Polly po-cket
Bạch Các Môn - Trần Thanh Vân

Bạch Các Môn - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 22
5 sao 5 / 5 ( 128 đánh giá )

Bạch Các Môn - Trần Thanh Vân - Hồi 20 - Dụ địch lên tiểu đảo

↓↓

Thu Nguyệt đáp :

bạn đang xem “Bạch Các Môn - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tổng cộng có mười hai toán, mỗi toán bảy người, vị chi là tám mươi tư người, nhưng lần này... tiểu muội chỉ đưa đến Kim Lăng phân nửa là sáu toán nhân thủ.


Tán Hoa Tiên Tử gật đầu nói :


- Bọn chúng cũng có thể ngăn chận được một bộ phận cường địch, sáu toán nhân thủ tuy ít một chút nhưng cũng không sao. Sáu toán nhân thủ nếu cùng xuất động thì có thể biến tiểu đảo này thành biển lửa rồi, trước tiên hãy phối hợp với những võ sĩ tinh nhuệ, ba người vào toán kết thành mười hai toán bảo vệ bọn chúng. Ba chúng ta mỗi người dẫn thêm bốn thị vệ, như vậy là đủ để đột nhập tiểu đảo xem xét rồi.


Mộ Dung Trường Thanh tuy trên danh nghĩa là Đại hội chủ nhưng gặp những chuyện đại sự thế này, phần điều động đều do Tán Hoa Tiên Tử chủ trì.


Lúc này Phi Vân Tử và Giang Hào đã trà trộn vào đám hắc y võ sĩ của Nam Cung Thu Nguyệt, khi nghe nói tuyển mười hai toán nhân thủ lên tiểu đảo thì lập tức thể hiện dũng khí ra bên ngoài. Đại bộ phận võ sĩ hắc y đều không muốn đi nên hai người không cần tranh giành mà cũng được tuyển chọn. Môn hạ của Tán Hoa Tiên Tử là hữu tướng vô binh nên ba mươi sáu nhân thủ được tuyển chọn đều là người của Mộ Dung và Nam Cung thế gia. Cũng may là Giang Hào và Phi Vân Tử đều được phân về một toán nên cả hai đều ngầm đắc ý.


Chưa đầy một canh giờ sau thì toàn bộ binh mã chủ lực của Tam Thánh hội lên thuyền sang bờ bắc. Khi thuyền sang đến bờ thì sáu toán nhân thủ sử dụng độc hỏa lập tức tìm nơi thích hợp để mai phục, mười hai toán nhân thủ bảo vệ phân thành tiền hậu tả hữu để hổ trợ. Hơn năm mươi người xâm nhập lên tiểu đảo một cách rầm rộ khiến một số du khách phải kinh hãi chạy tán loạn nhưng phải nói rằng những nhân vật bên trong thạch thất khá trầm tĩnh, bọn họ không hề có một hành động nào.


Mộ Dung Trường Thanh, Tán Hoa Tiên Tử, Nam Cung Thu Nguyệt đứng thành hàng ngang đối mặt với dãy thạch thất. Tứ Đại Kim Cương, Tứ Đại Phi Kiếm và tứ vị Kim Bài kiếm thủ chia nhau đứng sau ba vị Hội chủ. Tuy nhân số chỉ trên năm mươi người nhưng đây là những nhân vật có tuyệt nghệ tinh thâm nhất trong Tam Thánh hội.


Khi cuộc bao vây đã triển khai xong nhưng bên trong dãy thạch thất vẫn không có động tĩnh gì. Mộ Dung Trường Thanh không nhẫn nại được nữa nên cười nhạt, nói :


- Nếu mấy lão này cố tình trầm khí rụt đầu như rùa thì chúng ta phóng hỏa đốt quách dãy thạch thất này cho rồi.


