Ngày hôm ấy Long Bình không rời khỏi thư phòng một bước, không phải chàng không dám đi mà bởi chàng không muốn.
Quả như người giấu mặt nói, chàng đến đây để làm gì, nếu không phải đến đây để dò tìm tung tích phụ thân thì chuyến đi này thật vô nghĩa!
Đến giờ tý, trăng sáng làm mặt hồ như dát bạc. Long Bình đang trên giường xếp bằng luyện công, bỗng nghe một tiếng động nhỏ bên ngoài cửa sổ, vội mở mắt nhìn ra.
Ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng người. Theo bóng người phán đoán thì là Thủy Long Đàn chủ Thủy Thần Cao Mãnh chứ không ai khác.
bạn đang xem “Bạch Cốt Lâm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Long Bình nghĩ thầm:
→ Hừ, các người còn phái người giám thị ta. đáng ghét. Ta không làm cho các ngươi nếm mùi đau khổ thì không phải là Long Bình !
Thấy bóng người thoắt cái đã lui ra. Long Bình chuyển động tâm cơ, xé tấm chăn ra một mảnh lớn, vung tay ném mạnh qua cửa sổ, còn chàng thì nằm xuống giường chú mục nhìn ra.
Mảnh vải bay ra cửa sổ phát ra tiếng kêu phần phật như tiếng quần áo đánh gió. Bên ngoài lập tức có bóng người xuyên cửa sổ nhảy vào.
Long Bình nhìn rõ, quả nhiên là Thủy Thần Cao Mãnh. Lập tức ra tay nhanh như gió một chưởng cách không đánh ra. Thủy Thần Cao Mãnh bất thần như chạm vào một bức tường sắt bị chấn động ngược bay ra cửa sổ rơi ầm xuống hồ.
Long Bình lập tức đứng gần cửa sổ cười nhẹ nói :
→ Giả mỗ muốn đi thì Thủy Long Đàn các ngươi làm sao giữ nổi, chỉ vì Giả mỗ không có nhã hứng mà thôi !
Thủy Thần Cao Mãnh quẫy người phóng lên bờ, nhưng thẹn đỏ mặt không dám quay đầu nhìn Long Bình, bỏ đi mất dạng.
Long Bình chưa dút tiếng cười đã nghe ngoài cửa có tiếng bước chân thật nhẹ từ từ bướng vào phòng.
Long Bình nổi giận thất khiếu như muốn ra lửa.
tung người tới trước, song tráo đưa ra chộp vào kẻ mới đến Bởi nghe tiếng bước chân có vẻ như võ công cũng tầm thường nên chàng định chộp được lập tức ném luôn xuống hồ.
Nào ngờ chỗ chàng chạm tay vào mềm nhũng lại như đàn hồi thất kinh vội rụt tay thối lui, định thần nhìn lại thì ra là thiếu niên thư sinh Mặc Thanh.
Có điều lúc này gương mặt nàng như táo chín đỏ đến tận mang tai, thì ra Long Bình chạm tay ngay ngực đối phương.
Long Bình kinh hãi nói :
→ Thì ra là ngươi...
Lúc này Mặc Thanh đã trấn tĩnh, nghiêm mặt nói :
→ Tại sao ngươi cứ lưu luyến mãi nơi này chưa chịu trốn đi?
âm thanh cực nhỏ, chỉ một mình chàng nghe thấy, dù kẻ rình ngoài cửa sổ sợ cũng không nghe được.
Long Bình định thần lại, vừa định nói mục đích chàng đến đây bỗng nhớ đến thân phận nàng, chỉ mỉm cười nói:
→ Thì ra cô nương là người của Thanh Long Giáo, thất kính, thất kính.
Mặc Thanh hơi sững người nói:
→ Ta không những là người của Thanh Long Giáo mà còn là con gái của giáo chủ Thần Long Chư Thiên:
Chưmặc Thanh!
