Nam Cung Thu Nguyệt chau mày, nói :
bạn đang xem “Bạch Các Môn - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Lão Đồng đại phu này không phải là nhân vật tầm thường, chúng ta phải luân phiên giám sát lão ta mới được. Nếu lão ta thu giữ hòa thượng và đạo sĩ kia thì nội trong ba ngày tất phải có hành động.
Tán Hoa Tiên Tử mỉm cười, nói :
- Nhị vị yên tâm, ta đã rải Thập lý hương bên ngoài thư phòng của lão ta, chỉ cần lão bước ra ngoài một bước thì không thể nào thoát khỏi sự truy tung. Thập lý hương được rải rất mỏng nên dù y thuật của lão cao thâm cỡ nào cũng không thể ngửi thấy được.
Mộ Dung Trường Thanh gật đầu, nói :
- Tiên tử thân mang kỳ thuật thật khiến cho ai nấy phải khâm phục, tuy nhiên đối với Đồng đại phu, tại hạ vẫn có cảm giác không thể hiểu thấu được.
Tán Hoa Tiên Tử cười ha ha, nói :
- Mộ Dung huynh đệ thấy thế nào thử nói ra xem?
Mộ Dung Trường Thanh trầm ngâm một lát rồi nói :
- Một cảm giác rất kỳ quái, hình như lão không phải là nhân vật lão luyện giang hồ mà là một cao nhân thâm tàng bất lộ!
Tán Hoa Tiên Tử gật đầu, nói :
- Lão ta là một đại phu tinh thâm y đạo đồng thời là một nhã sĩ đầy bụng kinh thủ, võ công tuy không hơn người nhưng có thể thân thủ cũng vào hàng đệ nhất. Với một nhân vật chưa rõ là địch hay là bạn như vậy, chư vị có cách gì ứng phó không?
Mộ Dung Trường Thanh liền nói :
- Tại hạ thấy chuyện này phải nhờ Tiên tử quyết định, còn biện pháp của tại hạ sợ rằng Tiên tử không tán đồng.
Tán Hoa Tiên Tử mỉm cười hỏi :
- Lấy mạng lão ta phải không?
Trường Thanh gật đầu, nói :
- Đúng vậy, tại hạ có một cảm giác kỳ quái là nếu người này được giữ lại thì tất sẽ có đại họa. Tối nay tại hạ đã động sát cơ ba lần nhưng đều bị Tiên tử ngăn lại.
Tán Hoa Tiên Tử chậm rãi nói :
- Nếu lão ta có ẩn chứa bí mật trong lòng thì giết lão đi, chúng ta khai thác được gì? Lão ta hiện là một đại phu tinh thông y đạo, nếu giết đi há chẳng tiếc lắm sao?
Trường Thanh không nghĩ như vậy nên lắc đầu, nói :
- Trong thiên hạ có đến mấy vạn danh y, mỗi huyện thành cũng đều có vài danh y nổi tiếng, chẳng hạn như Tam Thánh hội chúng ta cũng có hơn hai chục danh y, bọn họ đều là nhân vật nổi tiếng ở các nơi mời về. Bây giờ thiếu đi một người thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đại cuộc.
Tán Hoa Tiên Tử mỉm cười rồi nói :
- Tuy hai mươi đại phu kia đều là danh y nổi tiếng nhưng vẫn thiếu một người tài ba xuất chúng lãnh đạo. Mà Đồng đại phu thì đủ bản lĩnh nhận trọng trách đó. Về học thức và y đạo, ta thấy Đồng đại phu đều vượt bọn đại phu kia gấp mấy lần, và lại chẳng phải Mộ Dung huynh đệ đang muốn có đại hoàn đan đó sao? Chỉ cần tìm được dược liệu thì ta tin Đồng đại phu có thể luyện thành đại hoàn đan, và có lẽ lão ta là người duy nhất có bản lĩnh này.
Mộ Dung Trường Thanh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, hắn nói :
- Lão ta! nếu thật như lời Tiên tử nói thì chẳng phải lão ta là một vị thần y sao?
Tán Hoa Tiên Tử gật đầu, nói :
- Trong thiên hạ có muôn nghìn tuấn mã, nào là thiên lý mã, tuyết hãn, bảo câu... nhưng từ cổ chí kim rất ít khi tìm được người biết về ngựa. Trường hợp của Đồng đại phu cũng vậy, lão chính là người am tường về ngựa, có lão ta thì có thể tìm được rất nhiều thiên lý mã. Nếu Mộ Dung huynh đệ vẫn kiên trì muốn giết lão ta thì đại tỷ ta cũng không ngăn cản nữa.
