The Soda Pop
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 138 đánh giá )

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long - Chương 30 - Kinh thiên động địa

↓↓
Lúc Long Bình, Mặc Thanh, Mật Bình Nhi ba người về đến Thần Châu đã là tháng chín, bắc phong âm hàn từng đợt thổi về, lá phong đỏ ối bay đầy trời.


Thao Thiết Đại Bang Chủ với Cửu Thúc Công vừa lên bờ lập tức chia tay với ba người.


Long Bình tuy đã về đến đất liền nhưng lúc lúc lại nhìn Phúc Dao Sơn ẩn hiện dưới lớp sóng biển.


Bởi lúc năm người rời đảo tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng sư phụ Cửu Đầu Điểu Hồ Hưu của chàng đâu, nếu nói lão đã bị Thất Tuyệt Cư Sĩ Lịch Hóa gia hại thì quyết không thể được. Thao Thiết Đại Bang Chủ cũng nói với chàng như vậy.

bạn đang xem “Bạch Cốt Lâm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Long Bình lòng đầy phiền muộn cùng với Mặc Thanh và Mật Bình Nhi lên bờ, cả ba vội đến Phúc Ninh huyện thành trọ lại, chừng ba người vào đến trong trấn nhà đã đỏ đèn.


Mật Bình Nhi đi ra ngoài nghe ngóng tình hình không thu hoạch được tin tức đáng kể.


Ngày thu, ba người nhắm hướng tây trực chỉ, quyết tin đến tổng đàn Thanh Long Giáo, mấy ngày sau ba người đã bước vào địa phận tỉnh Giang Tây.


Bỗng nghe lời đồn đại Thanh Long Giáo Chủ Thần Long Chư Thiên lập đàn ở Hoàng Sơn Liên Hoa Phong phát thiếp mời, đồng thời truyền Kim Long Lệnh mời tất cả các cao thủ hắc đạo độc bộ giang hồ, vào một ngày của tháng chạp tề tựu về Hoàng Sơn Liên Hoa Phong để quyết một trận thư hùng với Cái Bang.


Bọn ba người Long Bình bắt được tin này vô cùng kinh hãi, đồng thời chuyển hướng đi về phương bắc sớm đến Hoàng Sơn, định lúc những người được Thần Long Chư Thiên mời thỉnh tề tựu đông đủ xông lên núi tấn công vào sào huyệt của chúng.


Với sức lực của ba người tính đến chuyện này quả là mạo hiểm nhưng mọi người đều tin rằng sau khi nghe được tin tức này thể nào Thao Thiết Đại Bang Chủ, Đại Đồ Tiên với Cửu Thúc Công cũng lập tức đến Hoàng Sơn.


Thứ nữa dọc đường Mật Bình Nhi có thể dùng thế lực Cái Bang khắp trong thiên hạ thông tri cho đồng môn hay tin để kéo lên Hoàng Sơn tiếp ứng.


Nào ngờ liên tiếp mấy ngày, đi qua luôn mấy trấn thành, Mật Bình Nhi tin khắp nơi không thấy bóng dáng một tên đệ tử Cái Bang nào. Đây quả thực là quái sự suốt mấy trăm năm nay chưa từng xảy ra. làm sao khiến Mật Bình Nhi không kinh ngạc cho được?


Hôm ấy, ba người tiến vào huyện thành Quảng Tín, đây nguyên là đầu mối giao thông thủy lục quan trọng, Cái Bang ở đây có một phân đà. Phân đà chủ sự này là Lạt Bì Đại Hồ vốn rất thân thiết với Mật Bình Nhi, nàng chắc chắn đến đây sẽ biết được nguyên ủy của quái sự này.


Nào ngờ lúc ba người vào khách điếm thuê phòng trọ thì xảy ra chuyện.


→ Khách quan! Xin lượng thứ cho tội tiểu nhân!


Khách điếm của tiểu nhân không thể để cho ba vị quý khách trú ngụ ở đây!


Ba người đi luôn hai, ba khách điếm,chỗ nào phổ ky cũng dùng lời lẽ cực kỳ khách sáo từ chối không cho ba người trọ.


Long Bình vốn đã thấy sự lạ dọc đường, giờ nghe các khách điếm nói như vậy càng khó hiểu, đến khách điếm thứ tư, đích thân ông chủ mặt mày ảo não ra dùng lời lẽ cực kỳ thương tâm từ chối.


