- Cổ thiếu gia tin hay không tin thì bổn cô nương cũng không cần thiết phải phô trương.
bạn đang xem “Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cổ Vị Y ngửa mặt cười khanh khách rồi nói :
- Để ta xem coi bản lĩnh của Đổng gia như thế nào mà nàng kiêu ngạo như thế.
Gã nói xong thì quát lệnh cho những gã thuộc hạ Long Thiên môn.
- Bắt ả đưa về biệt phủ của bổn thiếu gia.
Lịnh được phát ra, những gã thuộc hạ của Cổ Vị Y đồng loạt lao tới Đổng Ngọc Lan chẳng khác nào bầy sói đói chực thộp lấy con mồi yếu đuối. Nhân dạng của Đổng Ngọc Lan nhỏ nhắn, như một trang tiểu thư đài cát thì có điều gì khiến bọn thuộc hạ của Cổ Vị Y e dè hay lo lắng. Trong mắt chúng, Ngọc Lan chẳng khác nào một tiểu nữ, không đáng để mắt đến.
Nhưng sựư biến xảy ra hoàn toàn không như Cổ Vị Y nghĩ, khi mười gã thuộc hạ của y lao tới, Đổng Ngọc Lan chỉ xoay tròn đôi ngọc thủ, một tấm màn ảo khí xuất hiện tợ như bức tường hứng lấy những gã đó.
Ầm...
Sau tiếng sấm động dữ dội mười gã thuộc hạ của Cổ Vị Y tợ như mười chiếc lá bị cuốn bay ngược về sau rồi nằm duỗi dài dưới sàn gạch, chẳng thể nào gượng ngồi lên nổi.
Cổ Vị Y quá đổi sửng sốt trước uy lực kỳ ảo do ngọc chưởng của Đổng Ngọc Lan tạo ra. Gã sượng mặt nhìn nàng, trong khi Ngọc Lan thì rất dửng dưng.
Ngọc Lan nhìn gã, nhạt nhẽo nói :
- Đổng huynh của bổn cô nương đúng là một thư sinh hủ lậu, nhưng còn bổn cô nương thì khác. Cổ thiếu gia có muốn thỉnh giáo tuyệt nghệ của bổn cô nương hay không?
Cổ Vị Y nhìn nàng chằm chằm. Một chưởng vừa rồi của Ngọc Lan đủ để gã chứng nghiệm võ công của nàng không phải tầm thường, mà phải nói là một cao thủ kỳ tuyệt trong võ lâm, nhưng đến lúc này thì gã lại không còn đường rút lui nữa bởi lời thách thức của nàng.
- Chẳng lẽ với một thiếu nữ diễm lệ như Ngọc Lan một Cổ thiếu gia của Long Thiên môn cũng cúi mặt không dám nhận lời thách thức sao?
- Nếu gã làm điều đó thì còn gì là Long Thiên môn.
Cổ Vị Y cười khẩy rồi nói :
- Được... Nếu nàng muốn ta thỉnh giáo thì ta sẵn sàng thỉnh giáo võ công của nàng.
Nàng sẽ hối không kịp khi giao thủ với bổn thiếu gia.
Y nói rồi toan vận công giao chưởng với Đổng Ngọc Lan thì một tiếng quát cất lên :
- Dừng tay.
Cổ Nhạc Vân cùng phu nhân là Tăng Thi Nương song hành bước vào.
Nét mặt của Môn chủ Long Thiên môn với vẻ bất nhẫn và cau có.
Lão Môn chủ Cổ Nhạc Vân bước thẳng đến trước mặt Cổ Vị Y, gắt giọng nói :
- Vị Y... ngươi đừng làm trò cười cho thiên bạ nữa. Long Thiên môn còn tồn tại trong giang hồ hay không, hoặc sẽ mất mặt chẳng dám nhìn bằng hữu võ lâm là do ngươi đó.
Cổ Vị Y sa sầm mặt, miễn cưỡng nói :
- Gia gia...
Cổ Nhạc Vân gắt giọng nạt ngang :
- Im...
