Bạch Các Môn - Trần Thanh Vân

Bạch Các Môn - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 22
5 sao 5 / 5 ( 47 đánh giá )

Bạch Các Môn - Trần Thanh Vân - Hồi 14 - Ẩn cư Kim Lăng thành

↓↓

Đột nhiên chàng nghe lời Thiên Y đại sư văng vẳng bên tai, nói :

bạn đang xem “Bạch Các Môn - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Giang tam công tử, không thể thắng và cũng không thể giết vị Kim Bài kiếm thủ này, điều đó sẽ khiến Tán Hoa Tiên Tử đề cao cảnh giác đấy. Lúc này không phải là cơ hội để hạ sát thủ, tốt nhất là thâm tàng bất lộ. Tuy nhiên, đối với võ sĩ của Mộ Dung và Nam Cung thế gia thì không cần hạ thủ lưu tình. Bọn chúng quá đông nên không giết để thị uy thì không thể khiến bọn chúng khiếp sợ.


Do lão hòa thượng dùng thuật truyền âm nhập mật phát lời cảnh tỉnh nên chỉ mỗi mình Giang Hào nghe được. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian Thiên Y hòa thượng nói thì song kiếm và đơn đao đã chiết giải mười hai chiêu rồi, tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên những thanh âm chói tai liên tu bất tận.


Chợt nghe Tăng Phi Yến nói :


- Hảo đao pháp, hảo công phu! Quả nhiên là cao thủ đệ nhất mà ta gặp lần đầu tiên từ khi xuất đạo. Nào, hãy tiếp thử Thập Bát Liên Hoàn Phi Không Trảm của ta nhé! Thức thứ nhất: Tiềm Long Ngoại Đáo Thiên!


Lời vừa dứt thì Tăng Phi Yến tung người lên cao hai trượng, thân hình còn đang ở trên không trung thì song kiếm đã vung ra và công thẳng xuống.


Giang Hào cũng lập tức xuất đao quét ra một đường bạt song kiếm dạt ra ngoài, nhưng Tăng Phi Yến mượn lực tương tiếp của đao kiếm mà tung người lên cao tám thước. Lần này người cũng vắt ngang trên không trung và song kiếm nhanh như chớp công xuống buộc Giang Hào phải ngửa mặt huy động đơn đao chống đỡ. Cuối cùng Giang Hào đã hiểu lai lịch của hai chữ "Phi Yến", thì ra đối phương có thể phi lượn trên không trung chẳng khác gì chim yến. Không những tư thế vô cùng tuyệt mỹ mà thân người và trường kiếm cũng hợp nhất với nhau tạo thành một lực xuất thủ khá uy mãnh. Nhờ vào sự xoay chuyển nhẹ nhàng trên không mà kiếm pháp phát huy được uy thế tối đa, tuy trông thấy đơn giản nhưng thế kiếm nhanh như hành vân lưu thủy. Chiêu chiêu thức thức công kích không ngừng và thức nào chiêu nấy cũng đều có uy thế truy hồn đoạt mệnh.


Đây là loại kiếm pháp mà Giang Hào chưa từng trông thấy bao giờ, ngay cả một kiếm khách thành danh như Phi Vân Tử cũng bị thu hút bởi sự hấp dẫn của kiếm pháp. Sau mười lăm chiêu thì Giang Hào cảm thấy mình hao tốn quá nhiều công lực để chống đỡ, nếu không thay đổi đấu pháp thì e rằng khó lòng cầm cự được lâu. Vì thế chàng nghĩ đã đến lúc phải lui binh rồi nên luôn tìm cách để triệt thoái. Bỗng nhiên chàng tung người mãnh công một đao, đồng thời thân hình cũng xoay chuyển. Khi hạ xuống đất thì chàng đã thoát ra khỏi vòng chiến hơn ba trượng.