Trong thạch thất cũng không có phản ứng gì nhưng dường như có những ánh mắt đang ngầm theo dõi động tĩnh bên ngoài. Hồi lâu sau cánh cổng chính đột nhiên mở ra, một toán thanh y nhân mười hai người chậm rãi bước ra. Sau khi ra khỏi cửa thì toán thanh y nhân này phân thành hai hàng đứng ngay thẳng hai bên. Điều này biểu thí thân phận bọn chúng chỉ là bối phận đệ tử mà thôi. Sau khi mười hai thanh y nhân đứng nghiêm chỉnh thì có một lão nhân mặc bạch bào, tóc râu bạc nhu tuyết chậm rãi bước ra. Tiếp theo là một hắc bào lão nhân, lão này đội mũ đen, thắt lưng đen, cả giày vải cũng màu đen, do lão ta trùm mặt nên không nhìn được diện mạo. Nếu nhìn kỹ thì hai lão nhân này đứng chung với nhay chẳng khác gì hai quái vật, không có chút gì giống con người cả.


Phi Vân Tử thầm nghĩ :


"Bạch bào lão nhân kia có lẽ là Bạch Nhiệm Lão Yêu Vạn Diệu Sơn rồi, quả nhiên người như tên hiệu, nhưng không biết lão ta để râu tóc dài thế kia có tác dụng gì không?".


Giang Hào cũng đang nghĩ :


"Nhân vật mặc hắc bào nhất định là Nhất Chưởng Câu Hồn Lục Vĩnh Hận rồi, một người không có lỗ mũi, trên mặt lại có hai đốm đen nên tất nhiên là rất khó coi. Thảo nào lão lấy tên là Vĩnh Hận, nhưng không biêt tại sao lão ta lại bị mất mũi, bị người ta cắt đi hay là do bịnh tật hủy hoại?".


Vừa nghĩ đến đây thì đã nghe Mộ Dung Trường Thanh lạnh lùng nói :


- Tiên tử nhìn xem, lão nhân mặc bạch bào kia đâu có điểm nào giống người! Phải chăng lão ta là Bạch Nhiệm Lão Yêu mà giang hồ đồn đại xưa nay.


Lời lẽ vô cùng ngạo mạn không có chút kính lão tôn hiền gì cả. Tán Hoa Tiên Tử chỉ mỉm cười không trả lời nhưng bà ta thừa hiểu Trường Thanh muốn kích động đối phương phát nộ mà xuất thủ trước. Thế nhưng bạch bào lão nhân tuyệt không có phản ứng gì. Kỳ thực do râu tóc che lấp khuôn mặt lão nên không ai thấy được thần sắc của lão ta như thế nào.


- Tu dưỡng khá lắm!


Mộ Dung Trường Thanh gật gật đầu rồi quét mục quang nhìn qua hắc bào nhân, nói tiếp :


- Lão huynh ngươi là nhân vật nào? Tại sao nhớ không ra và cũng không có một chút ấn tượng, không dám để người khác thấy diện mạo chân chính của mình thì tất là hạng không dám nhìn ánh sáng rồi.


Hắc bào nhân không có được phần trầm tĩnh như bạch bào nhân nên cười nhạt một tiếng rồi đưa tay vẫy vẫy Trường Thanh tựa như bằng hữu chào nhau vậy. Mộ Dung Trường Thanh nghĩ thầm :


"Chưởng pháp gì mà kỳ quái vậy, không phải đẩy, không phải vỗ, lẽ nào một chiêu như thế có thể đả thương người khác?".


Vừa nghĩ đến đây thì hắn cảm thấy có năm luồng chỉ phong lạnh buốt đâm vào da thịt, bản thân hắn bất giác không tự chủ được mà phải bước lên trước một bước. Trường Thanh cả kinh, lúc này hắn mới nhận ra đây là một môn võ công cao minh nhưng hắn đã bị hấp lực kéo đến trước năm bước rồi. Nhất Chưởng Câu Hồn là một môn võ công cực kỳ quái dị, Mộ Dung Trường Thanh vì quá khinh suất nên khi bị khống chế thì muốn dừng bước cũng không dễ. Cũng may lúc đó Tán Hoa Tiên Tử phát hiện được sự bất thường nên kịp thời đánh ra một chưởng. Đạo chưởng phong như khoái đao cắt đứt năm luồng chỉ phong trong chớp mắt và cũng giải luôn huyệt đạo bị khống chế của Trường Thanh.


