Bạch Các Môn - Trần Thanh Vân

Bạch Các Môn - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 22
5 sao 5 / 5 ( 104 đánh giá )

Bạch Các Môn - Trần Thanh Vân - Hồi 4 - Bạt kiếm xuất đao

↓↓

Giang Hào nói :

bạn đang xem “Bạch Các Môn - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Cô ta bị giết và bị hủy hoại cơ thể để phi tang thì còn tìm ra được manh mối gì?


Tri Cơ Tử bảo vệ ý kiến :


- Dù Tiêu Hàn Nguyệt cửu tử nhất sinh nhưng cũng có khả năng lưu lại một phần sinh cơ, nếu cô ta không trúng Nhất Bộ Đảothì vẫn còn thời gian để lại ám hiệu gì đó.


Phi Vân Tử lại xen vào :


- Cứ cho là cô ta có để lại ám hiệu đi, nhưng đó là ám hiệu của Bạch Các môn, chúng ta thấy mà không hiểu thì cũng uổng công thôi.


Tri Cơ Tử lắc đầu, nói :


- Lão lang trung ta cảm thấy cô nương này không phải là nhân vật tầm thường, không những trí tuệ siêu phàm mà dũng khí cũng hơn người...


Thiên Y đại sư nói :


- Lão thí chủ đối với một cô nương chưa hề gặp mặt mà đoán định như vậy liệu có quá không?


Tri Cơ Tử lắc đầu, nói :


- Cô ta mục kiến võ sĩ của Mộ Dung thế gia tàn sát giang hồ đồng đạo và thương gia, lữ khách mà vẫn ngầm truy theo tung tích không một chút khiếp sợ. Đối với một cô nương mười mấy tuổi mà nói, như thế chẳng phải là có dũng khí hơn người sao? Không phải lão lang trung ta tự hạ uy phong của mình nhưng tám tiểu lang trung thuộc hạ của lão khiếu tuyệt không có phần dũng khí đó trong hành động.


Thiên Y đại sư, Phi Vân Tử và Giang Hào đều bất giác gật đầu.


Tri Cơ Tử nói tiếp :


- Trước mắt ba vị Chưởng môn là ba nhân vật quan trọng nhất trong giang hồ, chẳng khác gì ba cây trụ chống trời. Muốn làm cho Thiếu Lâm phương trượng. Long đạo trưởng, Giang minh chủ kết bạn đồng hành thì phải có một chuyện kinh thiên động địa mới thực hiện được. Từ đó mà suy đã thấy kế hoạch trong âm mưu của đối phương vô cùng chu đáo, chí ít là bọn chúng phải mất hai năm mới sắp đặt xong toàn bộ mọi chuyện. Đi thôi! Ba vị Chưởng môn đều là bậc trí giả, chỉ cần một khắc tỉnh táo thì tất sẽ lưu lại ký hiệu gì đó. Ngoài ra còn vị Tiêu cô nương cơ trí hơn người kia cũng là niềm hy vọng để chúng ta truy tìm. Bến cảng Hàng Châu là cơ hội cuối cùng của chúng ta đấy!


Giang Hào buột miệng nói :


- Đúng! Phụ thân của vãn bối hơn nửa đời sống trên sông nước, có khả năng...


Tri Cơ Tử lắc đầu, nói :


- Tam công tử, lão khiếu tin rằng chiếc thuyền đã sớm bị bọn chúng đánh chìm rồi, bọn chóng đã tổ chức chu đáo như vậy thì tuyệt không để lại vật chứng rõ ràng cho bọn ta tìm manh mối đâu.


Phi Vân Tử nói :


- Như vậy thì chúng ta đến Hàng Châu để tìm cái gì?


Tri Cơ Tử trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói :


- Lão lang trung ta cũng không biết, nhưng dù sao đi một chuyến cũng còn hơn không đi. Nếu không tìm được manh mối gì ở Hàng Châu thì chúng ta phải nghiên cứu lại một kế hoạch mới thôi!


Thiên Y đại sư hùng hổ nói :


- Tại sao chúng ta không đến Mộ Dung thế gia đòi người? Lão nạp không tin Mộ Dung thế gia sẽ ra mặt đối kháng với Thiếu Lâm, Võ Đang và Động Đình minh.


