Điểu ngươi chớ vội đắc ý, ngươi còn chưa ra khỏi Bạch Cốt Lâm mà!
Hai người đối đáp nhau làm Long Bình ngớ ra.
Bách Hoa bà bà ẩn mình trong rừng chàng hoàn toàn không hay biết gì cả. Bỗng thấy cổ tay bị nắm chặt, Long Bình bị sư phụ kéo tay chạy như bay, chốc lát đã đến chỗ cây cối um tùm lúc sáng.
Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu đảo mắt một vòng rồi quả quyết xông thẳng vào cánh rừng rậm!
Đi được một lúc lâu, ước chừng mấy dặm, cảnh rừng bỗng trở nên thưa hơn, đi thêm được mấy trượng quả nhiên đến một bãi cỏ rộng, đột nhiên Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu kéo Long Bình dừng lại, đứng ngẩn ra như hóa đá. hiển nhiên lão lại gặp chỗ khó, không giải quyết được Long Bình bị lão lôi đi, quẹo tới quẹo lui hai ba lần hoa cả mắt, đâu còn nhớ được chút gì. Thấy lão đứng ngẩn người chàng cũng ngớ theo, bỗng nhớ đến lời nói của lão hòa thượng nào là Ngũ Hành, nào là Thất Chính, vội nói:
- Sư phụ, nhật, nguyệt với ngũ tinh Kim, Mộc, Thủy, Hỏa. Thổ thì gọi là thất chính, còn Kim, Mộc, Thủy, Hỏa. Thổ không phải là ngũ hành sao?
Đôi mày của Cửu Đầu Điểu giãn ra. lão ngẩng mặt nhìn trời, miệng tắc lưỡi than:
- Bình nhi! Ngươi thật không phải người thường, Hồ Hưu này không đủ tư cách làm sư phụ ngươi rồi, nếu cứ bó buộc làm đệ tử ta sợ phí đi một đóa kỳ hoa dị bảo của võ lâm!
Dứt lời lão lại lôi tay Long Bình chạy tiếp. Hai người đi được ước chừng hơn một giờ quả nhiên thoát ra khỏi Bạch Cốt Lâm, cánh rừng tàng dấu huyền cơ đã lấy mạng không biết bao nhiêu anh hùng võ lâm!
Ngước nhìn ánh trăng vằng vặc, tinh tú đầy trời, Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu cất giọng buồn nói :
- Long Bình! Tình sư đồ của ta và con chỉ trong vòng mấy ngày vậy thôi. Coi như ta đã truyền thụ cho con mấy chiêu tạm gọi là vừa mắt, nhưng từ nay Hồ Hưu này không thể làm thầy con được, thành tựu của con về sau nhất định hơn ta xa lắm. Ngươi hãy bảo trọng! Từbiệt!
Dứt lời lão tung người như bay vào bóng đêm, chớp mắt đã ở ngoài mười mấy trượng!
Long Bình kêu lớn :
- Sư phụ ! Sư phụ !...
Bỗng thấy hoa mắt, thì ra Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu đã quay lại đứng trước mặt chàng nói :
- Long Bình, ngươi nên nghe lời ta. cứ cố chấp như vậy sẽ uổng phí một đời ngươi, đây là...
Lão đột ngột dừng lời, ngưng thần nghe ngóng một hồi mới nói tiếp:
- Đây là món võ lâm kỳ bảo, ngày trước vô tình ta nhặt được, giờ tặng lại cho ngươi coi như kỷ niệm tình thầy trò trong mấy ngày giữa ta và ngươi.
Dứt lời lão lấy một túi vải đen nhỏ nhét vào tay Long Bình, rồi mặc chàng kêu réo lần thứ hai, bóng lão mất hút vào bóng đêm. Mắt Long Bình ứa lệ, chàng như đắm chìm vào vòng suy tưởng miên man niềm cảm khái trào dâng trong lòng. Giữa chàng với sư phụ tuy chỉ có duyên tương ngộ trong bốn ngày ngắn ngủi, nhất thời lìa xa vẫn thấy lưu luyến khôn cùng.
