Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 4 đánh giá )

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long - Chương 11 - Long đàm hổ huyệt

↓↓
Niên Ngư Thao hay còn gọi Niên Ngư Khẩu, xưa nay vốn là một thị trấn phồn hoa phía tây nam Giang Hạ.


Vào lúc hoàng hôn trên đường phố, trong tửu lầu người ta đang chen chúc nhau ăn uống vui chơi bỗng nghe có tiếng người kêu lớn:


→ Ủa. gã kia làm gì coi quái dị quá.


Bỗng thấy trong đám đông xuất hiện một quái nhân tay cầm cần câu, đầu đội rổ tre, mình mặc bộ trường bào rộng thùng thình, mặt vàng như nghệ, đôi chân mày xếch ngược rậm rì, trên má một vết sẹo to tướng, trông mặt khoảng trên dưới ba mươi tuổi.

bạn đang xem “Bạch Cốt Lâm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Quái nhân dạo một vòng quanh đường phố rồi ghé vào Tứ Hải Xuân tửu lầu.


Bọn tiểu nhị thấy quái nhân vào chẳng những không lấy làm lạ mà còn cung kính mời lên lầu, chọn một chỗ yên tĩnh, rồi không đợi kêu lập tức dọn đầy một bàn rượu thịt.


Quái nhân cũng không khách sáo, dựng cần câu xuống nhưng vẫn đội chiếc rổ, bắt đầu ăn uống! Lạ một điều quái nhân ăn uống cúi lên cúi xuống nhưng chiếc rổ thủy chung vẫn không thấy tròng trành.


Quái nhân này không phải ai khác mà chính là Long Bình mạo hiểm đến phó hội.


Từ khi bị Tần Lực gia hại không thành ở Ngạc Thành, một đêm chàng lén rời khách điếm, ăn mặc hóa trang thành một quái nhân như vậy, mục đích là để bọn Tần Lực với người của Thanh Long Giáo không nhận ra chàng, Thứ nữa. cần câu với rổ tre trên đầu cũng có thể làm vũ khí phòng thân.


Không ngờ từ lúc chàng hóa trang như vậy bất kể đến nơi nào, khách điếm đều không lấy tiền, lại hầu hạ vô cùng cung kính. Lúc đầu Long Bình cứ ngỡ hóa trang như vậy vẫn không giấu được tai mắt của Thanh Long Giáo. Nhưng về sau chàng mới biết, trông dáng mạo chàng cổ quái như vậy bọn giáo đồ Thanh Long Giáo tưởng là quí khách được Thần Long Chư Thiên mời đến phó hội nên nhất nhất đều rất lễ phép.


Long Bình vốn muốn che giấu thân phận nên đối phương tưởng lầm cứ để tiếng lầm, dọc đường chàng cứ ghé các tửu lầu khách điếm lớn của Thanh Long Giáo ăn uống nghỉ ngơi, đồng thời thăm dò thử thế lực của Thanh Long Giáo lớn mạnh bực nào. Quả nhiên dọc hai bên bờ Trường Giang chỗ nào cũng có phân đàn, cao thủ vô số, thế lực không phải nhỏ thật không hổ là một trong tam giáo lớn nhất vũ nội.


Lại nói đang lúc ăn uống ngon lành, Long Bình bỗng nghe sau lưng có tiếng cười lạnh kèm theo là một cái xương gà rơi trên chiếc rổ trên đầu chàng.


Long Bình quay lại, ngoài hai bàn của các thương nhân ra chỉ có một đôi thiếu niên nam nữ ngồi cạnh cửa sô Gã thiếu niên trạc mười bốn, mười lăm tuổi, mặt mày thanh tú, chỉ tiếc cặp mắt có góc cạnh tàng ẩn sát nghiệp trầm trầm. Thiếu nữ quay mặt ra cửa sổ nên nhìn không thấy diện mạo ra sao. Nhưng cũng đoán được nàng chừng mười sáu, mười bảy tuổi thì ra đây là hai chị em.


Long Bình quan sát hai chị em nọ một hồi, bỗng thấy gã thiếu niên nhếch mép cười lạnh, vẻ mặt khinh mạn coi thiên hạ không ra gì.


Long Bình thấy hai người không có vẻ là người xấu nên không để ý, quay sang ăn tiếp.