Cổ Nhạc Vân giũ ống tay áo biểu thị sự phẫn nộ của mình với Cổ Vị Y rồi quay lại ôm quyên xá Đổng Kỹ Thượng và Đổng Ngọc Lan.
- Đổng công tử, Đổng tiểu thư... Vị Y vì không biết Đổng gia, nên mới có thái độ mạo phạm với Đổng công tử và Đổng tiểu thư... Lão phu thay mặt Long Thiên môn rất mong Đổng công tử và Đổng tiểu thư miễn thứ.
Đổng Kỹ Thượng ôm quyền thủ lễ :
- Tại hạ không dám nhận lời cáo lỗi của Môn chủ. Có lẽ tại hạ đã làm điều gì đó khiến cho Cổ thiếu gia bất nhẫn nên mới có thái độ hiềm khích với tại hạ. Tại hạ chỉ mong sự hiềm khích đó không kéo dài lâu hơn nữa.
Ngọc Lan lườm Đổng Kỹ Thượng.
Nàng nhìn lại Kỹ Thượng ôm quyền thủ lễ từ tốn nói :
- Lão Môn chủ đã có lời nói, xem như đã hóa giải hiềm khích. Tiểu nữ chỉ mong sau này Cổ Vị Y công tử đừng làm phiền đến Đổng huynh. Đổng huynh chỉ là một thư sinh chân yếu tay mềm, trói gà không chặt, bi Cổ thiếu gia bức nhục.
Đổng gia đâu thể khoanh tay ngồi nhìn.
Cổ Nhạc Vân nhìn lại Cổ Vị Y.
- Vị Y...
Nghe lão gọi tên mình Vị Y miễn cưỡng đáp lời :
- Cổ Vị Y.
- Hãy tạ tội với Đổng công tử.
Vị Y tròn mắt nhìn Môn chủ Long Thiên môn.
- Gia gia...
Đổng Kỹ Thượng ôm quyền nói :
- Lão Môn chủ... Lão Môn chủ đừng ép buộc Cổ thiếu gia làm điều thiếu gia không muốn. Chỉ cần hóa giải được hiềm khích tại hạ mãn nguyện rồi.
Vị Y thở phào một tiếng, nhìn Đổng Kỹ Thượng bằng ánh mắt khe khắc. Môn chủ Long Thiên môn ôm quyền :
- Lão phu thay mặt Vị Y đa tạ công tử.
Cổ Vị Y lườm Đổng Kỹ Thượng, rồi nhìn Tiêu Dao Mần.
Y bắt gặp nụ cười mỉm trên hai cánh môi của Tiêu Dao Mẫn mà sắc diện bất giác đỏ bừng nóng hổi.
Buông một tiếng thở dài, Cổ Vị Y quay bước đi thẳng ra cửa.
Cổ Nhạc Vân không cản y lại.
Lão nhìn lại Đồng Kỹ Thượng :
- Lão phu không biết Đổng công tử du lãm đến Dương Châu, không tiếp đón. Nay đã biết công tử đến, lão hủ rất muốn công tử quá bước đến Long Thiên môn.
Lão nhìn lại Đổng Ngọc Lan :
- Cả tiểu thư nữa.
Đổng Kỹ Thượng ôm quyền nhu hòa đáp lời Môn chủ Long Thiên môn :
- Đổng Kỹ Thượng không dám làm phiền Môn chủ. Lần này đến Dương Châu, Đổng Kỹ Thượng chỉ muốn du lãm ngắm cảnh đẹp Dương Châu, cùng những thi nhân, họa nhân tài danh của Dương Châu đề bút, phóng thơ tìm thú tao nhàn. Kỹ Thượng không dám để Môn chủ phải bận tâm chu toàn.
Cổ Nhạc Vân nói :
- Lão phu đã từng là môn khách của Đổng gia, rất ngưỡng mộ Đổng gia. Nếu có cơ hội, lão phu mong Đổng công tử và Đổng tiểu thư đến Long Thiên môn để lão phu tỏ lòng ngưỡng mộ Đổng gia.