Nghĩ lại bốn ngày qua. sư phụ đối với chàng thật không thể tốt hơn được nữa. trong thời gian đó chàng hiểu được sư phụ là một người rất giàu tình cảm, mặc dù vẻ mặt người lúc nào cũng nghiêm khắc. Điều khiến chàng thương tâm nhất là mấy lời nói cuối cùng của người trước lúc chia ly. Sư phụ không nhận chàng làm đồ đệ nữa dù điều đó xuất phát từ ý tốt của người muốn thành toàn cho chàng, nhưng cũng làm thương tổn chàng không ít.
Chàng đứng đó giữa trời khuya ngơ ngẩn xuất thần, không biết chàng đã đứng đó bao lâu rồi, bỗng một trận kình phong lướt qua mặt lôi chàng về thực tại.
Nhìn lại túi vải đen trên tay thấy không còn nữa.
Long Bình giật mình nhìn lên, cách chàng hơn hai trượng một lão bà bà mũi khoằm nhìn không thấy cằm Bách Hoa giáo chủ bà bà Đồng Sầu, bên tay mụ đang cầm túi đen chuẩn bị mở ra.
Long Bình hồn phi phách tán, chàng biết Bách Hoa bà bà tuyệt nghệ kinh nhân, chàng mới luyện võ công mấy ngày dĩ nhiên không phải là đối thủ của mụ. Hơn nữa trong túi vải đen kia là võ lâm dị bảo, không thể khinh xuất để rơi vào tay người như vậy, thế là không kể gì đến bản thân, chàng xông lên kêu lớn:
- Trả cho ta! Trả cho ta! Ngươi làm gì mà cướp giật đồ trên tay ta.
Bách Hoa bà bà lạng người lui ra sau hơn trượng cười lạnh nói:
- Làm gì hả? Chỉ một tội ngươi vô cớ vào rừng thả Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu ra cũng đủ để ta lấy mạng ngươi rồi, nói gì một món đồ cỏn con này!
Bách Hoa bà bà vội mở túi vải ra xem bỗng nổi giận ném mạnh xuống đất nói :
- Ta cứ tưởng vật gì quý lắm, chẳng qua là một ít vàng vụn.
Long bình nhìn theo túi vải, quả nhiên theo cái ném của mụ từ trong túi vải văng ra một ít vàng vụn, bất giác chàng ngẩn người ra!
Bỗng nghe Bách Hoa bà bà hừ lạnh một tiếng nói :
- Tiểu súc sinh, ngươi từ đâu đến đây? Nói! Nếu không ta sẽ cho ngươi đi gặp Diêm Vương!
Long Bình nghĩ bụng:
"Nếu ta nói sự thật, chỉ sợ mụ cho đi còn nhanh hơn ! " Nghĩ xong giả bộ trấn tĩnh nói:
- Tại sao ta phải nói chứ! Ngươi làm gì được ta?
Lời nói của Long Bình làm Bách Hoa bà bà hơi ngạc nhiên, nhưng làm sao dọa được mụ? Chỉ thấy mụ từ từ tiến tới gần Long Bình cười hì hì nói :
- Khá lắm! Ngươi thật không nói?
Long Bình thấy mụ tiến tới gần trong lòng kinh hãi bội phần nhưng vẫn ưỡn ngực đứng yên bất động vì chàng biết có muốn đào tẩu cũng không được thì hà tất phải bỏ chạy!
Bách Hoa bà bà tiến tới gần Long Bình, thấy chàng còn nhỏ như vậy mà gan lớn hơn người, dáng mạo khôi ngô, tính khí lại kiên nghị quật cường chứng tỏ lại lịch không phải tầm thường nên chưởng đã giơ mà chưa muốn đánh xuống.
Ngay lúc đó một đạo kình phong nhắm ngực mụ kích tới. Bách Hoa bà bà giật mình hồi thủ định dùng chưởng tiếp chưởng. Không ngờ chiêu thức của đối phương quái dị vô cùng, luồng kình phong bỗng như hóa thành hàng chục luồng đồng thời kích tới, nhất thời mụ không sao đỡ hết được, vội vàng lạng người thối lui hơn trượng.
Chương trước | Chương sau