"Bốp" một tiếng nho nhỏ, lại một cái xương gà rơi vào rổ trên đầu Long Bình.


Chàng cau mày nghĩ thầm:


"Chẳng lẽ ngươi lại có ý đắc tội với bổn nhân . " Tâm niệm chưa dút bỗng nghe tiếng quát khẽ:


→ Tiểu Long! Ngươi còn nghịch ngợm như vậy tỉ tỉ đi về đây!


Tiếng nói tuy nhỏ nhưng lọt vào tai Long Bình khác nào tiếng sấm, toàn thân chàng rúng động, bởi thanh âm này ngày đêm cứ văng vẳng bên tai chàng.


Tức tốc quay đầu nhìn lại, chiếc rổ trên đầu chàng cũng quay đi mấy vòng, bốn mắt nhìn nhau, song phương đều cảm thấy chấn động.


Thì ra Long Bình thấy thiếu nữ cực kỳ khả ái, mày liễu cong cong, đôi mắt to đen như ươn ướt, mũi thẳng, đôi môi như đóa anh đào hé nở, dung mạo như hoa khai thật chẳng khác nào cửu thiên tiên nữ hạ trần.


Nhưng Long Bình cảm thấy chấn động không phải vì nét đẹp của nàng, nhưng sao nàng. nàng. lại giống Mặc Thanh đến vậy? Đặc biệt sau khi bốn mắt chạm nhau, đôi mắt ấy . đôi môi cong cong hờn dỗi của Mặc Thanh ngày nào, giống lắm. làm sao không khiến chàng kinh ngạc chứ.


Chàng nhìn thiếu nữ không nháy mắt, quan sát một hồi, gã thiếu niên càng nổi giận, tiện tay bưng tô canh trên bàn vung tay ném vào mặt chàng.


Gã thiếu niên thấy Long Bình không tránh né đoán chắc bị ướt hết từ đầu đến chân.


Nào ngờ, Long Bình chỉ khẽ nghiêng đầu, cả tô canh rơi vào trong rổ, hàng trăm chiếc lỗ nhỏ nhưng không thấy một giọt canh rơi xuống.


Thiếu niên tán đởm kinh hồn, bỗng nghe tiếng "cộp, cộp,, vang lên phía cầu thang.


Long Bình liếc mắt nhìn chỉ thấy một lão nhân mặt nửa đen nửa đỏ, không ai khác hơn chính là âm Dương Phán Tề Phi, trong lòng không khỏi giật mình, thiếu nữ nhìn thấy âm Dương Phán Tề Phi liền dẫn gã thiếu niên đi ra. cả ba lập tức xuống lầu.


Nhưng đến đầu cầu thang, thiếu nữ còn quay đầu nhìn lại Long Bình, nét mặt đầy vẻ nghi ngờ. Cái nhìn của nàng Long Bình thấy sao mà quen thuộc, bất giác chàng cũng ngưng mục nhìn vào mắt đối phương.


Thiếu nữ đã khuất dạng, nhưng Long Bình vẫn ngồi ngẩn ngơ một hồi lâu, nghĩ thầm:


"Lẽ nào Mặc Thanh là gái hay sao? Không thể được! Không thể được!" Trong lúc chưa chứng thực nàng là Mặc Thanh chàng quyết không thể tin được.


Đang lúc ngồi ngây người ra. chợt chàng giật mình khi nghe một tiếng cười nhẹ:


→ Các hạ. ẩm thực một mình không thấy buồn sao?


Ngước mắt nhìn lên, đã thấy một Thanh bào lão nhân đang mỉm cười nhìn chàng. Lão chính là Độc Sát Triệu Ngũ mà chàng đã từng nếm qua Ngũ Độc chưởng của lão hồi ở Thiên Đô Phong.


Long Bình giật mình đứng dậy phòng bị, nhưng nghĩ lại chàng đã dùng dị dung thuật cải trang, đối phương chắc không thể nhận ra. nên mỉm cười, nhìn ra xung quanh.


Quả nhiên thực khách ở tửu lầu đã ra về hết, chỉ thấy ngoài cửa sổ ánh trăng như bạc, thì ra đã quá canh hai.


Độc Sát Triệu Ngũ lại nói:


→ Đêm nay mười bốn nguyệt sắc cực thanh .


