Tiểu Đào Hồng cung kính đáp :
bạn đang xem “Bạch Các Môn - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Bẩm báo sư phụ, chỉ cần đệ tử nghe lại một lần là có thể nhận ra ngay.
Tán Hoa Tiên Tử gật đầu, nói :
- Đối phương có để lại ước hẹn gì không? Hắn là người trẻ hay già?
Tiểu Đào Hồng nói :
- Hắn đã ngầm xuất cuồng ngôn là sẽ giết một người của chúng ta trong thời gian một tuần trà nữa nhưng khi Lục sư muội quăng kiến độc ra thì hắn đã lặng lẽ rút lui không để lại dấu vết gì. Theo thanh âm mà đoán thì hình như hắn còn rất trẻ, dường như là một thiếu niên.
Tán Hoa Tiên Tử gật đầu, nói :
- Đưọc, chúng ta vào trong phòng ngồi chờ!
* * * * *
Lại nói đến bọn Giang Hào, lúc này mọi người cũng ngồi xung quanh một chiếc bàn để ngắm nghía một con kiến độc đã chết, thân kiến đã bị bẹp dí vì do Giang Hào dùng chưởng lực đập mạnh. Nguyên trong lúc bất ngờ, Giang Hào bị con kiến độc này bám vào chân nhưng may mắn là chàng phát hiện kịp thời nên không bị tổn thương gì.
Cửa phòng chợt mở ra, Bạch Trường Phiêu chậm rãi bước vào và nói :
- Đây là một loại kiến độc, chỉ cần bị nó cắn một cái là chết tức khắc, thương thế của Giang huynh ra sao?
Nguyên lúc Giang Hào giết Thất cô nương xong thì cố ý khích tướng cho đối phương xuất ám khí với hy vọng là biết ám khí của Minh Nguyệt quán. Nhờ vậy chàng mới thu thập được xác một con kiến độc và cũng biết mọi biến hóa sau khi đối phương thi triển ám khí. Giang Hào tiềm phục theo dõi mãi cho đến lúc Tán Hoa Tiên Tử đến thì chàng mới triệt thoái.
Lúc này nghe Trường Phiêu hỏi thì chàng gượng cười, nói :
- Cũng may là tại hạ phát hiện kịp thời nên chưa bị cắn.
Trường Phiêu nói tiếp :
- Đây là độc vật cực kỳ nguy hiểm do Minh Nguyệt quán nuôi dưỡng, chúng ta cần phải cẩn thận mới được.
Chàng nhìn vào nơi con kiến độc bám vào chân Giang Hào và nói tiếp :
- Đồng đại phu không những giúp thoát thai hoán cốt mà còn giúp chúng ta đột phá được giới hạn của thể năng, hiện giờ trên thân thể của chúng ta có thể kháng cự với bách độc.
Thiên Y đại sư nói :
- Lão nạp cũng cảm thấy thể năng hưng phần dần dần lên tựa như muốn cải lão hoàn đồng vậy. Đồng đại phu đã đạt đến trình độ dụng dược như vậy làcó thể nói rất hiếm thấy trên thế gian.
Giang Hào tiếp lời :
- Đã có khả năng không sợ độc thì tại sao không trở lại Đào Hoa viện một chuyến nữa, giết sạch bọn chúng thì có gì đáng tiếc?
Trường Phiêu nói :
- Tán Hoa Tiên Tử đã đến rồi, sợ rằng chúng ta không thể thành công như sở nguyện, lúc này có thể địch nhân đã giăng thiên la địa võng chờ đợi chúng ta tự chui vào lưới.
Phi Vân Tử lên tiếng :
- Mộ Dung Trường Thanh và Nam Cung Thu Nguyệt có đến không? Ba bọn chúng như hình với bóng nên rất có khả năng sẽ hợp kích chúng ta.
