Gã ngư phủ liền cười nói :
bạn đang xem “Bạch Cốt Lâm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
→ Có người nhờ tôi giao cho lão bá một bức thư!
Dứt lời gã lôi trong ngực áo ra một bao giấy dán kín, hướng lên ném mạnh! Gã ném không ngay cạnh Huyết Sát Lý Động mà cách lão đến bốn năm trượng.
Khi Huyết Sát Lý Động cúi nhặt lá thư thì gã đã nhanh tay chèo thuyền mất dạng. Mở bao giấy ra xem bên trong đã gói sẵn một viên đá. bên trong có một mảnh giấy, thấy viết chữ:
"Kính thỉnh Thanh Long Giáo giáo chủ Thần Long Chư Thiên các hạ.
Đúng ngày hai mươi ba tháng này tại Mạc Phụ Sơn cung hầu đại giá.
Tử ước hội, bất kiến bất tán !" Bên dưới rõ ràng viết bốn chữ "Long Bình" và "Mặc Thanh." Huyết Sát Lý Động thất kinh vội quay người đi báo giáo chủ. Cùng buổi sáng sớm hôm ấy, ở tiểu trấn Lộc Giáo phía nam Động Đình Hồ, Đoàn Thái Nhi đang nghênh nghênh ngó ngó trên con đường độc nhất trong tiểu trấn tìm người khả nghi.
Bỗng thấy một gã tiều phu gánh một gánh nặng hối hả từ phía đối diện chạy ra. không biết vô tình hay cố ý gã tông cả gánh củi vào người Đoàn Thái Nhi. Đoàn Thái Nhi nộ khí xung thiên, định đập cho gã tiều phu một trận nên thân, bỗng thấy gã la oái oái ngồi dậy chỉ Đoàn Thái Nhi nói:
→ Ngươi... người có phải tên là Thái Nhi không?
Đoàn Thái Nhi nghe nói càng giận vung tay giáng cho gã tiều phu một cái bạt tay, miệng mắng lớn :
→ Cái tên Thái Nhi để cho ngươi gọi hay sao?
Cái bạt tay giáng xuống, rõ ràng sắp trúng gã đến nơi, đột nhiên gã quay người như bị chưởng phong kích trúng, quay theo gánh củi một vòng. Gánh củi đập trúng vai Đoàn Thái Nhi một cú đau điếng! Hắn giận đến thò lò lỗ mũi, định giáng cho tên tiều phu một cước, nhưng tên tiều phu bị sức chấn động của gánh củi đập trúng vào vai. Đoàn Thái Nhi đứng không vững té nhào xuống đất.
Gã tiều phu vội vàng bò dậy miệng không ngừng kêu lớn:
→ Thái Nhi! Thái Nhi! Ngừng tay đã! Có người khác ở ngoài trấn giao một bức thư bảo trao cho ngươi ! ái, ngươi cầm lấy.
Thái Nhi vung tráo định chộp xuống đầu gã. gã vội nhét phong thư vào tay Thái Nhi miệng kêu la bải bải.
Bỗng lúc đó nghe tiếng gọi "Thái Nhi, Thái Nhi" từ sau lưng Đoàn Thái Nhi nhìn lại quả nhiên nhị vị sư phụ âm Dương Song Thi song song đi tới, vội đưa bức thư ra. âm Thi Diêm Bà giành lấy, mở ra xem...
"Kính thỉnh âm Dương nhị vị tiền bối !
Đúng hai mươi ba tháng này tại Mạc Phụ Sơn cung hầu đại giá Tử ước hội, bất kiến bất tán !" Bên dưới dĩ nhiên đề "Long Bình" và "Mặc Thanh." âm Thi Diêm Bà cười lạnh nói :
→ Hai đứa súc sinh này quả là gan lớn hơn trời, dám gỉn thư khiêu chiến âm Dương Song Thi, thật muốn tìm đường chết!
Dương Thi Tang Phu nhíu mày nói :
→ Chưa chắc, theo ta việc này tất có người hý lộng quỷ thần, chúng ta xuất sơn lần này lỡ bị bại dưới ta hai tên tiểu súc sinh này thật khiến người ta cười rớt răng!
Tiếp đó lão quay sang Đoàn Thái Nhi hỏi:
→ Thái Nhi ! Ai giao phong thư này cho ngươi?
Thái nhi quay người tìm gã tiều phu, nhưng gã đã đi mất dạng từ lúc nào, đành đem sự việc kể lại. Dương Thi Tang Phu nhăn mày nói :
→ Việc này có cần thông tri cho Chư Thiên biết không?
âm Thi Diêm Bà tiếp lời :
→ Hà tất phải thông tri cho hắn, chỉ sợ hắn tưởng mình sợ rồi bảo hắn trợ lực ! hừ! Như vậy hóa ra nâng người hạ mình, không sợ lưu tiếng cười cho thiên hạ sao?
Dương Thi Tang Phu ngẫm nghĩ thấy có lý, thế là ba người nhằm hướng Mặc Phụ Sơn trực chỉ.
Đằng đông, thái dương như chiếc mâm vàng đỏ rực từ từ nhô lên, mỗi lúc một cao, càng lên cao chiếc mâm tự động nhỏ lại, buông ra ngàn vạn kim xà. mặt nước Động Đình Hồ như được giát vàng, lấp la lấp lánh Một chiếc thuyền câu bé nhỏ giữa mặt hồ mênh mông, một lão ngư phủ đứng trên thuyền uốn người tung lưới.
