Gã thư sinh hoảng kinh quay người lại, đã thấy Long Bình đứng sau lưng tự bao giờ, đang chắp tay sau lưng mỉm cười nhìn gã. Gã thư sinh buột miệng hỏi:
- Ngươi đánh mất vật gì?
Long Bình mỉm cười :
- Ta nào đánh mất vật gì, chỉ bỏ quên một cái đánh rắm mà thôi !
bạn đang xem “Bạch Cốt Lâm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Gã thư sinh nghe nói biết đã mắc bẫy Long Bình, thẹn quá hóa giận hừ lạnh nói :
- Các hạ lắm tâm cơ! Tần Lực này chuyên đi săn không ngờ hôm nay bị chim mổ mắt! Ngươi chờ đó rồi sẽ thấy!
Long Bình mỉm cười nói :
- Kỳ thực các hạ lén lút theo sau người, hành động thiếu quang minh chính đại, ngươi thật sự muốn gì ở ta?
Gã thư sinh tự xưng Tần Lực không trả lời quay người bỏ đi. Nhưng gã quay sang hướng đông đã thấy Long Bình đứng chặn đàng đông, gã quay sang tây đã thấy Long Bình đứng chắn đàng tây. Bất cứ gã quay sang hướng nào đều bị Long Bình dùng thân pháp cực nhanh chắn lối đi.
Tần Lực nổi giận hét lớn:
- Tiểu tử ngươi muốn chết? Nếu còn chưa chịu tránh đường thì đừng trách bản thiếu gia hạ thủ vô tình Long Bình cười nhẹ:
- Chỉ cần ngươi báo rõ lai lịch, đến đây có việc gì, ta lập tức để ngươi đi.
Tần Lực tức giận đầy bụng, nhưng thấy đối phương khinh công thân pháp quá sức cao cường, chắc là võ công cũng phi phàm, lỗ mãng động thủ sợ không kịp hồi thủ thoát thân.
Đã biết bất định lẽ nào còn động thủ để mang họa vào thân, lập tức đổi giận mỉm cười, ồm quyền thi lễ nói:
- Xin hỏi các hạ cao danh quí tánh?
Long Bình nói :
- Ngươi hỏi làm chi?
Tần Lực vẻ mặt hòa hoãn nói:
- Nhân sinh hà bất tương phùng, đã không oán cừu, hai ta nên kết làm bằng hữu, trên giang hồ sóng gió cũng khá nương tựa nhau. Tiểu sinh tên Tần Lực.
Long Bình thấy đối phương chuyển cứng sang mềm, lập tức dặn lòng phòng bị bởi chàng sợ nhất là loại người này.
Chàng cũng vội vòng tay thi lễ nói :
- Tiểu đệ là Mặc Thanh.
Tần Lực nghe đối phương tự xưng Mặc Thanh bất giác đưa mắt quan sát kỹ đối phương. Một lúc sau mới cất tiếng hỏi:
- Mặc huynh tên chỉ có một chữ Thanh?
Long Bình gật đầu:
- Đúng vậy!
Tần Lực liền mỉm cười nói:
- Tiểu sinh có một người bạn thân, hắn cũng tên Mặc Thanh.
Long Bình nghe nói mừng rỡ hỏi lại :
- Bạn huynh đài cũng tên Mặc Thanh, hiện giờ hắn ở đâu?
Tần Lực ngạc nhiên hỏi:
- Huynh đài cũng quen biết hắn?
Long Bình hồ hởi:
- Đúng vậy, tại hạ với gã có duyên gặp một lần. Hai người nói chuyện tâm đầu ý hợp. Tần huynh biết hiện giờ hắn ở đâu, xin nói cho biết đệ cũng có ý đi tìm hắn.
Tần Lực hơi biến sắc mặt nhưng chỉ thoáng qua. gã trấn tỉnh trả lời:
- Tiểu sinh cũng đang đi tìm hắn, nếu Mặc huynh không chuyện gì sao không kết bạn cùng đi một thể, dọc đường có gì tương trợ nhau !