Trường Phiêu gật đầu, nói :
- Rất có khả năng, do vậy một khi đụng độ thì chúng ta cũng cần ba người cùng xuất thủ, không để cho đối phương có cơ hội liên thủ. Tại hạ nghe khẩu khí của Tán Hoa Tiên Tử thì dường như bà ta đã hoài nghi chúng ta, như vậy là đã xuất hiện một đại cấm kỵ rồi.
Giang Hào ngạc nhiên hỏi :
- Cấm kỵ gì? Bạt đao cự địch thì còn gì là cấm kỵ nữa?
Trường Phiêu nói :
- Đó là Đồng đại phu! Chỉ cần chúng ta lộ diện là Đồng đại phu sẽ bị nghi ngờ ngay, chúng ta không thế lấy oán báo ân mà hại lão ta. Huống hồ còn một chuyện đáng sợ nữa!
Giang Hào nói :
- Luận về đạo nghĩa thì chúng ta nên cứu Đồng đại phu trước mới phải. Nhưng với tình thế hiện tại thì sợ rằng khó lòng thành công được. Bạch huynh nói một chuyện đáng sợ hơn là chuyện gì vậy?
Trường Phiêu nói :
- Tại hạ nghĩ hơi nhiều một chút. Đồng đại phu có thể giúp chúng ta thoát thai hoán cốt, thành tự tăng tiến vượt bậc thì lão cũng có thể hủy hoại chúng ta. Do vậy, một khi Đồng đại phu còn an toàn thì chúng ta mới có an toàn. Hiện tại Đồng đại phu ở đâu chúng ta chưa biết nhưng rất có khả năng là lão đang bị Tam Thánh hội khống chế.
Thiên Y đại sư nói :
- Đúng, Bạch thiếu hiệp suy nghĩ rất chu đáo, trước khi xác định được Đồng đại phu ở đâu thì chúng ta tuyệt đối không để cho người khác thấy được diện mục thật hoặc nhận ra thân phận.
Trường Phiêu tiếp lời :
- Sợ rằng lúc cứu Tri Cơ Tử chúng ta đã để lại manh mối, do vậy vãn bối mới có quyết định rút lui đột ngột, chúng ta càng rời xa Đào Hoa viện càng sớm càng tốt.
Phi Vân Tử hỏi :
- Ý của thiếu hiệp là tạm thời chúng ta án binh bất động?
Trường Phiêu nói :
- Không hẳn là vậy, bây giờ chúng ta tập trung toàn lực tìm tung tích Đồng đại phu và cứu lão ra, nhưng gặp lúc vạn bất đắc dĩ thì cũng phải kết thúc lão.
Thiên Y, Phi Vân Tử, Giang Hào đều kinh hãi đưa mắt nhìn nhau, Giang Hào buột miệng hỏi :
- Ý của Bạch huynh là giết Đồng đại phu?
Trường Phiêu gật đầu nói :
- Không sai! Khi gặp lần thứ nhất cần phải có quyết định ngay là tận lực cứu lão ta, nhưng cứu không được thì đành phải giết thôi. Chúng ta không thể mạo hiểm để cho người khác hủy diệt mình, đương kim thế gian chỉ có một mình Đồng đại phu là có năng lực hủy diệt chúng ta thôi.
Suy nghĩ kỹ thì đích thực là như vậy nên mọi người đều trầm ngâm, nhất thời không biết nên nói gì.
Trường Phiêu nói tiếp :
- Vãn bối biết các vị đều cảm thấy vãn bối có sự thay đổi nhưng chư vị thừa hiểu tình thế hiện nay chúng ta không thể làm điều gì khác được. Nếu chúng ta bị Đồng đại phu khống chế vấn đề sinh tử thì các vị thử nghĩ xem, cục diện trên giang hồ sẽ như thế nào? Hơn nữa khả năng chịu nhục chịu đau khổ của Đồng đại phu tuyệt đối không qua ba vị Chưởng môn, vạn nhất lão ta nói ra biện pháp đối phó chúng ta cho bọn Tam Thánh hội thì không những sinh mạng của chúng ta thuộc về chúng mà toàn bộ giang hồ cũng vĩnh viễn rơi vào tay bọn ác ma.