Long Bình đã thấy bực mình, hỏi vặn lại :


→ Lão trượng nói như vậy là nghĩa làm sao? Chúng tôi ngủ trọn trả bạc, ăn cơm đưa tiền, tại sao lại không thể trú ngụ ở đây ch~ Lão trưởng quỹ nói:


→ Không phải tiểu lão không cho quý khách trú ngụ, chỉ sợ đánh nhau chết người rồi tiểu lão phải đi hầu quan !


Vừa nói lão vừa đưa tay chỉ Mật Bình Nhi nói tiếp :


→ Xin quý khách quan lượng thứ, tiểu lão dập đầu xin quý khách khai ân...


vừa nói vừa chuẩn bị quỳ xuống.


Long Bình vội đỡ lão nói :


→ Rốt cuộc thì ở đây đã xảy ra chuyện gì?


Một tên phổ ky bậm gan tiến lên tiếp lời:


→ Mấy ngày trước ở bổn thành xảy ra một quái sự, trong vòng một đêm chết luôn mấy chục tên ăn mày, hôm sau lại thêm gần chục tên bị giết, toàn bộ ăn mày chết chẳng toàn thây, rõ ràng đây là việc thanh toán ân oán trên giang hồ...


Bọn Long Bình ba người nghe đến đây hồn bất phụ thể, tên phổ ky kể tiếp :


→ Kết quả làm nên một trận mưa máu gió tanh náo loạn cả trấn thành, hai ngày nay mới hơi yên tĩnh trở lại, quý khách không thấy sao, khắp đường lớn đến hang cùng ngõ hẻm có thấy bóng dáng của tên hóa tử nào đâu, theo ý của tiểu nhân quý khách cũng nên sớm rời khỏi chốn này để khỏi mang họa vào thân.


Ba người nghe xong vừa kinh vừa nộ, đây rõ ràng là Thanh Long Giáo mang mối hận đi tên giáo chúng Cái Bang rửa nhục. Nhưng thủ đoạn của chúng thật hạ lưu ti tiện, đi trút hận lên đầu những người không đủ lực tự vệ, hành động trả thù quá tàn bạo khiến người ta căm phẫn.


Mật Bình Nhi trợn mắt nghiến răng trèo trẹo nói :


→ Việc đã như vậy, ta cũng không trú trong khách điếm nữa. hai vị cứ chọn phòng nghỉ ngơi trước.


Dứt lời nàng liếc Mặc Thanh nháy mắt làm hiệu rồi quay người quảy quả ra khỏi khách điếm.


Long Bình định kêu lại hỏi, Mặc Thanh đã bí mật bấm tay chàng một cái ra hiệu đừng hỏi lôi thôi.


Hai người đặt một phòng lớn sang trọng, tắm rửa xong, phổ ky dọn rượu thịt lên, Mặc Thanh dặn phổ ky sắp thêm một chén đũa tên phổ ky tuy kinh ngạc nhưng cũng mang thêm chén đũa lên phòng.


Mặc Thanh chờ hắn ra khỏi đóng chặt cửa. mở cửa sổ trông ra hậu viên, rồi nhìn Long Bình mửn cười.


Ngày trước Long Bình với Cửu Thúc Công đồng hành cũng từng đụng đến sách này, nên giờ nhìn thấy Mặc Thanh sắp đặt đã biết rõ ý nàng.


Hai người chờ một lúc lâu đến nỗi thức ăn đã nguội lạnh hết vẫn không thấy bóng dáng Mật Bình Nhi đâu, đang lúc hai người lo lắng như người trên đống lửa bỗng nghe tiếng gõ cửa "cộp, cộp." Tiếp theo là giọng của tên phổ ky:


→ Khách quan có phải họ Long? Có khách cầu kiến!


"Có khách cầu kiến? Khách nào vậy cà!" Long Bình từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ lần đầu tiên mới đến Quảng Tín, nào có quen biết ai mà khách đến thăm giờ này? Đang kinh ngạc chưa dứt đã nghe Mặc Thanh rời ghế cười khúc khích đáp:


→ Mau mời khách vào !


Cửa mở ra. bên ngoài có một thiếu niên thư sinh đứng đó, mày kiếm sắc nét hơi xếch lên trán, anh mục sáng ngời, mình mặc nho trang màu bích lam, đầu chít khăn nho sinh, miệng nhếch một nụ cười, khật khưỡng bước vào phòng.


Nguyên Mặc Thanh cứ ngỡ Mật Bình Nhi đến, bỗng thấy thiếu niên thư sinh xuất hiện nàng bất giác ngẩn người ra nhìn.