"Rào" một tiếng, chiếc lưới dài tung thành hình chóp phủ xuống mặt nước. Lão ngư phủ từ từ kéo lưới lên, nghe khá nặng tay, không ngờ mới sáng sớm mà đã gặp may như vậy. Lão kéo lưới khỏi mặt nước mới kinh hãi, trong lưới nào phải là cá. chỉ thấy một thiếu niên mình trần, toàn thân trắng nhợt, trên lưng vết thủng rách toác da từng đường, từng đường vết roi đánh, vết thương ngâm nước lâu giờ chỉ thấy màu tím Lão ngư phủ cố gắng trấn tĩnh. Lão cũng là người có thiện tâm, định bụng đem lên bờ chôn cất tránh cảnh bị cá rỉa thây. Lão lôi thi thể chàng thiếu niên lên thuyền thấy ngực còn hơi ấm, may quá thì ra chàng chưa chết. Lão vội vạch lưới ôm chàng đặt vào trong khoang, lấy một tấm chăn rách đắp lên, bỏ dỡ buổi đánh cá. gấp gáp chèo thuyền về phía nam Động Đình Hồ.
→ Ủa! Cổ lão ! Sao mới ra lại trở về?
Trên mặt hồ một đám thuyền câu lên tiếng. Thì ra lão ngư phủ họ Cổ. Cổ lão ho khan mấy tiếng trả lời :
→ Lão già rồi, vô dụng đến nơi rồi !
→ Ủa! vậy còn Tiểu Trúc cô nương đâu?
Cổ lão đằng hắng:
→ Nó à? Trời chưa sáng đã đi Dương Lạc Châu !...
Rồi lão thở dài, con gái lớn rồi, không khiến được nó nữa!
Miệng nói nhưng tay lão vẫn quẩy mái chèo không ngừng. Không bao lâu đã rời xa hết mấy chiếc thuyền câu giữa hồ, từ từ cặp vào bờ! Cổ lão quay lại nhìn chung quanh không thấy có ai, mới khom lưng bước vào khoang thuyền, ôm cả người lẫn chăn vội vàng bước lên bờ. Sau vạt rừng tre ẩn hiện một ngôi nhà cỏ hai gian. Cổ lão đi đến cửa bất giác "ủa " lên một tiếng, bởi cánh của tre chỉ khép hờ. Cổ lão gọi nhỏ :
→ Tiểu Trúc sao ngươi về sớm vậy?
Trong nhà lặng thinh không nghe trả lời. Cổ lão vội đẩy cửa bước vào. Chỉ thấy một tiểu cô nương tuổi chừng đôi tám đang ngồi giữa nhà đầu thắt hai bím dài, mình mắc áo hoa. mặc một chiếc quần xanh chân đi dày vải mới, đang vẩu miệng ra dáng giận dỗi. Cổ lão thấy thiếu nữ ngồi đó vội hỏi :
→ Tiểu Trúc, ta biết là con mà. sáng sớm đã vội vội vàng vàng sửa soạn nói là đi Dương Lạc Châu. Sao không đi mà ngồi đây?
Thiếu nữ này nguyên là khuê nữ của Cổ lão tên là Cổ Tiểu Trúc. Tựa như đang hờn dỗi điều gì vẫn chu mỏ ngồi đó. Không thèm nhìn lão. Cổ lão cũng không để ý đến thái độ của nàng vội đặt chàng thiếu niên xuống giường, quay người nói:
→ Chắc lại giận hờn Tiểu Hải nữa chứ gì? Thôi đừng ngồi ngẩn người ra nữa. mau đi nấu chén gừng cho ta cứu người.
Hai tiếng cứu người sau cùng của lão cũng đã làm cho nàng sực tỉnh, vội đứng dậy níu tay cổ lão hỏi:
→ Cứu người? Cứu ai? Người đâu gia gia?
Cô nương này quả là người nóng tánh, nói chuyện cứ như pháo nổ, hỏi liên tục khiến Cổ lão cũng phải bực mình, nói:
→ Đang nằm trên giường trong phòng, thôi người canh chừng hắn, để cha đi nấu nước!
Tiểu Trúc vội thả tay Cổ lão, bước vội vào phòng trong chỉ thấy chiếc chăn nằm trên giường, còn nhuốm máu hồng hồng. Nhưng còn người đâu? Nào có thấy ai? Tiểu Trúc thất kinh quay người chạy xuống bếp, vừa chạy vừa la:
→ Gia... ! Gia... ! Người đâu?
Lão vừa vào bếp, chưa kịp nhóm lò, nghe tiếng kêu vội quay đầu nhìn ra. bỗng đôi mắt lão trợn tròn kinh hoàng nhìn chăm chăm Tiểu Trúc... Không! Phải nói là lão kinh hoàng nhìn sau lưng Tiểu Trúc. Tiểu Trúc ngạc nhiên từ từ quay lại. Vừa nhìn ra sau lưng bất giác thét lên một tiếng hãi hùng, toàn thân run bắn, hồn phi phách tán...
Chương trước | Chương sau