Thiên Y đại sư và Phi Vân Tử cũng lập tức phối hợp với hành động của Giang Hào, hai lão đèu dịch bộ đến bên cạnh chàng tạo thành thế thủ ba mặt hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng đây là hướng phòng thủ của võ sĩ Mộ Dung thế gia nên bọn này lập tức triển khai đội ngũ bao vây lại. Phi Vân Tử thấy vậy liền xuất kiếm nhanh như gió, chớp mắt lão đã đánh ra bảy đường kiếm. Tuy thế kiếm cực nhanh và cực kỳ chuẩn xác nhưng chỉ đả thương được một võ sĩ, bởi lẽ bọn này đều mặc giáp y trước ngực nên đao kiếm rất khó đả thương bọn chúng. Nhờ vậy mà bọn võ sĩ này ngang nhiên xông vào khép chặt vòng vây khiến cho Thiên Y đại sư, Phi Vân Tử và Giang Hào nhất thời phải rối loạn tay chân. Nhưng sau mười chiêu thì bọn họ đã nhìn thấy được yếu điểm của những tên võ sĩ này, tuy bọn chúng mặc giáp y nhưng chỉ bảo vệ được trước ngực, sau lưng và đỉnh đầu mà thôi. Ngoài ra những nơi khác còn lại của thân thể đều có thể bị đao kiếm xâm phạm. Đáng tiếc là bọn chúng gặp phải ba cao thủ có tuyệt nghệ phi phàm nên một khi động sát cơ thì bọn họ đều biến chiêu, đao kiếm đều nhằm vào những kẽ hở của đối phương mà xuất thủ.


Đao quang kiếm ảnh xuất ra cực nhanh, nhanh đến độ bọn võ sĩ của Mộ Dung thế gia không kịp ứng biến. Một loạt tiếng kêu thảm vang lên, tám tên giáp y võ sĩ lần lượt ngã xuống, hai tên chỉ huy không kịp thối lui nên cũng cùng chung số phận. Tuy nhiên mười tên giáp y võ sĩ này vẫn chưa tuyệt mệnh nhưng bọn chúng đã hoàn toàn trở thành người tàn phế. Nhất thời tiếng rên la vang dậy một vùng, máu tươi tuôn ra lên láng trông thật khủng khiếp.


Bọn võ sĩ của Nam Cung thế gia bị thảm cảnh này làm cho kinh hồn bạt vía mà chùn bước, bọn chúng đứng ngoài xa nhìn đối phương bỏ đi chứ không dám xuất thủ ngăn cản. Tăng Phi Yến bước lại quan sát thương thế của những võ sĩ thì kinh hãi thầm nghĩ :


"Tuy võ công đôi bên có sai biệt, nhưng đao kiếm xuất thủ chuẩn xác thế này thì tuyệt không kém song kiếm của ta!".


Tiểu Đào Hồng buông tiếng thở dài rồi nói :


- Xem ra thủ pháp của bọn chúng còn tàn độc hơn Minh Nguyệt quán của chúng ra nhiều.


Nàng quay sang đám võ sĩ Nam Cung thế gia, nói tiếp :


- Chư vị hãy giúp một tay băng bó vết thương cho bọn họ.


Mười võ sĩ Mộ Dung thế gia đều trở thành người tàn phế, dù có danh y cũng không thể cứu chữa cho bọn chúng hồi phục như thường được. Nơi bị trúng đao kiếm đều là những gân mạch quan trọng. Trận chiến này khiến cho Tam Thánh hội thu được một bài học quan trọng là tuyệt nghệ của song phương quá sai biệt, nếu miễn cưỡng động thủ thì chỉ gây nên một trường đồ sát mà thôi.


Lúc này Tiểu Đào Hồng tuy không thể làm chủ trước mặt hai vị Kim Bài kiếm thủ nhưng vì thọ mệnh chỉ huy lần hành động này nên nàng lập tức hạ lệnh cho võ sĩ Nam Cung thế gia đưa những kẻ thọ thương trở về Cô Tô. Kế đó nàng quay sang Lê Hoa Nữ rồi cung thủ nói :


- Chúng ta vừa đối phó không phải là đối thủ tầm thường mà là cao thủ tuyệt đỉnh giang hồ, vì thế chúng ta ở lại đây cũng vô ích thôi!