Long Bình vạn phần kinh hãi, cũng may chàng chưa lỗ mãng thổ lộ mục đích đến đây, nếu không họa lớn đáo đầu Bỗng nghe Mặc Thanh nói tiếp :
→ Nhưng ta đã biết được, ta không phải con ruột lão, ta nguyên họ Mặc... Hơn nữa. cả nhà ta táng mạng dưới tay lão tặc. Ta nói những lời này có thể ngươi không tin nhưng ta đã thăm dò kỹ càng, việc này quyết không thể sai nên ta định đào tẩu, luyện thành tuyệt học rửa sạch mối huyết hải thâm thù. Nếu không như nguyện luyện thành tuyệt thế võ công để rửa thù thì ta cũng tránh xa được lão...
Long Bình nghe xong bán tín bán nghi, nhưng vẫn quay nhìn bốn phía sợ có người ẩn trong bóng tối nghe lén.
Lại nghe Mặc Thanh nói :
→ Ngươi nhìn gì? Ta đã chờ ngoài cửa đến mấy thời thần Ngoài Cao Mãnh cứ đi đi lại lại bên ngoài ra không còn ai khác, ngươi cứ yên tâm!
Long Bình nói :
→ Người cần yên tâm là ngươi chứ không phải ta!
Mặc Thanh mỉm cười thật tươi, đột nhiên chau mày nói:
→ Bình ca! Sao còn chưa đi? Nói cho ta biết, tại sao?
Hai tiếng "Bình ca " nghe sao ngọt ngào thấm đượm ân tình Long Bình nghe thấy không khỏi kích động, tim đập thình thịch, hồn bất phụ thể.
Thật lâu sau mới trấn tỉnh được:
→ Không phải ta không muốn đi, chỉ tại chưa đi được!
→ Ai ngăn cản ngươi?
→ âm Dương Phán Tề Phi nói phụng mệnh giáo chủ...
→ Phụng mệnh giáo chủ!
Mặc Thanh hốt hoảng, thần sắc biến đối, gương mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch như xác chết.
Lâu sau mới nói:
→ Bình ca. chứ không phải... chứ không phải đại ca không đi vì lý do riêng?
Từ lúc trưa Long Bình đã nghĩ cách thăm dò tin tức thông qua Mặc Thanh, nên nhân cơ hội hỏi tới :
→ Theo ta suy đoán, thì Thiên Lôi Chưởng Long Quyền người thất tung mười mấy năm nay đang bị giam cầm trong Thanh Long Giáo.
Mặc Thanh nghe Long Bình nói không lạnh mà run, bất giác thối lui nửa bước, run giọng nói :
→ Ai nói cho ngươi biết?
Long Bình thấy nàng tỏ vẻ kinh hãi như vậy chắc cũng biết rõ tung tích phụ thân, nên định truy vấn thêm.
Nhưng đến giờ phút này chàng vẫn chưa chắc thân phận nàng ra sao nên vẫn chưa dám thổ lộ.
Bèn nói:
→ Do Tụ Lý Càn Khôn Tần Uy vô tình nói lộ ra!
Mặc Thanh nghe đến đây đột nhiên lộ nét vui mừng nói:
→ Hay lắm! Phen này lão khó thoát rồi !
Long Bình đỡ lời:
→ Lão đã thoát rồi, lại thoát đi thật xa. sợ trên thế gian này ngươi tìm không ra lão nữa!
Mặc Thanh thông mình còn hơn Long Bình mấy phần lẽ nào không hiểu ý câu nói của chàng, mặt mày rạng rỡ như hoa xuân lộ khai, hỏi :
→ Thật sao? Bình ca. ca ca không gạt... không gạt muội chứ ?
Long Bình vẫn làm như không để ý cách xưng hô của Mặc Thanh, nói:
→ Ta gạt ngươi làm chi !
Rồi tiếp đến chàng mang việc xảy ra trong đại sảnh nhất nhất kể cho Mặc Thanh nghe.
Mặc Thanh im lặng nghe, xong bỗng như sực nhớ điều gì:
→ Ngươi... ngươi cũng ho...
Tiếng "Long" chưa thốt ra nàng đã kịp dừng lại, mỹ mục chăm chăm nhìn chàng.
Thật lâu nàng mới chậm rãi nói ; - Nếu muội đoán không lầm thì ca ca là... là công tử của Long tiền bối! Nếu đúng như vậy thì ca ca càng nên sớm rời khỏi chốn này !