Mộ Dung Trường Thanh án hữu thủ vào đốc kiếm và phẫn nộ nói :


- Chưởng pháp quả nhiên lợi hại!


Nam Cung Thu Nguyệt lớn tiếng kêu lên :


- Nhất Chưởng Câu Hồn Lục Vĩnh Hận! Gần trăm năm qua chỉ có duy nhất lão ta luyện được chưởng pháp này, không ngờ lão ta lại còn sống trên thế gian và lại tiềm tung ẩn tích trên tiểu đảo này.


Hắc bào nhân khai khẩu, nói :


- Tiểu nha đầu, ngươi làm sao biết được thân phận lão phu mà hồ ngôn bát đạo?


Lời này tuy không chính thức phủ nhưng cũng không thừa nhận.


Thu Nguyệt tiếp lời :


- Có một điển tích ghi chú về lão và cũng ghi rõ chưởng pháp Câu Hồn, lão lừa ta thế nào được?


Trường Thanh hạ giọng nói :


- Tiên tử, chúng ta cùng xuất thủ lấy mạng hai quái nhân này rồi hãy nói!


Tán Hoa Tiên Tử chậm rãi nói :


- Trận chiến này đã khó đánh rồi, thế sao không chờ xem bên trong thạch thất kia còn có những vị kỳ nhân tiền bối nào, mục đích của bọn họ là gi? Và ai thống lãnh bọn họ?


Trường Thanh gật đầu, nói :


- Xem ra giang hồ đồn đại Mao Sơn Lão Quái Quy Trường Linh xuất hiện ở Kim Lăng, cũng có khả năng lão ta tiềm cư ở nơi này.


Tiên tử thấp giọng nói :


- Do vậy phải nhẫn nại chờ xem. Muốn xuất thủ thì phải đánh cho có kết quả, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, để sau này tránh gặp hậu họa.


Song phương chờ đợi hồi lâu mà vẫn không có động tĩnh gì. Thu Nguyệt không kiên nhẫn được nên cười nhạt, nói :


- Mộ Dung huynh, hai chúng ta tiến lên phía trước, để Tiên tử tỷ tỷ ở ngoài tiếp ứng.


Tiên tử khoát tay, nói :


- Đừng vội! Nhẫn nại sẽ có lợi cho chúng ta đấy.


Sau một hồi lâu bất động thì bên trong thạch thất chợt có tiếng thở dài, tiếp theo là một giọng nói :


- Không ngờ bọn trẻ tuổi này chịu nhẫn nại còn khá hơn bọn lão nhân chúng ta.


Lời vừa dứt thì lại có một người bước ra. Phi Vân Tử quan sát thật kỹ nhưng không phải là Quy Trường Linh mà lão kỳ vọng, đây là một trường bào văn sĩ, lưng đeo trường kiếm, tay cầm kim chung. Nhân vật này niên kỷ chừng ngoại tứ tuần, bước đi chậm rãi nhẹ nhàng, dáng vẻ ung dung tự tại khoáng dật như một ẩn sĩ. Thoạt nhìn người này có làn da trắng như một thư sinh văn nhã nhưng nhìn kỹ thì ai nấy đều có một cảm giác khủng khiếp. Không phải lão ta quá hung ác mà là quá mê hoặc, một thứ mê hoặc thật đáng sợ.


Tán Hoa Tiên Tử buột miệng kêu lên :


- Lạc Hồn chung. Đây là bảo vật thất truyền trong võ lâm mấy trăm năm qua, thế tại sao lại xuất hiện trên giang hồ?


Trung niên văn sĩ liền nói :


- Không ngờ trong lớp hậu bối mà còn có người biết được bảo vật này, không đơn giản, quả nhiên là một nhân tài không đơn giản!


Trường Thanh liền nói :


- Bọn chúng tiềm ẩn ở tiểu đảo này có lẽ cũng vì những bảo vật đó. Nghe nói Lạc Hồn chung là một kỳ bảo võ lâm, nhưng sau khi Chung chân nhân chết rồi thì không có ai sử dụng được vật này?


Trung niên văn sĩ cười ha ha, nói :


- Quả thực là rất khó sử dụng nên nó mới cướp đi của lão phu hai mươi năm tuế nguyệt.


