- Đây thật là một quy định khá quái dị, trong quý môn còn có vị tiền nhân trưởng lão nào không?
bạn đang xem “Bạch Các Môn - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bạch Trường Phiêu đáp :
- Tiền nhân sư trưởng sau khi thoái vị có thể quay lại bản môn đảm nhiệm chức trưởng lão để ngầm trợ thủ cho bọn vãn sinh. Nhưng đến ngày nay mà nói, bản môn đã truyền qua mười bảy đời song vẫn chưa có vị tiền nhân trưởng môn nào sau khi thoái ẩn mà quay trở lại lãnh nhiệm vụ trưởng lão. Vãn sinh nghĩ, một người đã tự ẩn thân mấy mươi năm, quen với cuộc sống chân trời góc bể tự do tự tại thì rất ít khi muốn quay trở lại với công việc thế tục.
Giang Hào tiếp lời :
- Thảo nào Bạch chưởng môn lại trẻ tuổi như vậy, bây giờ chỉ cần Bạch huynh đệ lập một tân Chưởng môn thì có thể thoái xuất khỏi Bạch Các môn phải không?
Bạch Trường Phiêu gật đầu, nói :
- Chưởng môn nhân muốn thoái vị thì cố nhiên phải lập một tân Chưởng môn, nhưng Chưởng môn tiếp nhiệm cần phải có mười năm học nghệ trở lên, phải tinh thông tam đại kỳ thuật của bản môn, về nội công và võ công cũng phải quán tuyệt trong hàng đồng bối phận. Vả lại Chưởng môn đương nhiệm muốn thoái vị phải quá tuổi tứ tuần, theo lịch đại Chưởng môn của bản môn thì đã có hai vị Chưởng môn là nữ nhân, do vậy nếu tiểu sư muội không có mệnh hệ gì thì đích thực vãn sinh sẽ có cơ hội thoái vị sớm. Tuy nhiên hiện giờ mọi việc đều rất khó nói trước được.
Thiên Y đại sư nói :
- Tiêu Hàn Nguyệt thật sự đã chết rồi sao? Thế gian đầy biến động, biết đâu lệnh sư muội vẫn còn tại thế?
Bạch Trường Phiêu buồn bã nói :
- Hy vọng rất mong manh! Lần thứ nhất khi tiểu sư muội chuyển tin về là đang truy theo tung tích của đối phương đến Hàng Châu, điều này vãn sinh đã cảm thấy không đúng rồi. Lần thứ hai chuyển tin về nói rằng cỗ xe ngựa đã lên một chiếc thuyền lớn ở hàng Châu và hình như là đi ra biển, điều này vãn sinh khẳng định là không đúng nên lập tức tự thân đuổi theo. Nhưng kết quả chỉ thấy không ít người của bản môn bị giết phơi thây trên đường quan đạo, thậm chí một số thương gia, lữ khách và võ lâm đồng đạo vô can cũng bất hạnh bị giết.
Thiên Y đại sư hỏi tiếp :
- Như thế để làm gì? Đối phương muốn biểu đạt điều gì chăng?
Bạch Trường Phiêu gật đầu, nói :
- Đúng vậy! Đối phương muốn nói rằng thà giết lầm hàng trăm người chứ tuyệt đối không để bí mật bị tiết lộ! Như vậy thì tiểu sư muội làm gì có cơ hội thoát mạng, đáng tiếc là cô ta chỉ mới mười sáu...
Chàng cố kiềm chế bi thương trong lòng nhưng hai khóe mắt vẫn rưng rưng ngấn lệ.
Giang Hào thở dài rồi nói :
- Bạch huynh đệ, nếu quả thật người đã chết thì không thể nào hồi sinh, xin chớ quá bi phẫn! Thù này, hận này bọn tại hạ nguyện sẽ giúp huynh đệ tìm ra và báo phục.
Bạch Trường Phiêu trấn định tinh thần rồi nói :
- Giang tam công tử nói rất đúng, tại hạ dù sao cũng phải lưu lại tấm thân để phục thù cho Tiêu Hàn Nguyệt. Bây giờ đã được linh đan của Phi Vân Tử đạo trưởng trợ lực nên tại hạ nghĩ chúng ta sẽ nhanh chóng tái xuất giang hồ thôi. Nào, xin chư vị chú ý lắng nghe, kẻ chủ mưu bắt cóc ba vị Chưởng môn chính là Cô Tô Mộ Dung thế gia...