Long Bình nghe xong mừng như bắt được vàng, hai người song song tiến ra khỏi rừng.
Trời đổ tối, Long Bình với Tần Lực đến một tiểu trấn, tên gọi Hoành Thuyền Độ. Hai người chọn một khách điếm đặt phòng nghỉ ngơi.
Tần Lực gọi tiểu nhị đem rượu thịt lên phòng để hai người đối ẩm.
Từ thùa cha sinh mẹ đẻ tới giờ Long Bình nào có biết mùi vị rượu ra sao. Hớp thử một ngụm thấy cay xè vội từ chối không uống nữa.
Tần Lực nào chịu uống một mình, ép Long Bình uống luôn ba chén. Uống xong ba chén mặt mày chàng đỏ lừ, Tần Lực lắc đầu nói:
- Huynh đệ! Xem ra ngươi không biết uống rượu, thật đáng tiếc! Đáng tiếc!
Hai người đồng hành mấy ngày nay, đã trở nên thân thiết nên xưng hô cũng có khác, huynh huynh đệ đệ thân mật vô cũng.
Long Bình tuy chỉ mới ba chén nhưng đã thấy nóng như lửa đốt, đầu óc cũng cảm thấy hơi quay cuồng.
Nghe Tần Lực nói đáng tiếc vội hỏi lại :
- Đại ca! Không biết uống rượu có gì đáng tiếc?
Tần Lực cười nói:
- Đệ không biết uống rượu tất nhiên không biết được lạc thú trong uống rượul nhưng từ từ đệ uống được nhiều rồi tự nhiên lĩnh hội được.
Long Bình lắc đầu cười khổ nghĩ thầm:
"Lạc thú kiểu này không cần hưởng cũng không sao !" Bỗng thấy Tần Lực rót đầy hai chén rượu nói cạn một chén cuối cùng rồi ăn cơm. Thấy Tần Lực ép nhiều lần Long Bình không tiện từ chối, vừa bưng chén rượu lên bỗng nghe "cốc! cốc!" mấy tiếng gõ cửa Tần Lực trầm sắc mặt quát khẽ:
- Vị nào?
Chỉ nghe hai tiếng "cốc, cốc" trả lời.
Tần Lực hừ mạnh nói:
- Tôn giá có gan xin đừng bỏ đi !
Chống một tay xuống bàn tung người ra cửa. đồng thời nhanh như chớp đẩy cửa ra.
Bên ngoài trống không nào có thấy bóng người, Tần Lực hừ nhẹ tung người bay lên nóc nhà.
Long Bình thấy Tần Lực hơi quá đáng, đâu phải lúc nào cũng có người chăm bằm theo phá đám. Đang thầm trách Tần Lực quá nóng nảy bỗng thấy bên tai trái một luồng cuồng phong lướt qua.
Long Bình quay đầu nhìn sang, luồng gió bỗng chuyển sang bên phải, Long Bình tỉnh ngộ biết có cao nhân xuất hiện, định đề khí tung người lên. Bỗng thấy bầu rượu xê dịch vị trí, tiện tay nhấc thử, thấy nhẹ hẫng.
Long Bình vốn rất cẩn thận, chàng không tin trong nháy mắt như vậy mà ai đó đã đổ hết rượu trong bầu, liền giở nắp ra bên trong khô khốc, rõ ràng bầu rượu đã bị đối phương lấy đi, để lại chiếc bầu không.
Long Bình một thân võ công không phải bình thường vậy mà đối phương làm trò quỉ trước mặt vẫn không hay biết.
Long Bình rùng mình, khinh công của đối phương đã đạt đến cảnh giới xuất quỉ nhập thần Nhưng không lâu sau Long Bình trấn tỉnh lại, người mới đến chắc cũng là phong trần dị nhân trong giang hồ, mục đích chủ yếu là lấy rượu chứ không hề có ác ý, nên cũng không bận tâm nữa.