Bởi thiếu niên thư sinh ít ra cũng cao hơn Mật Bình Nhi một cái đầu. Diện mạo chân thực của Mật Bình Nhi nàng cũng đã biết qua. người này quyết không phải là Mật Bình Nhi giả trang.


Thiếu niên thư sinh sau khi tiến vào phòng chỉ lo quan sát bốn phía xung quanh, nào giống khách đến bái kiến, chỉ giống như tân vật gì mà đến đây vậy.


Long Bình thấy gã đến đột ngột, bên trong chắc còn có nội tình không khỏi ngưng thần giới bị, đồng thời đứng dậy bước tới ôm quyền khách sáo nói:


→ Tại hạ Long Bình, dám hỏi huynh đài phương danh quý tánh? Từn Long mỗ có việc gì?


Thiếu niên thư sinh làm như tai ngơ mắt điếc, chẳng nói chẳng rằng, cứ quan sát bốn phía chung quanh một hồi, bỗng lẩm bẩm nói một mình:


→ Nếu không phải hai ngươi không đáng chết thì cũng là chưa đến lúc chịu chết!


Long Bình nghe hắn lớn lối kẻ cả. thái độ vô lễ thì tức giận vô cùng, nhưng cũng lấy làm ngạc nhiên, đối phương là ai tại sao lại đến đây rồi nói năng vô lối như vậy Bèn cất giọng lạnh lùng hỏi:


→ Rốt cuộc thì các hạ là ai? Đến đây vì việc gì?


Vừa nói đã thấy thiếu niên thư sinh cất bước khệnh khạng định bỏ đi, Long Bình càng nổi nóng, chàng đâu phải là để cho người làm trò cười.


Thân hình nhích động, nhanh như chớp đã đến đứng trước cửa. "sầm " một tiếng đã đóng sập cửa lại.


Có tiếng róc rượu, tiếng ly chén chạm nhau lanh canh.


Long Bình quay đầu lại đã nhìn thấy thiếu niên thư sinh không khách sáo chút nào, tự động ngồi xuống tự chuốc tự ẩm, tựa như song phương là bằng hữu lâu năm không bằng.


→ Úy, nhị vị xin mời! Không nên khách sáo như vậy!


Long Bình với Mặc Thanh thấy đối phương có thái độ vô lễ như vậy lửa giận đã phát cháy trong lòng, nhưng chưa tiện phát tác, bởi không biết cuối cùng đối phương là bằng hữu hay kẻ thù.


Hai người bất giác nhìn nhau một cái, trong lòng bối rối vô cùng.


Long Bình chợt động tâm cơ, tâm niệm chuyển động nhanh như điện, bèn bước đến ngồi xuống đối diện với thiếu niên thư sinh.


Thiếu niên thư sinh giơ bình rượu lên lập tức thấy một vài giọt rượu từ miệng bình bắn vọt lên bay qua rơi ngay vào chén trước mặt Long Bình, chén vừa đầy, vòi rượu cũng vừa hết, không thấy văng ra ngoài một giọt Long Bình thấy đối phương biểu diễn công phu không khỏi kinh hãi thầm, kỳ thực vận công làm rượu vọt lên như vậy không có gì đáng nói, phàm những tay luyện nội công đều có thể làm được. Khéo ở đây là cách xa như vậy, mà róc đúng ngay vào chén, không rơi ra ngoài nửa giọt lại vừa đầy chén thì vòi rượu cũng dứt, chàng cũng không dám đoan chắc mình có thể làm được như vậy.


→ Cạn chén! Cạn chén! Tha hoa kính phật, kính các hạ một chén!


Thiếu niên thư sinh từ lúc vào phòng đến giờ Long Bình mới tiếp xúc mục quang của hắn. Long Bình cảm thấy mục quang của hắn như có cây gai đâm vào mắt khiến người nhìn khó chịu vô cùng.


Nhưng ánh mắt hắn như hàm chứa một uy lực kinh người khiến chàng bất giác cũng nâng chén...


Thiếu niên thư sinh ngửa cổ uống cạn, Long Bình cẩn thận chỉ dám chạm môi một chứ không uống.


Thiếu niên thư sinh cười nhẹ, lại lẩm bẩm một mình:


→ Nhân tâm bất cổ, thế phong nhật hạ. khả liên khả than !


(Lòng người không lạ. phong ba trong thiên hạ.


đáng tiếc đáng thương) Lại thêm một câu nói không đầu ẩn ý khó hiểu.


Long Bình không nhịn được cầm chén đưa tới trước nói:


→ Tại hạ kính lại một chén!