Mộ Dung Trường Thanh trầm ngâm một lát rồi nói :
- Chuyện này tại hạ phải suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định, tại hạ xin cáo lui trước đây.
Nói đoạn hắn quay bước trở về phòng mình.
Nam Cung Thu Nguyệt chờ cho Mộ Dung Trường Thanh đi xa rồi mới bước đến cạnh Tán Hoa Tiên Tử, nói :
- Tán Hoa tỷ tỷ, giang hồ chưa thống nhất được mà Mộ Dung Trường Thanh đã tiến hành thực hiện mưu đồ riêng như vậy, tiểu muội sợ rằng sự hợp tác của chúng ta ngày sau rất khó có kết quả mỹ mãn.
Tán Hoa Tiên Tử chậm rãi nói :
- Tâm cơ của hắn hơi thâm một chút nhưng theo ta quan sát thì hắn vẫn là một nhân vật đại công vô tư. Hiện tại ba chúng ta như ngồi trên thuyền giữa biển khơi, mọi việc phải biết nhẫn nại mới được! Mộ Dung Trường Thanh tuy có mưu đồ riêng nhưng trước khi đại cuộc giang hồ chưa định, hắn không thể có hành động gì khác đâu...
Nam Cung Thu Nguyệt mỉm cười, nói :
- Một lời khiến người trong mộng kinh tĩnh, tỷ tỷ nói rất phải. Dù sao thì chúng ta cũng là nữ nhân nên nắm những việc bên trong mới phải, chuyện bên ngoài để cho hắn ta lo liệu.
Tán Hoa Tiên Tử gật đầu, nói :
- Nói rất đúng, hắn không phải là nhân vật đầu não của Tam Thánh hội mà là cả ba chúng ta, do vậy việc đại sự phải do ba chúng ta thương lượng rồi mới quyết định. Sau đó hắn sẽ là người xuất diện thực hiện quyết định. Cho hắn tỏ chút uy phong cũng không sao.
Nói đoạn cả hai nhìn nhau cả cười, sau đó Nam Cung Thu Nguyệt bái biệt trở về phòng của mình.
Đúng ngọ ngày thứ ba, bọn Mộ Dung Trường Thanh lại kéo đến Thái Hòa đường. Lúc này có hàng trăm bệnh nhân tập trung trong đại sảnh cùng hàng đống dược vật cần thiết. Đồng đại phu bắt đầu thực hiện đúng lời hứa của lão, tất cả bệnh nhân đến đều được phát cho mấy bao dược vật để về nhà tự sắc mà uống. Điều này tuy hơi khác thường nhưng không bệnh nhân nào biết Đồng đại phu định đi đâu cả.
Khi thấy bọn Mộ Dung Trường Thanh đến, Đồng đại phu định ngừng chẩn bệnh ra nghênh tiếp nhưng Mộ Dung Trường Thanh liền khoát tay, nói :
- Đại phu cứ tiếp tục chẩn bệnh, bọn tại hạ qua thư phòng ngồi chờ cũng được.
Nói đi là đi, bọn chúng như người trở về nhà của mình trong hậu viện. Đồng đại phu thấy vậy thì hơi khó chịu nhưng không để lộ ra ngoài, đồng thời lão cũng bận rộn xem bệnh nên không để ý đến chuyện này nữa.
Sau khi ngồi vào bộ bàn ghế trong thư phòng thì Tán Hoa Tiên Tử nói :
- Ba ngày qua, quả nhiên Đồng đại phu không ra ngoài một bước, lão chỉ quanh quẩn ở thư phòng, dược khố, phòng ngủ và đại sảnh chẩn bệnh mà thôi.
Nam Cung Thu Nguyệt tiếp lời :
- Xem hàng ngàn bao dược vật chồng chất trong đại sảnh thì hình như mấy ngày qua ngoài việc chẩn bệnh, bệnh nhân đều được cấp phát dược vật mang về.
Mộ Dung Trường Thanh nói :
- Tại hạ cũng phái bốn thuộc hạ phân làm bốn hướng để giám sát lão ta, đích thực là không thấy lão ta rời trang viện một bước. Nhưng không biết tại hạ đã nhìn sai hay lão ta tàng ẩn quá cao thâm? Vì thế, cho đến bây giờ tại hạ vẫn không thể nào mất đi sự hoài nghi đối với lão ta.
Nam Cung Thu Nguyệt mỉm cười nói :
- Nếu Mộ Dung huynh quá nghi ngờ thì không cần phải mời lão ta.