Thiên Y đại sư khẽ thở dài rồi nói :
- Cách làm tuy đi ngược với đạo nghĩa nhưng lý đương nhiên phải như vậy. Vấn đề là trong quá trình giải cứu Đồng đại phu, liệu chúng ta có thật lòng xuất tận lực không? Nếu tận lực rồi mà không cứu được, khi đó buộc phải giết lão ta thì mới không hổ thẹn lương tâm, không đắc tội với lão ta. Do vậy, lão nạp đồng ý với chủ trương của Bạch thiếu hiệp.
Phi Vân Tử lên tiếng :
- Bần đạo hy vọng hãy nói rõ sự tình một chút, khi cứu Đồng đại phu, tất cả năm chúng ta cùng xuất thủ hay thế nào? Hoặc khi giết lão ta thì có cần đủ mặt năm người tại đương trường hay không?
Bạch Trường Phiêu nói :
- Điều này hơi khó đây, vì năm người cùng xuất thủ thì rất có khả năng gặp sự chống đối của địch nhân, thế địch mạnh hay yếu và ai có thể tiếp cận Đồng đại phu thì ít nhất cũng phải có hai người tại đương trường, một người không cần hạ thủ.
Phi Vân Tử gật đầu, nói :
- Nói rất hữu lý, xem ra thì cũng đành như vậy thôi. Nhưng dù sao thì bần đạo cũng hy vọng là chúng ta có thể cứu Đồng đại phu.
Mọi người đều gật đầu tán thành ý kiến của Bạch Trường Phiêu nên không nói gì thêm gì nữa!
* * * * *
Trời sáng không lâu thì Mộ Dung Trường Thanh và Nam Cung Thu Nguyệt cũng đã đến Hàng Châu, ngoài số tùy tùng thân tín ra, còn có một toán sát thủ đi cùng. Mộ Dung Trường Thanh vào gian nhã thất trong Đào Hoa viện, hắn chưa kịp ngồi xuống thì đã lên tiếng :
- Tiên tử đã điều tra ra tung tích của bọn chúng chưa? Chúng ta có thể lập tức hợp vây tàn sát một trận!
Tán Hoa Tiên Tử gượng cười, nói :
- Ta chỉ nói có khả năng là bọn chúng chứ chưa nhìn thấy tận mặt. Tuy nhiên, từ thân pháp và kiếm thuật giết Thất nha đầu mà suy thì hình như đối phương đã đạt đến trình độ ngự kiếm thuật và thân thủ cũng đạt đến thành tựu phi hành tuyệt tích.
Mộ Dung Trường Thanh trầm ngâm một lát rồi nói :
- Nếu quả thật là bọn chúng thì Thiên Y hòa thượng mới có được bản lãnh như vậy mà thôi. Phi Vân Tử tuy thành danh đã lâu, có thể đối phó một lúc bốn cao thủ đệ nhất đẳng nhưng so với Thiên Y hòa thượng thì còn kém xa. Do vậy, chỉ cần giết Thiên Y rồi thì đám còn lại không phải bận tâm.
Tán Hoa Tiên Tử không có ý tranh biện nên mỉm cười, nói :
- Cũng mong rằng Mộ Dung huynh đệ phán đoán không sai để chúng ta dứt được mối họa canh cánh bên lòng.
Tống Thiên Hòa đứng bên cạnh liền xen vào :
- Thủ pháp giết người của đối phương tối qua nhanh như chớp, không để cho đối thủ có cơ hội ứng phó. Thiên Hòa này hơn mười năm hành tẩu giang hồ nhưng đây là lần đầu tiên mục kiến được thân thủ diêu phàm như thế!
Mộ Dung Trường Thanh ngạc nhiên, nói :
- Tống tuần sứ cũng có mặt tại đương trường à?
Tống Thiên Hòa gật đầu, nói :
- Đúng vậy, nhưng thuộc hạ vô năng không vãn hồi tình thế được, thật là phụ lòng phó thác của chư vị Hội chủ. Thuộc hạ cảm thấy vô cùng xấu hổ nên chuẩn bị từ chức tuần sứ.