Cái đẩy của Long Bình đã vận đủ công lực nơi chưởng, lập tức có một luồng kình khí vô hình áp tới mãnh liệt. Thiếu niên thư sinh làm như cũng vô tình cầm bình rượu đưa tới trước nói :


→ Khoan đã! Khoan đã! Trong chén không có rượu, làm như vậy là thiếu thành ý !


Thiếu niên thư sinh chỉ đưa bình rượu tới vừa chạm vào chén Long Bình đã thu ngay về nhưng kình lực của Long Bình cũng bị hóa giải vô hình vô ảnh. Long Bình không khỏi kinh hãi thầm.


Võ công của người này thật kinh thế hãi nhân, lại nữa song phương không công nhiên đối địch, nên có điều còn chưa chắc chắn, nhưng thái độ ngông ngông cuồng cuồng, thần thần bí bí của đối phương khiến người khó đoán nông sâu.


Long Bình ngạc nhiên còn chưa dứt, thiếu niên thư sinh đã róc đầy chén rượu, mửn cười nói :


→ Không sai, quả thật có chuyện như vậy nhưng ngươi trong nhà đã có sẵn, tại sao lại còn tranh giành với đại ca của bọn ta đâu có lý nào lại như vậy được !


Long Bình nghe nói như rơi vào chín tầng sương mù, không biết rốt cuộc đối phương là ai, hắn nói toàn những câu không đầu không đuôi như vậy là có ý gì?


Long Bình không ngăn được cất tiếng hỏi :


→ Thật sự các hạ đến đây có việc gì? Hà cớ gì không mở cửa nhà ra mà nói cho rõ?


Thiếu niên thư sinh chưa kịp đáp lời, Mặc Thanh đứng bên cạnh bất chợt cất tiếng hỏi :


→ Các hạ chắc là sư huynh của Mật Bình Nhi, có điều không biết là Thượng Văn (chén gừng) hay là Diêm Quán (hũ muối)?


Thiếu niên thư sinh chấn động toàn thân, song mục tinh quang tứ xạ. ngưng mục nhìn Mặc Thanh, lâu lâu sau mới cất tiếng cười chữa thẹn, nói :


→ Bình nhi nói không sai, một người võ công cao cường, một tâm cơ thế ngoại vô song. Hà hà... hóa tử Diêm Quán ta coi như đã được kiến thức qua!


Thì ra kẻ đến quấy trí lại chính là sư huynh của Mật Bình Nhi, Diêm Quán. Hũ muối nguyên là một thứ không thể thiếu trong nấu ăn, nhưng nếu cho nhiều thì đồ ăn cũng khó nuốt.


Một khi biết rõ thân phận của đối phương thì lòng cảnh giác tạm thời được hóa giải, nhưng trong lòng thấy khó chịu vô cùng.


Dù Cái Bang với Long Bình, Mặc Thanh hai người có giao tình thân mật, nhưng Diêm Quán cũng không nên vừa gặp mặt đã đùa giỡn theo lối đó, lại có giả điên giả khùng nói toàn những câu không đầu không đuôi khiến người nghe không hiểu, trong lòng Long Bình đã hơi giận, không ngăn được lạnh lùng nói :


→ Thì ra là Diêm Quán huynh, thất kính thất kính!


Nhưng theo chỗ tiểu đệ biết dường như Cái bang có một điều bang quy hằng cửu bất biến, không biết Diêm huynh có thể giải thích cho tiểu đệ tỏ tường?


Diêm Quán nghe Long Bình nhắc tới bang quy, hơi giật mình, không biết hắn đã phạm đến điều nào, nghiêm mặt nói :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Bàn tay mẹ

Bàn tay mẹ

Khi tôi còn nhỏ, tức là cái thời chỉ thích được ngủ với bố mẹ vì có thể tránh

24-06-2016
Là chính mình

Là chính mình

“Tuổi trẻ lạc lối. Cuộc đời này, gặp nhau đã là một mối duyên...”. *** Phương

23-06-2016
Má, con và...

Má, con và...

"Nhưng giờ tôi biết má cũng buồn, bởi nhiều lúc tôi bỏ bà một mình ở nơi cũ, thời

24-06-2016
Đơn xin phép hẹn hò

Đơn xin phép hẹn hò

Sau khi tụi mình học chung với nhau gần hết năm, tớ nhận ra cậu thật sự rất là dễ

30-06-2016
Yêu thương không lời

Yêu thương không lời

Hôm nay là ngày họp phụ huynh cho Tí, mẹ tất tưởi chạy sang nhà hàng xóm mượn đôi

26-06-2016