Mộ Dung Trường Thanh cắt lời, nói :
- Như thế càng không được, nếu để lão ta cho người khác sử dụng thì di hại càng lớn. Trước tiên chúng ta phải an bày lão ta vào Tam Thánh hội rồi phái người điều tra lai lịch của lão đồng thời cũng nắm chắc được nhất cử nhất động của lão ta. Nếu không phải địch nhân của chúng ta thì sẽ trọng dụng lão, nếu lão ta có di hại cho đại cuộc của chúng ta thì lập tức giết đi, khi đó sẽ không có gì hối tiếc. Tuy nhiên tại hạ sẽ không tự tiện hành xử mà sẽ cùng nhị vị thương lượng trước rồi mới hành động.
Tán Hoa Tiên Tử gật đầu, nói :
- Được! Cứ quyết định như thế. Ta và Thu Nguyệt muội tử không phải muốn bảo vệ cho Đồng đại phu mà chỉ cảm thấy một nhân tài như lão ta, nếu chết đi thì quá uổng phí. Ngày sau, khi Tam Thánh hội gặp phải đại địch, nhân thủ thọ trọng thương thì ngươi sẽ thấy y đạo tinh thâm của đại phu có tác dụng như thế nào. Mộ Dung huynh đệ, bây giờ chúng ta không tìm ra điều gì khả nghi thì cũng nên rời khỏi nơi này thôi, nửa tháng sau chúng ta phái người đến đón lão ta về tổng đàn nhậm chức.
Mộ Dung Trường Thanh khẽ gật đầu, thế là ba người lặng lẽ rời Thái Hòa đường trở về Cô Tô. Một canh giờ sau Đồng đại phu mới biết ba người rời Thái Hòa đường đồng thời cũng biết bọn chúng đã đi khỏi Hồ Châu.
Nguyên Đồng đại phu cũng bố trí gia nhân ngầm theo dõi hành động của bọn Mộ Dung Trường Thanh, chỉ có điều bọn gia nhân này được bố trí ở rất xa nên chỉ quan sát bọn chúng đã rời Hồ Châu hay chưa thôi. Cách bố trí này giảm thiểu rất nhiều nguy hiểm nhưng lại nắm được hành tung của đối phương hoạt động trong thành Hồ Châu. Tuy Đồng đại phu biết được hành tung của đối phương nhưng vẫn không thể hành động gì được vì lão thừa hiểu nhất cử nhất động của mình đều bị đối phương giám sát.
* * * * *
Nửa tháng sau một cỗ xe tứ mã sang trọng dừng lại trước cổng Thái Hòa đường. Đồng đại phu đã chuẩn bị sẵn sàng nên mở cổng bước ra hỏi phu xe :
- Có phải là xe đến đón lão khiếu không?
Một đại hán mặc hắc y, tướng mạo cực kỳ uy vũ từ trên xe nhảy xuống, bao thủ hỏi lại :
- Các hạ có phải là Đồng đại phu không?
Đồng đại phu khẽ gật đầu. Đại hán liền nói tiếp :
- Tiểu nhân phụng mệnh đến cung nghênh đại phu! Đại phu có người tùy tòng không? Bao nhiêu hành lý, cỗ xe này chở đủ không?
Đồng đại phu võ vỗ vào rương hành lý bên người và nói :
- Lão khiếu chỉ có kiện hành lý này thôi chứ không có người tùy tùng....
Vừa nói đến đây bỗng nhiên thấy rèm xe lay động, hai thiếu nữ từ trên phi xuống như bay đón nhận rương hành lý và nói :
- Đại phu không cần khách khí, bọn tiểu nữ phụng mệnh đến đây hầu hạ đại phu, có việc gì cần đại phu cứ bảo một tiếng là được.
Ngừng một lát, ả bên trái nói :
- Tiểu nữ là Nghênh Xuân.
Ả bên phải tiếp lời :
- Tiểu nữ là Hòa Xuân.
Nói đoạn hai thiếu nữ lập tức khiêng rương hành lý bỏ vào thùng xe. Đồng đại phu liếc mục quang nhìn nhị Xuân và thầm nghĩ :
"Hai thiếu nữ này trông khá xinh đẹp nhưng xem thân thủ nhanh nhẹn của bọn họ thì nhất định đã được giáo luyện kỹ lưỡng. Có thể đây là người được biệt phái để giám sát ta, từ nay mọi hành động phải cẩn thận mới được!".
Nghĩ đoạn, lão theo hai thiếu nữ bước lên xe, sau khi mọi người an tọa thì đại hán mặc hắc y ra roi thúc ngựa phóng đi như bay.
Chương trước | Chương sau