Long Bình biết đối phương nói lời này có dụng ý ứng khẩu đáp:


→ Ngày mai mười lăm. Lao giá dẫn kiến giáo giáo chủ!


Dứt lời thò tay vào bọc lấy Kim Long Lệnh đặt lên bàn! Độc Sát Triệu Ngũ thất sắc thối lui hai bước, cung thân thi lễ nói :


→ Tiểu nhân dẫn lộ!


Long Bình mỉm cười cất Kim Long Lệnh vào bọc, Độc Sát Triệu Ngũ, nép sang nhường đường đầu cúi thấp, thái độ vừa cung kính vừa sợ sệt.


Long Bình thật không ngờ Kim Long Lệnh có tiếng tức thì bọn cao thủ bậc nhất Thiên Long giáo cúi đầu nghe lệnh. Trong lòng không khỏi lấy làm ngạc nhiên.


Chàng có biết đâu, những người đến phó hội lần này, ngoài giáo chủ của tam giáo trong vũ nội ra chỉ còn có mấy tay cái thế ma đầu thì Độc Sát Triệu Ngũ làm sao dám ghẹo tới.


Phía tây Niên Ngư Thao có một hồ nhỏ, khuôn viên chừng hơn mười dặm. Độc Sát Triệu Ngũ dắt Long Bình đến bên bờ hồ, chu môi huýt một tiếng sáo dài, lập tức xuất hiện một chiếc khoái thuyền thân nhỏ mà dài chèo vào bờ nhanh như tên bắn.


Nhưng chiếc thuyền đến cách bờ hơn mười trượng thì dừng lại không cập hẳn vào bờ. Bỗng nghe Độc Sát Triệu Ngũ nói:


→ Xin mời!


Rõ ràng đối phương muốn khảo nghiệm khinh công của chàng. Long Bình mỉm cười, không chút do dự lướt người ra giữa hồ. Một cái nhô lên thụp xuống đã ra xa năm sáu trượng, tiện tay thả cần câu xuống nước, điểm nhẹ mũi chân, thân hình chàng lại bốc lên, lần thứ hai rơi xuống đã đáp nhẹ trên thuyền.


Cách xa hơn mười trượng lại chỉ cần mượn sức điểm lên cần câu thả trên mặt nước đã có thể vượt qua. Chỉ nội điểm này cũng đủ thấy khinh công đề thuật của chàng đã luyện đến mức nào.


Độc Sát Triệu Ngũ đứng trên bờ ôm quyền nói:


→ Xin lượng thứ tiểu nhân không thể bồi tiếp !


Lão vừa dút lời, khoái thuyền đã lướt trên mặt hồ nhanh như tên bắn.


Ngày trước tuy Long Bình sống ở Bạch Mã Hồ bốn năm trời, nhưng cưỡi thuyền du lãm trên mặt hồ như vầy thì đây là lần đầu tiên được thưởng thức. Đứng ở đầu thuyền, đón gió mặt hồ, trong lòng không khỏi có cảm giác lâng lâng. Tuy biết lần này đi phó hội khác nào vào chốn Long đàm hổ huyệt, hung kiết chưa tường nhưng trong lúc này chàng vẫn cảm giác được nhã thú du thuyền trên mặt hồ nhất là dưới ánh trăng như trải bạc đêm nay.


Lát sau, khoái thuyền đã đi vào vùng lau sậy cạnh bờ hồ, cứ tưởng sắp sửa lên bờ đi bộ. Nhưng khoái thuyền vẫn đi như bay không giảm tốc độ chút nào.


Long Bình ngạc nhiên thấy thùy liễu lướt qua đầu vội cúi xuống tránh, chừng nhìn lại cảnh sắc đã thay đổi, khoái thuyền đã tiến vào một ngòi nhỏ.


Con ngòi rộng chừng một trượng, sâu chừng tám thước nhưng cũng đủ khoái thuyền đi lại, hai bên bờ liễu mọc thành hàng, cành liễu rủ kín hai bên, ánh trăng xuyên qua tàng liễu như những sợi tơ bạc kéo từ trên xuống mặt nước.


Thoáng chốc đã đi hết con ngòi, khoái thuyền lọt vào một chiếc hồ khác, giữa hồ đèn đuốc sáng như ban ngày, ánh đèn hắt xuống mặt nước phản chiếu lên càng làm cảnh hồ đêm thêm huy hoàng.