Long Bình không thừa nhận cũng không phủ định, nói:
→ Không sai! Ta nên sớm rời khỏi chốn này, nhưng liệu có đi được không?
Vừa dút lời bỗng thấy một luồng kình phong mãnh liệt áp xuống đầu.
Long Bình thất kinh, nghiêng người lui về cạnh giường, kinh hãi chưa dút, kình phong đã tan hết, chỉ thấy Mặc Thanh trong một nháy mắt như vậy đã biến mất tung.
Long Bình còn đang kinh hãi không biết luồng kình phong đó xuất phát từ hướng nào bỗng nghe tiếng quài trượng "cộp, cộp," âm Dương Phán Tề Phi đã đến trước cửa Đồng thời Thủy Thần Cao Mãnh và Độc Sát Triệu Ngũ đã sánh vai đứng ngoài cửa sổ, sáu mắt như hung thần ác sát nhìn khắp phòng, nhưng trong phòng ngoài Long Bình ra không có người thứ hai.
Vẻ mặt ba người hiện rõ nét kinh ngạc.
Nhìn thấy ba người Long Bình chợt tỉnh ngộ, thì ra luồng kình phong lúc nãy có ý cứu trợ chàng với Mặc Thanh, vội mỉm cười nói:
→ Tam vị đêm khuya giá lâm, không biết có điều chi chỉ giáo?
âm Dương Phán Tề Phi cất giọng âm trầm nói :
→ Đến xem các hạ có an giấc không!
Long Bình cười ha hả nói :
→ Phiền các vị nhọc lòng, Giả mỗ đắc tội ! Đắc tội !
Chàng vừa dút lời bỗng nghe tiếng nổ long trời lở đất, cả bốn người thất kinh nhìn ra mặt hồ.
Chỉ thấy mặt hồ dậy sóng, sủi bọt trắng trời như mặt trăng vừa rơi xuống hồ không bằng.
Bốn người bị biến cố này làm kinh ngạc ngẩn người, nhìn chết trân mặt hồ. Nhưng sau lưng bốn người một bóng người nhỏ thó nhẹ nhành như mèo đêm lẻn ra khỏi phòng mất dạng.
Sáng hôm sau, Long Bình đang sốt ruột chờ Thanh Long Giáo chủ Thần Long Chư Thiên xuất hiện thì a hoàn lại bưng đến một mâm điểm tâm thịnh soạn.
Lúc ả đẩy mâm điểm tâm qua cho chàng, dưới đáy chén rớt ra một mảnh giấy màu hồng xếp nhỏ, lại bốc lên mùi hương u nhã.
Long Bình biết Mặc Thanh có tin gì cho chàng vội nhặt lên định giở ra xem, chợt thấy bóng âm Dương Phán Tề Phi lén lén lút lút giám sát chàng.
Sợ liên lụy đến Mặc Thanh với a hoàn nên không dám mạo hiểm. Liền giả như không có việc gì, cứ ngồi ăn uống tự nhiên. Bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, đất trời như nghiêng ngả. rồi không kịp phản ứng gì đã mất hết tri giác hôn mê bất tỉnh.
Không biết bao lâu sau, Long Bình mới tỉnh lại, đầu tiên chàng cảm giác lạnh thấu cốt, như nằm trong hố băng ngàn năm.
Long Bình mở mắt nhìn ra. chỉ thấy xung quanh tối đen như mực, xoè bàn tay không thấy rõ ngón. Một lúc sau, chàng quen dần với bóng tối mới nhìn thấy được xa hơn trượng.
Nhưng khi nhìn rõ cảnh vật xung quanh Long Bình không khỏi hồn phi phách lạc, nguyên chỗ chàng nằm xung quanh xương trắng nhan nhản, giống như một nghĩa địa lộ thiên.
Đây là nơi nào?
Long Bình từ từ nhớ lại sự việc trước lúc hôn mê, cứ ngỡ mình đã bị đọa xuống mười tám tầng địa ngục, kinh hãi cắn mạnh vào đầu ngón tay.
Chương trước | Chương sau