Thiên Y đại sư kinh ngạc nói :
- Điều này...điều này không thể xảy ra được! Hai mươi năm trước Mộ Dung thế gia đã tuyên bố thoái xuất giang hồ, không xen vào chuyện ân oán trong võ lâm, hai mươi năm qua hình như đệ tử của Mộ Dung thế gia chưa từng xuất hiện trên giang hồ.
Bạch Trường Phiêu chậm rãi nói :
- Tân chủ nhân của Mộ Dung thế gia là Mộ Dung Trường Thanh đã tiếp nhận thân phận gia chủ từ mười năm trước, điều này đại sư không biết sao?
Thiên Y đại sư gật đầu, nói :
- Bần tăng có biết, do gia chủ đời trước của Mộ Dung thế gia chết vì bệnh nan y nên không bày ra nghi lễ phúng điếu, Mộ Dung Trường Thanh khi tiếp nhận Chưởng môn cũng không mời võ lâm đồng đạo đến dự lễ và hai chuyện này chỉ truyền ra ngoài khi hắn tiếp nhận chức Chưởng môn được hai năm.
Bạch Trường Phiêu trầm ngâm một lúc rồi hỏi :
- Trong ba vị có ai từng gặp Mộ Dung Trường Thanh không?
Thiên Y, Phi Vân Tử, Giang Hào đều lặng lẽ lắc đầu. Bạch Trường Phiêu cũng trầm lặng một lát rồi nói :
- Vãn sinh đã gặp hắn, tuy hắn dịch dung cải trang nhưng vẫn không qua mắt được vãn sinh. Bởi vì thuật dịch dung, thuật thoát mệnh, kỳ thuật độn giáp chính là ba tuyệt nghệ chủ yếu của Bạch Các môn. Trong vòng một tháng dường như Mộ Dung Trường Thanh đã thay đổi ba thân phận khác nhau, lúc gần đến Kim Lăng vãn sinh mới chú ý đến hắn và ngầm đuổi theo điều tra một thời gian thì mới biết hắn chính là Mộ Dung Trường Thanh, tức gia chủ hiện thời của Mộ Dung thế gia. Điều này là hoàn toàn chính xác, ba vị không cần hoài nghi, vãn sinh đã tận mắt trong thấy ba vị Chưởng môn bị đưa lên xe, Mộ Dung Trường Thanh đứng một bên quan sát còn mấy mươi tên võ sĩ tinh nhuệ cải trang thành thương nhân hộ tống chiếc xe trên đường đi.
Giang Hào nói :
- Như vậy cần phải thẩm tra về Cô Tô Mộ Dung thế gia, chỉ cần tìm ra một chút chứng cứ thì lập tức đến chỗ bọn chúng đòi người ngay.
Bạch Trường Phiêu gượng cười nói :
- Chứng cứ e rằng rất khó tìm đấy! Bởi vì chuyện Mộ Dung thế gia thoái xuất giang hồ không ai là không biết. Nếu ba vị không đưa ra được chứng cứ minh xác thì làm thế nào đối phương tâm phục khẩu phục? Hơn nữa, còn một chuyện khác cũng rất đáng sợ...
Giang Hào buột miệng hỏi :
- Là chuyện gì? Lẽ nào có chuyện kinh thiên động địa hơn sao?
Bạch Trường Phiêu chậm rãi nói :
- Sau khi cỗ xe chở ba vị Chưởng môn được mấy mươi võ sĩ hộ tống đi rồi thì Mộ Dung Trường Thanh chờ hai khách nhân đến rồi ba người cùng lên một cỗ xe khác mà đi. Như vậy vừa có thể che mắt được thiên hạ, lại vừa có thể mật bàn đại sự.
Phi Vân Tử lộ vẻ trầm trọng, lão khẽ thở dài rồi hỏi :
- Hai khách nhân kia là ai?
Bạch Trường Phiêu đáp :
- Người thứ nhất là Tán Hoa Tiên Tử của Minh Nguyệt quán ở Vu Tiết Thần Nữ phong, người thứ hai là nữ gia chủ của Nam Cung thế gia - Nam Cung Thu Nguyệt!