Long Bình ngưng mục quan sát kỹ, thì ra giữa hồ có một tòa thủy tạ kiến trúc cực kỳ tinh xảo, hoa lệ. Tòa thủy tạ cách bốn bên bờ hồ chừng ba mươi trượng, nhưng bốn bên bờ là rừng gai rậm rì không thấy lối đi.


Khoái thuyền tiến vào hồ lập tức dừng lại, một chiếc tam bản tiến đến gần. Trên tam bản có một đại hán trung niên người thấp đậm, gã đại hán đến gần nhìn chàng hơi gật đầu mà không nói tiếng nào.


Long Bình biết gã bảo chàng bỏ khoái thuyền bước sang tam bản đi tiếp.


Chân trước chàng vừa chạm vào tam bản chân sau chưa kịp nhấc khỏi khoái thuyền lập tức cảm thấy tam bản trượt mạnh ra ngoài tựa như bị chàng đạp mạnh trôi ra xa vậy.


Lúc này Long Bình thật sự hai chân đứng hai thuyền, bước tới không được bước lui cũng khó.


Trong tích tắc Long Bình nhận định tình thế, nếu bước tới tam bản sẽ bị đẩy tới chân sau đã trống, chân trước không vững trên tam bản tất bị lọt xuống hồ thành chuột lội nước chứ không sai. Nếu không tiến không lùi cứ đứng mãi thế này cũng không khỏi làm trò cười cho thiên hạ.


Trong lúc tiến thoái lưỡng nan Long Bình phát sinh cơ trí, lập tức hít một hơi chân khí kềm chặt hai chiếc thuyền, vận thêm một thành công lực. Hai thuyền từ từ khép lại gần nhau. Chàng từ từ bước sang tam bản, hành động cực kỳ tự nhiên như không hề xảy ra chuyện gì, người bên ngoài nhìn vào không dễ gì phát hiện được.


Hán tử thấp đậm cười nhẹ nói :


→ Các hạ nên ngồi xuống thì tốt hơn !


Long Bình biết đối phương còn chưa tâm phục, chắc sẽ giở trò nữa. nhưng chàng mình mang tuyệt học, ngạo khí ngất trời nào có coi lời hù dọa của gã ra gì Hơn nữa cách nhà thủy tạ chỉ khoảng hai mươi trượng nữa thì có gì phải sợ. Liền mỉm cười nói :


→ Bất tất phải như vậy . có điều các hạ chờ một chút!


Chỉ thấy chàng hướng cần câu xuống hồ vẫy một cái Theo đà cái vẫy một cột nước thinh không từ mặt hồ bay vọt lên rơi ngay vào chiếc rổ trên đầu chàng.


Đoán chừng bấy nhiêu nước đã đủ. Long Bình lại hoành ngang cần câu chặt đút cột nước, đoạn trên theo trớn bay lên rơi vào rổ, đoạn còn lại rơi xuống hồ !


Hàng trăm lỗ nhỏ dưới đáy rổ ánh nước lấp lánh nhưng tuyệt nhiên không chảy xuống một giọt Lúc này Long Bình mới nhìn hán tử cười nhẹ nói :


→ Bây giờ đi được rồi, mời !


Long Bình khí độ ung dung, ngạo khí ngất trời khiến gã hán tử giận xanh mặt nghiến chặt răng hừ mũi một cái, khuấy mạnh mái chèo chiếc tam bản lập tức chồm lên, rời khỏi mặt nước như tên bắn.


Gã khuấy mái chèo đột ngột vậy, khiến Long Bình dù đã có phòng bị không đến nỗi ngã ngửa nhưng thân hình cũng không khỏi nghiêng mạnh về sau.


Thấy công lực của Long Bình kinh người như vậy khiến gã hán tử càng nổi nóng, tam bản vừa chạm mặt nước gã lập tức kéo mạnh tay chèo, tam bản đột ngột dừng lại.


Gã khuấy tay chèo một cái tam bản bắn khỏi mặt nước, kéo mạnh một cái tam bản dừng lại, động tác nhanh nhẹn vừa thuần thục chứng tỏ đôi tay gã có một thần lực kinh người hơn nữa công phu điều khiển thuyền của gã cũng đạt đến mức kinh thế hãi nhân.