Lê Hoa Nữ gật đầu nói :


- Đúng vậy! Ở lại có khi còn bị mất mặt cũng không chừng.


Đối với vị Lê Hoa Nữ, Tiểu Đào Hồng luôn tỏ ra cung kính sợ sệt, nàng gập người nói :


- Hay là chúng ta quay về bẩm báo với Quán chủ?


Lê Hoa Nữ nói :


- Các ngươi cứ quay về, một mình ta sẽ đuổi theo tung tích bọn chúng, sau đó ta để lại ám hiệu rồi các ngươi thỉnh thị sự định đoạt của Quán chủ.


Lời vừa dứt thì bà ta cũng vọt lên không và lướt đi trong màn đêm, thoáng chốc đã mất tiêu hình tích.


Tiểu Đào Hồng lại nhìn sang Tăng Phi Yến chờ chỉ thị. Vị Tam cô nương này tuy là đệ tử được Tán Hoa Tiên Tử sủng ái nhất nhưng trước mặt Kim Bài kiếm thủ thì cử chỉ luôn tỏ ra rất cẩn thận. Tất nhiên đây cũng là một trong những nguyên nhân mà nàng nhận được sự sủng ái.


Tăng Phi Yến chậm rãi nói :


- Để cho Lê Hoa muội muội đi! Mấy năm qua, Lê Hoa muội muội đã tham ngộ được không ít sự biến hóa của thuật pháp, do vậy một khi gặp phải cơ hội để thi triển thân thủ thì làm sao bỏ qua được?


Tiểu Đào Hồng nói :


- Nhưng Lê Hoa tiền bối chỉ hành động một mình như vậy há chẳng phải là mạo hiểm lắm sao?


Tăng Phi Yến nói :


- Thuật độn giáp của bà ta đã tu luyện có thành tựu, có thể mượn vật độn hình, chớp mắt là tiêu tán không còn trông thấy hình tích nữa. Vì thế muốn cầm giữ bà ta quả không phải là chuyện dễ. Ngươi đã được chân truyền của Minh Nguyệt quán, trong đêm tối có thể trông thấy cảnh vật ngoài năm trượng nhưng ngươi có trông thấy Lê Hoa Nữ đi như thế nào không?


Tiểu Đào Hồng lắc đầu rồi nói :


- Nếu sau trận chiến này mà đệ tử vẫn giữ được sinh mạng thì khi quay về Minh Nguyệt quán, đệ tử sẽ thỉnh cầu Quán chủ cho đệ tử luyện thuật pháp thôi.


Tăng Phi Yến mỉm cười nói :


- Quá muộn rồi nhưng vẫn có thể tu luyện được, kiếm thuật và thuật pháp của sư phụ ngươi đều tinh thâm, ngoài ra bà ta còn tinh thông y đạo nên một khi bà ta muốn truyền thì ngươi dùng cả đời cũng không hết.


Ngừng một lát, Tăng Phi Yến nói tiếp :


- Chúng ta quay về thôi! Những gì Quán chủ muốn biết chúng ta đều đã biết rồi.


* * * * *


Dưới mộït mật thất rộng lớn của Mộ Dung thế gia, đèn đuốc được thắp sáng như ban ngày, Tán Hoa Tiên Tử, Nam Cung Thu Nguyệt và Mộ Dung Trường Thanh đang ngồi trước một án thư đồ sộ. Trên án thư có sáu võ sĩ bị thọ thương trong cuộc chiến tối qua. Cạnh bên án thư có ba nhân vật mặc bạch bào đang cẩn thận xem xét thương thế cho sáu võ sĩ giáp y kia.