Tri Cơ Tử vội khoát tay nói :


- Đó là chiều hướng phát triển tệ hại nhất của sự việc, chúng ta làm vậy tất sẽ khiến mầm họa sớm bộc phát mà thôi. Vả lại đối phương đã dự liệu trước chuyện đó nên thế nào cũng chuẩn bị sẵn cách đối phó, tuy bọn chúng sợ uy vọng của ba vị Chưởng môn nhưng chưa chắc là sợ lực lượng ba môn phái các vị liên hợp lại.


Phi Vân Tử liền nói :


- Bây giờ tiếp tục đi Hàng Châu chẳng phải là càng tệ hại hơn sao? Đối với chúng ta thời gian càng kéo dài càng bật lợi, lão lang trung hãy suy nghĩ kỹ xem. Nếu chuyến này đi mà không kết quả thì hối hận không kịp đấy.


Giang Hào tiếp lời :


- Độc xà cắn cổ tay thì tráng sĩ phải chặt cả cánh tay. Đợi bọn chúng chuẩn bị xong kế hoạch động thủ thì e rằng chúng ta rơi vào thế bị động mất.


Tri Cơ Tử cả quyết nói :


- Bất luận thế nào chúng ta cũng không được manh động trong lúc này, cứ tận nhân lực rồi mới tri thiên mệnh được. Nào, mời các vị lên xe thôi!


Nói đoạn lão bước ra xe trước, bọn Thiên Y đại sư tuy có chút do dự nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào khác nên đành cất bước đi theo. Cỗ xe tứ mã lại tiếp tục hành trình đến Hàng Châu. Đúng như Tri Cơ Tử dự liệu, suốt hành trình không có điều gì bất trắc xảy ra. Đến trưa hôm sau thì đoàn người ngựa đã đến Hàng Châu một cách bình an. Tri Cơ Tử đưa mọi người vào một tửu quán có thể tin cậy, lão gọi một mạch các món chay mặn khác nhau cùng mấy vò rượu và nói :


- Mỗi người tự uống một vò, ăn uống no say rồi chúng ta ra cảng Hàng Châu.


Nói đoạn lão mở nắp vò rượu và không một chút khách khí nâng vò uống một hơi cạn phân nửa. Lúc này tên điếm tiểu nhị bưng ra một đĩa cá hấp và nói :


- Chư vị khách quan! Món cá hấp Tây Hồ này phải ăn nóng mới thưởng thức mùi vị thơm ngon của nó, đây là đặc sản của tệ quán đấy.


Nói đoạn hắn quay người bước đi ngay.


Quả nhiên mùi vị món cá hấp dẫn vô cùng, khiến người không đói cũng muốn ăn. Do vậy, Phi Vân Tử và Giang Hào đều cầm đũa lên. Hai người định gắp thử một miếng thì đột nhiên Tri Cơ Tử thả vò rượu xuống và xuất thủ nhanh như chớp chụp lấy cổ tay của điếm tiểu nhị. Biến cố xảy ra đột ngột khiến bọn Thiên Y đại sư đều ngẩn người, ai nấy đều nghĩ Tri Cơ Tử là nhân vật lão luyện giang hồ. Không lẽ lão ta phát hiện ra điều gì chăng? Hay là đối phương cho mê dược vào món cá hấp này và Tri Cơ Tử kịp thời phát giác?


Điếm tiểu nhị bất ngờ bị chụp cổ tay thì kêu thất thanh :


- Khách quan làm gì vậy? Lúc này tệ quán đang đông khách, tiểu nhân rất bận không thể bồi tiếp lão tiền bối được!


Tri Cơ Tử cười hì hì, nói :


- Không phải lão khiếu mượn ngươi bồi tiếp, ngưoi nhìn lại xem, món cá hấp của ngươi có nhặng trong đó thì bảo lão khiếu ăn thế nào được?


Có mấy thực khách bên thấy Tri Cơ Tử đột nhiên giữ điếm tiểu nhị lại tưởng lão nhân này muốn gây sự nên đều đứng lên định tỏ ý can thiệp vào chuyện bất bình. Nhưng lúc này nghe Tri Cơ Tử nói vậy thì bất giác đưa mắt nhìn vào đĩa cá và quả nhiên ai cũng thấy một con nhặng xanh to tướng ngắc ngoải nằm trong đó. Thế là không ai bảo ai mà tất cả đều tự động ngồi cả xuống và tiếp tục ăn uống xem như không có chuyện gì xảy ra.