Trường Thanh cười nhạt, nói :


- Hai mươi năm tuy không phải là một khoảng thời gian ngắn nhưng chưa chắc các hạ có thể sử được. Chung chân nhân không để lại điển phổ, các hạ chưa chắc là thiên tài để viết lại Lạc Hồn phổ.


Nói đoạn hắn ngầm vận công lực thi triển thuật truyền âm nhập mật nói với Thu Nguyệt và Tiên tử :


- Gã văn sĩ này tuy chưa biết danh tánh nhưng bất luận gã có kế thừa y bát của Chung chân nhân hay không, chúng ta cũng không thể mạo hiểm. Tại hạ tin tưởng là có thể kháng cự được mười tiếng chuông, nếu tại hạ và Tiên tử liên thủ lại thì trong vòng mười tiếng chuông đó có thể lấy mạng được gã. Ý Tiên tử thế nào?


Tán Hoa Tiên Tử cũng dùng thuật truyền âm nhập mật, nói :


- Trường kiếm của Mộ Dung huynh đệ có khả năng là một bảo kiếm nhưng chưa chắc có thể hủy được thần chung.


Trường Thanh nói tiếp :


- Đây không phải là bảo kiếm thông thường mà là bảo kiếm do phu phụ Can Tương - Mạc Tà từ đời Xuân Thu đúc thành. Nó không những chém sắt như chém bùn mà còn có thể tránh được tà thuật. Tiên tử cứ yên tâm, bảo kiếm này tất sẽ hủy được thần chung đó.


Tiên tử khẽ gật đầu rồi hỏi :


- Đã là Can - Mạc thần kiếm thì có lẽ Mộ Dung huynh đệ đã thu thập được một đôi?


Trường Thanh lắc đầu, nói :


- Không, Mộ Dung thế gia chỉ được một thanh Can Tương, còn thanh Mạc Tà không rõ lưu lạc phương nào. Di huấn của gia phụ nói rằng nếu không gặp tình thế vạn bất đắc dĩ thì không được để Can Tương kiếm xuất hiên trên giang hồ. Tình thế lúc này chính là thời cơ để bảo kiếm ra khỏi vỏ rồi.


Tiên tử tiếp lời :


- Nghe nói thanh âm của Lạc Hồn chung có thể khiến hồn xiêu phách tán, tại sao Mộ Dung huynh đệ không chờ nghe thử vài tiếng rồi hãy hành động?


Trường Thanh liền nói :


- Tại hạ không tin tiếng chuông có thể làm cho hồn xiêu phách tán, tại hạ và Tiên tử tuy không sợ nhưng hàng trăm thuộc hạ...


Lời chưa dứt thì Mộ Dung Trường Thanh đột nhiên xuất kiếm, ánh hàn quang tỏa ra mấy trượng, ngay cả Bạch Nhiệm Lão Yêu Vạn Diệu Sơn và Nhất Chưởng Câu Hồn Lục Vĩnh Hận cũng bất giác quét bốn đạo tinh quang nhin theo. Dường như trung niên văn sĩ cũng bị thần quang phát ra từ lợi khí làm cho khiếp sợ nên lão đã đưa Lạc Hồn chung lên mà không gõ thành tiếng. Lão ta là nhân vật có kiến văn quảng bác nên vừa thấy ánh tinh quang từ thần kiếm xạ ra là nhận ra ngay Can Tương kiếm - một thần vật trong các loại bảo kiếm. Bảo kiếm này có thể chém sắt như chém bùn nên sợ rằng Lạc Hồn chung không chịu nổi một kiếm. Lòng đã có sự kiêng kỵ nên tất nhiên là không dám vọng động.


Lần đầu tiên Mộ Dung Trường Thanh xuất thần kiếm nên cảm thấy hùng khí chợt dâng lên, Tán Hoa Tiên Tử và Nam Cung Thu Nguyệt cũng đều bị hàn quang làm cho kinh hãi không thôi.