Hồi lâu sau Mộ Dung Trường Thanh lên tiếng :


- Ba vị đại phu, các vị đã xem xong thương thế của bọn chúng, xin hãy nói ra cách nghĩa của các vị xem?


Một bạch bào nhân đứng cạnh Mộ Dung Trường Thanh nói :


- Thương thế đều quan hệ đến những đốt xương quan trọng, điều này chứng minh đối phương là cao thủ nhận huyệt rất chính xác và hạ thủ rất mạnh nên các kinh mạch đều bị cắt đứt. Tuy cứu được nhưng cũng không thể luyện công được nữa.


Mộ Dung Trường Thanh gật đầu rồi quay sang hỏi bạch bào nhân đứng cạnh Tán Hoa Tiên Tử :


- Đại phu có phát hiện gì không?


Bạch bào nhân thứ hai nói :


- Những chiếc giáp y này tuy có nhiều vết đao kiếm nhưng không bị đao kiếm xuyên thấu, điều này cho thấy giáp y rất rắn chắc, đao kiếm khó có thể đả thương được. Nếu có thể, chúng ta nên chế tạo thật nhiều giáp y như thế này, khi giao chiến đã phải lo lắng.


Bạch bào nhân đứng bên cạnh Nam Cung Thu Nguyệt lên tiếng :


- Qua thủ pháp đả thương những giáp y võ sĩ này thì rõ ràng thủ đoạn và tâm địa của đối phương khá thâm độc.


Mộ Dung Trường Thanh khoát tay ra hiệu cho ba vị bạch bào nhân thối lui rồi quay sang nói với Tán Hoa Tiên Tử :


- Nghe nói hòa thượng, đạo sĩ và Giang Hào cùng hạ thủ phải không?


Tán Hoa Tiên Tử ra hiệu cho Tăng Phi Yến và Tiểu Đào Hồng đến trước án thư và nói :


- Tình hình thế nào hãy nói lại cho Đại hội chủ nghe!


Tăng Phi Yến chậm rãi nói :


- Đúng vậy! Ba hắc y nhân đó tự xưng là Thiên Y đại sư của Thiếu Lâm, Phi Vân Tử của Võ Đang và người trẻ nhất là Giang Hào.


Tiểu Đào Hồng tiếp :


- Giang Hào chính là kẻ giết Thất sư muội trong Đào Hoa viện, đệ tử vừa nghe giọng nói là nhận ra hắn ngay.


Tăng Phi Yến nói tiếp :


- Bản đạo cô có hỏi Giang Hào là hai nhân vật kia nấp trên thuyền hay ẩn thân dưới nước nhưng sự thật thì bản đạo cô đã biết bọn chúng không có mặt ở đương trường. Sở dĩ bản đạo cô hỏi vậy là hy vọng bọn chúng để lộ chút manh mối nhưng bọn chúng quá cẩn thận.


Tán Hoa Tiên Tử hỏi :


- Ba người bọn chúng đi về hướng nào?


Tăng Phi Yến nói :


- Lê Hoa Nữ đã đuổi theo bọn chúng nên sẽ có tin tức hồi báo ngay thôi. Bà ta pháp luật tinh kỳ nên có thể tin tưởng vào việc này.


Tán Hoa Tiên Tử dịch mục quang nhìn qua Nam Cung Thu Nguyệt và hỏi :


- Hiền muội có ý kiến gì không?


Nam Cung Thu Nguyệt chậm rãi nói :


- Bọn chúng rất cao minh và cũng rất giảo quyệt nên muốn dẫn dụ bọn chúng lọt vào trận địa mai phục quả thật không phải là chuyện dễ. Xem ra chúng ta phải thay đổi phương pháp thôi, phải dùng thủ đoạn phi thường mới có thể đối phó với bọn chúng được.


Mộ Dung Trường Thanh khoát tay rồi quay sang hỏi Tăng Phi Yến :


- Trước tiên xin đạo cô nói lại tình hình động thủ như thế nào? Mười đệ tử môn hạ của Mộ Dung thế gia đều bị đả thương thành phế nhân, không một kẻ nào thoát được, thế đệ tử của Minh Nguyệt quán có ai thọ thương không?