Thiên Y đại sư, Phi Vân Tử, Giang Hào nhìn thấy con nhặng trong đĩa cá thì không lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì khi điếm tiểu nhị bưng đĩa cá bọn họ quan sát rất kỹ nhưng không phát hiện có gì lạ, như vậy trong động tác thả vò rượu xuống bàn, Tri Cơ Tử nhanh chóng chụp một con nhặng bỏ vào trong đĩa cá bằng tả thủ, đồng thời hữu thủ của lão chụp lấy tay của điếm tiểu nhị.


Hiện tại Tri Cơ Tử vẫn chưa buông tay của điếm tiểu nhị, bỗng nhiên lão thở dài và nói :


- Lão phu cũng không muốn làm khó dễ buộc ngươi phải ăn con nhặng, nhưng chí ít ngươi cũng phải ăn một miếng cá hấp để gọi là chuộc tội bất cẩn.


Điếm tiểu nhị mồ hôi toát đầy người, trời không lạnh mà thân hắn run lật bật, hắn do dự một lát rồi đột nhiên quỳ xuống và nói :


- Lão tiền bối mục quang như thần, xin tha cho tiểu nhân một đường sống...


Tri Cơ Tử làm ra vẻ ngạc nhiên nói :


- Quái lạ, ngươi định ăn vạ lão khiếu à? Lão khiếu không mắng không đánh, chỉ phạt ngươi ăn một miếng cá thì có gì là quá đáng chứ?


Điếm tiểu nhị đập đầu xuống đất khấu tạ và nói :


- Cá này không thể ăn được, xin lão tiền bối tha cho tiểu nhân một con đường sống.


Hắn đập đầu xuống đất nghe bốp bốp và bật cả máu đầu trán.


Tri Cơ Tử thở dài, nói :


- Lão khiếu tha cho ngươi nhưng liệu người khác có muốn tha cho ngươi không?


Ngươi đi đi!


Điếm tiểu nhị vội vàng bái tạ rồi bưng đĩa cá vào trong. Rất nhiều thực khách trông thấy con nhặng xanh đó và cũng có nhiều suy nghĩ khác nhau, có người cho rằng Tri Cơ Tử đã hành xử thái quá, chỉ cần đổi đĩa cá khác là được rồi, tại sao phải ép người ta ăn cá. Có người lại chửi thầm điếm tiểu nhị và cho rằng hắn quá xuẩn ngốc, ăn một miếng cá thì có vấn đề gì mà phải đập đầu bật cả máu tươi... nhưng chỉ có một người biết rõ nội tình bên trong, đó là Tri Cơ Tử.


Sau khi điếm tiểu nhị đi rồi thì lão nhìn qua bọn Thiên Y đại sư và nói :


- Các vị, chúng ta đi thôi! Nơi này rượu thịt không được sạch sẽ, chúng ta đi tìm nơi khác ăn uống vậy!


Nói đoạn, lão cất bước đi thẳng ra ngoài, Thiên Y đại sư, Phi Vân Tử và Giang Hào đều bước theo ra mà không hỏi thêm một câu nào.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Đời game thủ

Đời game thủ

Đời game thủ thật lắm "chuyện's" để nói, nói rôm rả cả ngày không hết, đọc ra

27-06-2016
Chuyện kể trên xe taxi

Chuyện kể trên xe taxi

Nhưng gã cũng biết, gã sẽ chẳng thể nào xua được hình ảnh cô gái có mái tóc nhuộm

01-07-2016
Hạnh phúc dưới chân

Hạnh phúc dưới chân

Đôi khi con người ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc để rồi có lúc

29-06-2016
Phía đợi chờ

Phía đợi chờ

Hải mở hộp thư đi xem lại, nội dung tin cụt lủn. "Phiên ơi, chân em lạnh như xác

24-06-2016
Hoàng tử Mèo

Hoàng tử Mèo

Từ nhỏ, tôi đã thích mèo. Thích một cách cuồng si. Nhưng tiếc là, bố mẹ tôi lại

28-06-2016
Tấm lòng của cha

Tấm lòng của cha

Giờ trả bài tập làm văn luôn là giờ sôi động nhất vì thầy giáo thường đọc cho

01-07-2016

Lamborghini Huracán LP 610-4 t