Thiên Y đại sư, Phi Vân Tử và Giang Hào nghe thế thì bất giác sững người. Bởi lẽ ai cũng biết Mộ Dung thế gia phong kiếm thoái ẩn bế môn tạ khách nhưng Nam Cung thế gia uy danh vẫn thịnh, các đại môn phái trong giang hồ đều phải tương nhượng vài ba phần. Thứ nhất là do Nam Cung thế gia xưa nay không chen vào chuyện giang hồ, thứ hai là do bốn năm trở lại đây Nam Cung thế gia âm thịnh dương suy, ba đời gia chủ gần đây đều là nữ nhân. Nam Cung Thu Nguyệt là một nhân vật kiệt xuất của Nam Cung thế gia và chỉ mới tiếp nhận chức vị Chưởng môn không đầy năm năm. Khi đó Thiên Y đại sư, Phi Vân Tử và Giang Hào đều theo Chưởng môn bản phái đến dự lễ chúc mừng. Do vậy mà vừa nhắc đến bốn chữ Nam Cung Thu Nguyệt thì ai nấy đều có ấn tượng rất rõ trong lòng. Còn Tán Hoa Tiên Tử ở Vu Sơn Thần Nữ là một nhân vật cực kỳ thần bí và quỷ dị, rất nhiều người trong giang hồ biết trên Thần Nữ phong có Minh Nguyệt quán nhưng xưa nay không mấy ai đặt bước được tới đó.
Có truyền thuyết giang hồ nói rằng bên ngoài Minh Nguyệt quán có hai con mãng xà cực lớn, có thể ăn thịt cà hổ báo, do vậy mà không ai dám tới gần. Vẫn biết là có vẻ hoang đường nhưng không một ai đủ bản lĩnh chứng thực truyền thuyết này, còn trên thực tế thì Vu Sơn Thần Nữ phong quanh năm mây phủ dày đặc, chỉ khi mặt trời lên cao mới có thể nhìn rõ diện mạo Thần Nữ phong. Riêng Bạch Các môn do hành nghề thu thập tin tức trong thiên hạ đã hơn mười đời nên trên giang hồ rất ít người và rất ít chuyện có thể qua mắt được bọn họ, vì thế Bạch Trường Phiêu nhận ra Tán Hoa Tiên Tử cũng là chuyện đương nhiên dễ hiểu.
Minh Nguyệt quán phối chế ra một loại mê dược gọi là Nhất Bộ Đảo rất nổi tiếng trên giang hồ đồng thời bọn họ cũng có những loại mê dược độc môn trộn vào thức ăn, vào rượu, bất luận là mê hương hay mê dược, chỉ cầ ngửi phải hoặc ăn uống trúng là lập tức ngã ngay tức khắc, do đó mới có tên gọi là Nhất Bộ Đảo (một bước ngã).
Bạch Trường Phiêu chờ mọi người chấn định tinh thần trở lại rồi mới nói tiếp :
- Hôm nay đã là ngày hai mươi, trăng sẽ mọc vào canh một, các vị có thể lên đường rồi.
Thiên Y đại sư gật đầu, nói :
- Đúng, những chuyện trong giang hồ phức tạp như vậy, trước lúc cáo biệt tiểu thí chủ có gì tương tặng không?
Bạch Trường Phiêu nói :
- Lần này ba vị truy tìm nơi giam cầm của ba vị Chưởng môn kia, quả thật là cơ hội không nhiều. Trong vòng nửa năm sinh mệnh của bọn họ vẫn chưa thọ hiểm, do vậy ba vị không cần quá khẩn trương mà để lộ hành tung. Tuy vậy, trong chuyện này phải dùng chút tâm cơ và mong các vị cẩn thận luôn đề cao cảnh giác!
Phi Vân Tử chấp tay, nói :
- Đa tạ thí chủ chỉ giáo, bọn bần đạo xin cáo biệt.
Nói đoạn lão đứng lên và quay người bước đi. Thiên Y đại sư, Giang Hào cũng lần lượt nói lời chia biệt rồi ra khỏi căn nhà cỏ.
Bạch Trường Phiêu bước theo đưa tiễn và nói :
- Trên lộ trình xin ba vị chú ý, có khả năng ba vị Chưởng môn nhân của môn phái có lưu lại ám hiệu đấy!
Phi Vân Tử nói :
- Đúng! Long đạo trưởng của bản phái là một vị đại trí giả nên bần đạo tin là sẽ có ám hiệu lưu lại dọc đường.
Bạch Trường Phiêu nói tiếp :
- Chỗ lợi hại của mê dược Nhất Bộ Đảo là không cho đối phương có cơ hội phản kháng nhưng nó phải thâm nhập vào cơ thể đối phương bằng đường hô hấp hoặc qua thức ăn thức uống thì mới có thể phát huy tác dụng, vãn sinh tin rằng ba vị Chưởng môn đã bị ám toán bởi Nhất Bộ Đảo. Do vậy khi gặp nhân vật khả nghi thì các vị nên lập tức bế khí ngưng hô hấp, ăn uống phải tuyệt đối cẩn thận. Vãn sinh đã tận ngôn, mời các vị thượng lộ!
Giang Hào cung thủ, nói :
- Xin Bạch huynh đệ bảo trọng!