Tăng Phi Yến chậm rãi nói :


- Không, bản đạo cô ác chiến với Giang Hào trên trăm chiêu mà bất phân thắng bại, có thể nói hắn là kình địch mà bản đạo cô lần đầu gặp phải. Bản đạo cô phải sử xuất Thập Bát Liên Hoàn Phi Không Trảm mới bức lui được hắn, khi đó võ sĩ của quý phái vây lại nhưng Giang Hào, Thiên Y hòa thượng và Phi Vân Tử liên thủ đả thương những võ sĩ bao vây mà thoát đi.


- Đạo cô không đuổi theo à? Và cũng không có ai ngăn cản bọn chúng sao?


- Không, người của Minh Nguyệt quán quá ít và cũng không nắm chắc phần thắng. Võ sĩ của Nam Cung thế gia không xuất thủ có lẽ là do đối phương không chạy qua hướng bọn họ nên bọn họ không kịp ứng biến.


Mộ Dung Trường Thanh mỉm cười, nói :


- Được! Nam Cung hiền muội hãy nói thủ đoạn phi thường xem, ngu huynh nguyện sẽ cùng phối hợp.


Thu Nguyệt chậm rãi nói :


- Dùng nhân mạng đổi nhân mạng, lấy ba người để đổi một người bọn chúng.


Trường Thanh ngạc nhiên hỏi :


- Đổi như thế nào? Bất luận là hòa thượng, đạo sĩ hay Giang Hào thì dù chúng ta phái ba toán võ sĩ dũng cảm cũng chưa chắc...


Tuy hắn không nói hết nhưng mọi người đều đoán được là chưa chắc thực hiện được. Nam Cung Thu Nguyệt liền kề tai Tán Hoa Tiên Tử và Mộ Dung Trường Thanh thầm thì mấy câu, Trường Thanh nghe xong thì phá lên cười, nói :


- Hảo chủ ý! Thật là tuyệt mưu diệu kế! Hiền muội thâm tàng bất lộ nhưng mưu kế quả nhiên là kinh người!


Thu Nguyệt khiêm tốn nói :


- Ngu giả ngẫu hữu nhất đắc (kẻ bất trí ngẫu nhiên gặp được kế hay) mà thôi, Mộ Dung huynh chớ quá khen!


Trường Thanh liền nói :


- Tại hạ đi tuyển nhân thủ đây!


Lời chưa dứt thì hắn sải bước ra khỏi mật thất. Trông sắc thái của hắn thì hình như hắn rất vừa lòng với mưu kế của Thu Nguyệt.


Tán Hoa Tiên Tử khẽ nói với Thu Nguyệt :


- Dù là võ sĩ cảm tử cũng khó tránh được sự khiếp nhược trước thảm cảnh, điều này hiền muội đã nghĩ kỹ chưa?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Gặp gỡ và chia ly

Gặp gỡ và chia ly

Điều tệ hại nhất cuộc đời này không phải là không có ai để yêu. Mà là đã tìm

23-06-2016
Con dâu vàng

Con dâu vàng

Tôi tự nhủ với lòng mình sau này sẽ kiên quyết bảo với người yêu là sau khi cưới

25-06-2016
Đừng rời xa tao nhé

Đừng rời xa tao nhé

Đêm đã khuya mà Minh vẫn chưa tài nào ngủ được. Gió rít lên từng hồi, lùa cả vào

24-06-2016
Nếu anh yêu em sớm hơn

Nếu anh yêu em sớm hơn

Thổi tiêu cũng như yêu một ai đó. Không sớm, không muộn mà phải đúng thời điểm,

24-06-2016
Khúc tình

Khúc tình

Tối qua, vì giận nhau, Hoàng để mẩu giấy bên điện thoại của vợ: Sáng mai anh đi

29-06-2016

Disneyland 1972 Love the old s