Tiếc cho gã gặp phải Long Bình khổ luyện mười năm, lại gặp kỳ duyên, công lực hùng hậu khôn lường, phí hết tâm cơ dùng thần lực cũng không làm chàng ngã nhào trên thuyền, chẳng qua thân hình chàng chỉ nghiêng về phía sau và hơi chúi về phía trước mà thôi.


Gã hán tử thấy Long Bình vẫn đứng vững, tức khí huơ loạn xạ mái chèo, chiếc tam bản xông tới giật lui quay phải quay trái rồi trồi lên hụp xuống, nhưng thân hình Long Bình vẫn sừng sững như Thái Sơn, chỉ tiếc chiếc rổ trên đầu chàng lắc la lắc lư nhưng thủy chung vẫn không có một giọt nước nào văng ra ngoài.


Một tràng tiếng vỗ tay như sấm từ thủy tạ vọng xa.


xé nát không gian tĩnh mịch trên mặt hồ càng khiến nộ khí của gã bốc cao ba trượng.


"Rắc" một tiếng nghe rợn người, mái chèo gãy đôi gã hán tử té sấp đè dưới thuyền chìm xuống, đầu thuyền cất cao lên lật úp.


Long Bình hú lên một tiếng dài như Long ngâm, tiếng hú chưa dút điểm chân xuống mình thuyền, thân hình như mũi tên rời nỏ bay vút lên.


Nhưng lúc chàng rơi xuống vẫn còn cách thủy tạ gần một trượng, không gấp gáp, chàng đề khí khinh thân đáp nhẹ xuống mặt nước như chiếc lá rồi từ từ cất bước lên nhà thủy tạ.


Sau khi đặt chân lên nhà thủy tạ. chỉ thấy chàng quay người lại hướng mặt hồ vẫy nhẹ, chiếc cần câu từ dưới nước bay lên nằm gọn trong tay chàng.


Thì ra lúc sắp rơi xuống hồ trong lúc cấp bách phát sinh cơ trí, thả cần câu xuống nước, mượn sức nổi của cần câu, đề khí khinh thân từ từ bước đi lên. Người bên ngoài không hiểu nội tình cứ ngỡ chàng đã luyện được tuyệt kỹ khinh công đăng binh độ thủy, đi trên mặt nước.


Ngược lại chiếc tam bản bị một cái điểm chân của chàng không lật úp lại mà còn cứ thế cả người lẫn thuyền chìm luôn xuống hồ.


→ Tiểu nhân Lý Động, nghênh tiếp đại giá.


Long Bình nghe tiếng nói quay đầu nhìn lại, một lão nhân tuổi cổ lai hy, râu tóc như cước đứng cách chàng hai trượng đang ôm quyền thi lễ. Lúc ấy chàng mới nghiêng đầu đổ nước xuống hồ, cung thân hoành lễ Bước đến gần nhìn kỹ thì ra đó là Huyết Sát Lý Động mà chàng có duyên gặp một lần ở Thiên Đô Phong. Không những lão không nhận ra chàng mà còn ngỡ chàng là cao nhân trong làng hắc đạo, khiêm xưng tiểu nhân, Long Bình không khỏi cười thầm trong bụng. Giả như bất chợt lão nhận ra người trước mặt là Long Bình chắc tức đến thổ huyết mà chết.


Huyết Sát Lý Động dắt Long Bình vòng qua hàng lang. Xuyên qua một trường sảnh đến một căn phòng có rèm châu rủ kín.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Gần chiều

Gần chiều

Bạn biết đấy, bình thường, thậm chí đôi lúc phải tầm thường, thì mới an ổn

25-06-2016
Hai anh em

Hai anh em

- Không mua! Tránh ra cho tao trú mưa! Trời thế này báo biếc gì!   Nó vội vã chạy lại

29-06-2016
Người hát ru hồn

Người hát ru hồn

(khotruyenhay.gq) Ngoài kia, màn đêm đen kịt đã phủ kín mặt người. Mưa vẫn lất phất

28-06-2016
Chông chênh

Chông chênh

Người đàn bà bạc phần. Anh mất cách nay hai tuần, bỏ chị và thằng Cu chưa đầy 6

23-06-2016

Old school Easter eggs.