Nói đoạn chàng cất bước theo sau Phi Vân Tử và Thiên Y đại sư, kết thúc mười ngày sống trong thảo lư bí mật giữa cánh rừng.
Vừa đi Thiên Y đại sư vừa nói :
- Chúng ta không cần khẩn trương, cũng không cần tìm kiếm loạn xạ, cứ thản nhiên tự tại như không biết chuyện gì xảy ra, như vậy đối phưong mới không lường được và tránh sự nghi ngờ.
Giang Hào tiếp lời :
- Đại sư nói chí phải, bọn chúng trốn rất sâu ẩn thân rất bí mật, chúng ta cứ thong thả chờ cá cắn câu rồi hãy ra tay!
Phi Vân Tử nói :
- Nói rất hay! Nhưng chúng ta cũng phải có định hướng để đi chứ? Thanh Trúc lâu bên cạnh Vũ Hoa đài là nơi ba vị Chưởng môn bị ám toán, thế tại sao chúng ta không đến Thanh Trúc lâu xem thử?
Thiên Y đại sư nói :
- Tam công tử là người rành đường vậy xin đi trước dẫn đường, Phi Vân Tử đạo huynh đi giữa, bần tăng đoạn hậu, tiền, trung, hậu luôn giữ khoảng cách với nhau là một trượng nhé!
Vậy là cả ba cứ thế mà đi suốt đêm, sáng hôm sau đã ra đến đường quan đạo, hành nhân qua lại rất nhiều nhưng đại hòa thượng không nhìn ra một nhân vật nào khả nghị, thậm chí lão không phân biệt hành nghiệp của từng người. Do vậy lão ngầm thở dài rồi nghĩ :
- Xem ra sự lịch duyệt giang hồ cũng cần phải tập luyện mới được...
Đột nhiên nghe tiếng y phục lất phất trên không, điều này do đại hòa thượng có nội công thâm hậu nên tuy đi giữa đám người trên đường quan đạo nhưng lão vẫn nghe ra rõ ràng. Lão ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Phi Vân Tử tung người lên cao hơn trượng và lướt trên đầu khách bộ hành mà đi, hữu trảo đang vung chụp về phía Giang Hào ngã dưới đất. Do động tác của đạo trưởng xuất thủ quá nhanh nên khách bộ hành không ai kịp nhìn thấy có người ngã xuống trên đường.
Thiên Y đại sư định gia tăng cước lực lướt đến nhưng tâm cơ chợt động nên lão dừng bước và quét mục quang nhìn ra tứ phía, hy vọng là có thể phát hiện ra kẻ ám toán Giang Hào. Tuy nhìn thấy rất nhiều người qua lại nhưng đại hòa thượng vô cùng thất vọng bởi lẽ lão không thể nào nhìn nhận được kẻ đã thi triển ám toán là ai. Tuy nhiên, do thiếu kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nên Thiên Y đại sư không nghĩ đến một điều, khi mê dược Nhất Bộ Đảo phát huy tác dụng thì Phi Vân Tử đã phi người phóng đến, dù đối phương có nhanh chân cách mấy cũng không thể thoát ra khỏi phạm vi hai trượng. Do đó chỉ cần quan sát những người trong phạm vi đó là có thể phát hiện ra kẻ khả nghi ngay, nhưng đáng tiếc là Thiên Y đại sư lại không làm vậy.
Lúc này có rất nhiều khách bộ hành dừng bước xem náo nhiệt, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Phi Vân Tử và Giang Hào. Kinh nghiệm giang hồ của Phi Vân Tử không phong phú nhưng cũng khá hơn Thiên Y đại sư một chút, nên lão tùy cơ ứng biến nhanh lẹ bằng cách gượng cười nói :
- Chư vị, tiểu thí chủ này đã trúng độc phong, có vị thí chủ nào từ tâm mời giúp một lương y không?
Những người này do hiếu kỳ nhất thời nên vây lại xem, lúc này nghe Phi Vân Tử nói thế thì vội vàng bỏ đi, bởi lẽ không ai muốn chuốc phiền phức vào thân.
Phi Vân Tử chờ mọi người đi hết rồi mới cắp Giang Hào bước vào khách điếm.
Sau khi đặt chàng lên giường nằm ngay ngắn lão mới thở dài, tự nói :
- Thật là lợi hại, rõ ràng thấy Tam công tử trúng ám khí ngã xuống mà không thể nào nhìn ra đối phương đã hạ thủ như thế nào, nếu Bạch Trường Phiêu không hai ba lần nhắc nhở, bọn ta thiếu cảnh giác thì e rằng toàn bộ đã xong rồi.
Chương sau