Ngay lúc đó Tần Lực bước vào phòng, Long Bình vội hỏi:
- Đại ca có gặp ai không?
Tần Lựctrảlời trơn tru:
- Một người võ công cũng khá. đánh lén huynh một chiêu rồi chạy mất.
Long Bình nghĩ thầm:
"Đối đáp trơn tru lắm!" Vội hỏi:
- Kẻ đó hình dáng ra sao?
Tần Lực đáp:
- Huynh cũng không thấy rõ, chắc là bọn trộm cướp thường thôi!
Dứt lời ngồi xuống ép Long Bình uống rượu.
Nguyên Long Bình định kể cho Tần Lực nghe việc có người đến lấy bầu rượu đi, nhưng thấy gã nói dối trơn tru như thật, biết gã có ý đồ nên làm thinh bưng chén rượu uống cạn.
Tần Lực thấy chàng uống cạn cũng cười cười cạn chén, nhưng nhấc bầu rượu thấy nhẹ hổng cứ tưởng chàng đã uống hết, liền dặn tiểu nhị mang thêm hai bầu nữa.
Long Bình thấy Tần Lực kêu thêm hai bầu rượu vội nói:
- Đại ca. tiểu đệ không thể hầu đại ca được nữa. tiểu đệ Chàng chưa dút lời bỗng thấy Tần Lực gục xuống bàn, hai mắt trợn ngược. Long Bình thất kinh vội lay Tần Lực kêu luôn mấy tiếng.
Nguyên chàng cứ ngỡ Tần Lực bị ám toán nhưng quan sát kỹ không thấy thương tích gì, càng kỳ lạ hơn nữa nét mặt gã tựa như cười mà không phải cười trông giảo hoạt vô cùng.
Long Bình kêu thêm một tiếng gã vẫn không lay tỉnh liền đỡ lên giường. Lúc đó tiểu nhị đã mang rượu lên, để trên bàn.
Bỗng nghe tiểu nhị nói :
- Quan khách có cần kêu thêm đồ ăn xin dặn tiểu nhân! Long Bình thấy lúc này cả mâm đồ ăn, hai người chưa ăn được bao nhiêu nên nói:
- Không cần đâu, ngươi đi được rồi !
Long Bình bước ra khép cửa lại rồi quay sang bàn ăn, thức ăn đầy mâm lúc nãy giờ chỉ còn trơ lại mấy cái dĩa không, thảo nào tiểu nhị hỏi có cần thêm đồ ăn không?
Ngay lúc đó bỗng nghe tiếng gõ cửa "cốc, cốc." Long Bình cau mày không nói tiếng nào lướt êm đến sau cánh cửa. chờ tiếng gõ cửa vang lên lần hai mới kéo mạnh cửa vào, chỉ thấy một tiểu nhị khác hai tay bưng một hộp nhỏ.
Vừa thấy chàng liền đưa qua nói :
- Công tử có một vị quan khách dặn tiểu nhân đưa vật này cho công tử.
Long Bình ngẩn người, tiếp lấy giở ra xem bên trong chỉ có một mảnh giấy viết bốn chữ:
"Tiểu tâm nhã tặc ,, Long Bình giật mình quay đầu nhìn lại, hai bầu rượu để trên bàn đã không cánh mà bay. Lúc quay ra tên tiểu nhị cũng biến mất tung.
Lửa giận trào sôi, Long Bình khóa trái cửa lại, phóng người ra cửa sổ.
Bên ngoài trời đêm tịnh mịch bỗng nghe:
- Hà. rượu xứ này uống cũng tạm được !
Long Bình kinh ngạc vội lần theo tiếng nói để đi tới, tiếng nói phát ra từ một căn phòng. Long Bình đến bên cửa sổ nhìn vào, trên chiếc bàn đặt sát cửa sổ có hai bầu rượu, đồ ăn trên bàn cũng tương tự như trên bàn trong phòng chàng lúc nãy, có ba tên đại hán lưng hùm vai gấu đang ngồi ăn ngốn ngấu.
Chương trước | Chương sau