Kỹ Thượng nhìn lão ôm quyền nói :
- Nhiệt tâm của Môn chủ, Đổng Kỹ Thượng ghi nhận. Nếu có cơ hội, Đổng Kỹ Thượng sẽ tìm đến Long Thiên môn vấn an Môn chủ.
- Đa tạ Đổng công tử... lão phu chờ công tử và tiểu thư.
Lão nói rồi ôm quyền xá Đổng Kỹ Thượng và Đổng Ngọc Lan rồi cùng với Tăng Thi Nương quay bước trở ra cửa Đại hí viện Dương Châu.
Những gã thuộc hạ của Cổ Vị Y đều lấm lét đồng loạt đứng lên nối gót theo sau lão.
Tiêu Dao Mẫn nhìn Đổng Kỹ Thượng.
- Hóa ra Đổng huynh là người của "Đổng gia" thế mà Dao Mẫn lại không biết.
Đổng huynh kín đáo quá.
Kỹ Thượng nhìn lại nàng từ tốn nói :
- Nếu như ta nói mình là người của Đổng gia thì hổ thẹn quá. Người của Đổng gia ai nấy đều có võ công kỳ tuyệt. Ngay cả những môn khách của Đổng gia cũng đều là những đại cao thủ hiếm có người đối địch, nhưng trong Đổng gia lại có một người chẳng có võ công tí gì cả. Cái gã vô dụng đó lại là Đổng Kỹ Thượng, thứ hỏi làm sao ta dám nhận mình là người của Đổng gia.
Đổng Ngọc Lan chen vào :
- Bởi vì đại ca không tự nhận mình là người của Đổng gia nên ai cũng bức hiếp đại ca hết. Ngay cả một gã Cổ thiếu gia, võ công không ra gì cũng buộc đại ca phải hành bái ba lạy. Thử hỏi nếu đại ca hành bái gã đó thì còn gì là uy danh của Đổng gia chứ.
Nàng nói rồi lườm Đổng Kỹ Thượng.
Nhận cái lườm của Ngọc Lan, Đổng Kỹ Thượng lã giã cười, vừa nói :
- Hậy... xá muội đừng quan trọng những tiểu tiết đó. Chỉ cần huynh không nhận mình làm người của "Đổng gia" là được rồi. Huynh chỉ thích an lành ngao du sơn thủy, đề thơ phóng bút chứ tuyệt nhiên không muốn có hiềm khích đến với mình.
Ngọc Lan nhìn thẳng vào mắt Đổng Kỹ Thượng.
- Những người yếm thế như đại ca, thiên hạ không nể mặt đâu.
- Đã có xá muội rói, ta còn sợ gì nữa.
Y điểm nụ cười mỉm :
- Tại sao xá muội biết ta ở đây mà tìm.
Nàng lườm Đổng Kỹ Thượng :
- Huynh đi đến cùng trời cuối đất, muội cũng tìm ra được huynh nữa. ở đâu mà không có môn khách của Đổng gia chứ. Nhưng muội không đi tìm Đổng huynh đâu.
Muội chỉ vô tình biết Đổng huynh ở đây thôi. Nếu muội đến chậm mặt chút thì Đổng huynh làm bể mặt Đổng gia rồi. Không biết cái gã công tử họ Cổ kia còn xem Đổng gia trong mắt của gã không.
Đổng Kỹ Thượng nhìn Ngọc Lan :
- Muội đến Dương Châu không có ý tìm huynh... vậy muội tìm cái gì ở Dương Châu này Đổng huynh biết muội không có cái thú tao nhã du sơn ngắm cảnh như huynh đâu!
- Muội không giống đại ca đâu.
Nàng ngập ngừng rồi nói tiếp :
- Muội đến Dương Châu vì một người khác!
Kỹ Thượng cười khẩy rồi nói :
- Xá muội không nói ra, huynh cũng biết muội tìm đến Dương Châu vì ai rồi.
Y nhìn vào mắt Đổng Ngọc Lan :
Chương trước | Chương sau