Tán Hoa Tiên Tử quan sát tình thế rồi nói :


- Mộ Dung huynh đệ, mau xuất kiếm hủy Lạc Hồn chung đi thôi! Nó là vật tà ác dùng để đối phó với hàng trăm người, nếu lưu lại thì có hại cho Tam Thánh hội chúng ta đấy.


- Nói chí phải!


Mộ Dung Trường Thanh đáp một tiếng rồi lập tức phi thân về phía trung niên văn sĩ, trường kiếm như một ánh chớp chém về phía tay cầm Lạc Hồn chung của trung niên văn sĩ. Bảo kiếm dài không đầy ba thước, nhưng mang theo luồng kiếm khí đến bảy, tám thước.


Trung niên văn sĩ không ngờ đối phương lại xuất chiêu nhanh như vậy nên nhất thời chưa kịp ứng biến thì kiếm thế đã tới nơi. Choang một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, tiếp theo đó là Lạc Hồn chung danh chấn giang hồ bị Can Tương kiếm chẻ đôi thành hai mảnh. Nếu trung niên văn sĩ không kịp thời thu song thủ lại thì có lẽ đã bị trường kiếm tiến đứt luôn rồi.


Mộ Dung Trường Thanh nổi hùng tầm cười ha ha rồi liên tục xuất bay chiêu kiếm nữa. Bảo vật từng khiến hắc bạch lưỡng đạo trên giang hồ nghe danh đã hồn kinh phách tán là Lạc Hồn chung trong chốc lát đã hóa thành đống vụn vương vãi trên đất. Khi Trường Thanh ngước nhìn lên thì phát hiên trung niên văn sĩ đã không cánh mà bay mất tung tích. Lục Vĩnh Hận và Vạn Diệu Sơn cũng lui đến ngay cửa thạch thất, mười hai thanh y nhân vẫn đứng theo hàng ngũ chỉnh tề nhưng binh khí đã cầm sẵn trong tay.


Tán Hoa Tiên Tử thấy tình thế như vậy thì liền mỉm cười, nói :


- Mộ Dung huynh đệ, đã có thần vật trong tay thì lo gì đại sự bất thành?


Mộ Dung Trường Thanh quét mục quang nhìn Lục Vĩnh Hận, Vạn Diệu Sơn và mười hai thanh y rồi cười nhạt, nói :


- Xem ra bảo kiếm này đích thực có uy lực vô thượng rồi. Kiếm này tuy không sợ tà thuật nhưng hiện tại đối phương của chúng ta là người, là cao thủ có võ công tinh thâm...


Hắn chưa nói hết lòi thì từ trong thạch thất có một lão nhân mặc hắc y lừng lững bước ra, lão này thân hình ốm như cây sậy, trông tựa như chỉ còn da bọc xương, râu tóc đều bạc trắng như tuyết. Trường Thanh thấy vậy thì bất giác lui lại hai bước và ấp úng nói :


- Lão là Quy Trường Linh?


Hắc y lão nhân chậm rãi đưa tay vuốt râu rồi mỉm cười, nói :


- Tiểu tử ngươi cũng biết lão phu à?


Trường Thanh trấn định tinh thần rồi nói :


- Tại hạ nghe danh đã lâu...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Hacker bí ẩn

Hacker bí ẩn

Hân à, tại sao em lại... chép một bài hát vào trong bảng tự thuật của mình

27-06-2016
Cáo và dê

Cáo và dê

Có một con Cáo không may bị rơi xuống giếng. Nó cố gắng mãi để trèo lên mà không

24-06-2016
Chỉ cơn mưa có lỗi

Chỉ cơn mưa có lỗi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Chỉ tại cơn

27-06-2016
Bốn ngón tay

Bốn ngón tay

Cậu quyết định hỏi mẹ: "Làm sao Bill biết điều sắp xảy ra cho con trước khi chính

30-06-2016
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương
Giá Như Em Là Con Gái

Giá Như Em Là Con Gái

Tên truyện: Giá Như Em Là Con GáiTác giả: Lee NaThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 19 chương
Ăn vạ cuộc đời

Ăn vạ cuộc đời

Ngồi vội vàng tranh thủ trà đá với anh buổi trưa ở Hàn Thuyên. Ông anh này trước

24-06-2016