Mộ Dung Trường Thanh khoát tay, nói :
- Việc từ chức để sau này hãy nói. Khi Thất cô nương bị giết thì Tiên tử đã tới chưa?
Tống Thiên Hòa nói :
- Tiên tử đến chậm một bước, nếu không thì thế cuộc tối qua có thể sẽ khác hẳn.
Trường Thanh trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi nói :
- Không đánh vào Phân hội của chúng ta mà đánh vào Đào Hoa viện thì đủ thấy đối phương hiểu khá rõ về thực lực ở Hàng Châu của chúng ta. Xưa nay chúng ta luôn an bài việc Đào Hoa viện ứng cứu cho Phân hội Hàng Châu nhưng chua an bày ngược lại, đây cũng là một vấn đề sơ suất cần phải khắc phục. Gần đây tại hạ nghiên cứu võ công của Thiếu Lâm và phát hiện khi một người luyện đến trình độ hỏa hầu nhất định thì thân thể có khả năng kháng cự với binh đao, xa thì có thể thu thập người ở ngoài mười trượng, gần thì có thể một kiếm giết mười người. Như vậy, nhất định cuộc náo nhiệt tối qua là do Thiên Y hòa thượng gây ra chứ không còn ai vào đây nữa.
Tống Thiên Hòa tiếp lời :
- Nhưng theo giọng nói thì đối phương tối qua còn rất trẻ, niên kỷ chừng hai mươi mà thôi. Thuộc hạ cũng đã nghe thật kỹ và cảm thấy đó không giống thuật biến âm đổi giọng gì. Nếu là cao tăng hàng chữ "Thiên" thì không thể có người trẻ như vậy.
Mộ Dung Trường Thanh trầm ngâm rồi nói tiếp :
- Tại hạ đã phái mười toán nhân thủ giám sát hoạt động của Thiếu Lâm, Võ Đang và Động Đình minh, theo thông tin truyền báo thì bọn chúng đều án binh bất động. Nếu không phải là Thiên Y hòa thượng thì nhân vật nào có được bản lãnh như vậy? Dù Phi Vân Tử có được thân thủ như thế thì giọng của lão cũng không thể trẻ được, không phải hai nhân vật này thì còn ai?
Tống Thiên Hòa nói :
- Đinh Kỳ và thuộc hạ của hắn chết thế nào, Tống mỗ không được trông thấy nên chẳng dám cuồng ngôn, nhưng việc Thất cô nương bị giết thì chỉ thấy một đường kiếm lóe lên như ánh chớp, thế là đầu của Thất cô nương đã rơi xuống. Tống mỗ thầm nghĩ, nếu đường kiếm đó tấn công mình thì tuyệt không thể tránh né. Tuy nhiên, trước khi chết Thất cô nương còn kịp lấy ám khí ra, còn Tống mỗ sợ rằng không được như vậy.
Bỗng nhiên Tống Thiên Hòa làm chuyện khác thường trên giang hồ là hạ thấp tài nghệ của mình, phải chăng hắn bị kiếm pháp của đối phương tối qua làm cho kinh khiếp mà có ý thoái ẩn giang hồ? Hoặc giả hắn còn có dụng tâm gì khác? Điều này chỉ có Mộ Dung Trường Thanh hiểu rõ mà thôi. Nguyên Tống Thiên Hòa muốn mượn chuyện này nói rõ cho Mộ Dung Trường Thanh hình dung được võ công của đệ tử Minh Nguyệt quán, quả nhiên Trường Thanh nghe vậy thì hơi biến sắc. Hắn đã kinh ngạc bởi kiếm thuật tinh kỳ của đối phương tối qua bây giờ nghe nói trình độ võ công hơn người của đệ tử Minh Nguyệt quán thì làm sao không biến sắc?
Tán Hoa Tiên Tử liền mỉm cười, nói :
Chương trước | Chương sau