Người nọ buông tiếng thở ra rồi nói.
bạn đang xem “Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ngạn Kim Tiêu vẫn còn đọng trong tâm thức của nàng à?
Di Hoa không khỏi bối rối khi nghe câu nói này. Nàng miễn cưỡng nói :
- Tôn giá khoát chân diện của Ngạn Kim Tiêu nên Di Hoa lầm tưởng Ngạn Kim Tiêu là người.
Tà Nhân Vô Diện chấp tay sau lưng đến trước mặt Di Hoa. Y từ tốn nói :
- Nàng đang tự che đậy lòng mình. Nếu Mộng Di Hoạ khắc một dấu ấn trong tâm Ngạn Kim Tiêu thì ngược lại chắc chắn Ngạn Kim Tiêu cũng đã khắc một dấu ấn trong nội thức cửa nàng. Dù sao Ngạn Kim Tiêu cũng đã được hưởng thụ được cái gì mà người khác không hưởng được. Như ta đây cũng thích nàng nhưng chỉ biết đứng từ xa chiêm ngưỡng trang giai nhân mà mình mộng tưởng.
Đôi lưỡng quyền của Di Hoa ửng hồng.
Nàng cúi mặt nhìn xuống lí nhí nói :
- Di Hoa thực thi xong chức nghiệm mà tôn giá đã trao cho Di Hoa.
Di Hoa ngẩng mặt nhìn lên, khuôn mặt của Ngạn Kim Tiêu vẫn ở ngay trước mắt nàng, nhưng lại nghĩ thầm :
- "Ngươi không phải là Ngạn Kim Tiêu mà chỉ khoác chân diện của Ngạn Kim Tiêu".
Di Hoa buông tiếng thở dài rồi ôn nhu nói :
- Xem như những món nợ mà Di Hoa đã vay của tôn giá, Di hoa đã trả xong. Tôn giá đã giúp Di Hoa trả được mối hận cho mẫu thân, Di Hoa đáp lễ lại tôn giá bằng tất cả những gì mình có. Nợ đã trả xong, kể từ hôm nay Di Hoa sẽ quay về cuộc sống bình thường của một nhi nữ.
- Nàng không nghĩ mình là độc thân à?
- Di Hoa chấp nhận số phận đó.
Tà Nhân Vô Diện cười khẩy rồi nói :
- Phải chăng trong tâm tưởng nàng đã nảy sinh ý niệm. Nếu như Kim Tiêu phải chết, nàng sẽ là người coi mộ phần cho hắn.
Di Hoa gật đầu.
- Di Hoa có ý niệm đó.
- Hóa ra gã tiểu tử Ngạn Kim Tiêu kia cũng tốt phúc. Y được một trang giai nhân tuyệt sắc, à phải nói là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân tơ tưởng đến. Cả khi chết cũng được nàng coi mộ.
Tà Nhân Vô Diện nhìn thẳng vào mắt nàng.
- Sao Di Hoa lại có ý nghĩ đó?
- Ai cũng có xúc cảm riêng của bản thân mình mà.
- Nói đúng hơn là nàng đã yêu Ngạn Kim Tiêu.
- Di Hoa đã yêu Ngạn Kim Tiêu.
- Nàng yêu Kim Tiêu, sao lại còn hại Kim Tiêu.
- Trả nợ cho tôn giá và muốn giữ Kim Tiêu cho riêng mình..
- À.. Thì ra trong tình yêu nữ nhân thường ích kỷ hơn nam nhân.
Y nhún vai :
- Thôi được... Đó đã là ý nguyện của nàng. Nàng có quyền suy nghĩ và hành động theo ý của mình.
Tà Nhân Vô Diện quay mặt nhìn ra ngoài gian phòng xá, hướng mắt ngắm vầng trăng đầy.
Y khẽ ngâm một bài thơ :
"Nhân sinh thi triều lộ, cư thế đa đồn kiền
Ưu nan thương tảo chí, hoan hội thương khổ văn
Niệm đương phụng thời dịch, khứ nhĩ nhật dao viễn
Tình thư minh thê lương, lâm thực bát năng phận
Độc tọa phòng trung, thuỳ dữ tương khuyết miễn.
Trường dạ bất năng miên, phục châm triền chuyển
Ưu lai như tuần hoàn, phi tịch bát khả quyện".
Dịch :
(Đời người như sương mai, cuộc sống nhiều truân chuyên
Buồn khó thường đến sớm, hợp vui chuyện về chiều.
Viết thư tình xót xa, bưng cơm không muốn vào
Một mình trong phòng vắng, cậy ai để khuyên ta
Đêm dài không ngủ được, úp mặt trăn trở hoài.
Nỗi buồn luôn ập đến, chiều kia cuộc không hay).
Đọc xong tứ thi đó, Tà Nhân Vô Diện buông tiếng thở dài.
Di Hoa nhìn phía sau lưng y. Nàng nhỏ nhẻ nói :
- Tôn giá cho Di Hoa diện kiếu lần này để chia tay với Di Hoa, tôn giá có điều gì muốn nói với Di Hoa.
Tà Nhân Vô Diện lại buông tiếp một tiếng thở dài nữa rồi quay lại nhìn nàng :
- Một đời người có rất nhiều điều muốn nói, nhưng người ta khi nói ra thì chẳng còn giữ lại gì cho mình. Nên hay nhất đừng nên nói ra cái điều mình muốn giữ trong lòng.
Di Hoa nhìn Tà Nhân Vô Diện. Khuôn mặt của Ngạn Kìm Tiêu vẫn hiện hữu ngay trước mắt nàng.
Di Hoa ôn nhu nói :
- Tôn giá không còn gì để nói, Di Hoa cáo từ.
- Nàng đi đâu.
- Tìm một chốn hoang sơ nào đó đến khi nghe được tin Ngạn Kim Tiêu không còn, Di Hoa sẽ tìm đến đưa xác Kim Tiêu về với mình.
- Lời nói đó của nàng khiến trái tim đau biết chừng nào. Nếu nàng muốn dành Ngạn Kim Tiêu cho riêng mình thì ta cũng muốn có Di Hoa cho riêng ta nhưng rất tiếc Di Hoa đã không còn của ta nữa rồi. Nàng đã thuộc về một người khác.
- Kim Tiêu khác tôn giá.
- Ta đang khoát chân diện chia Ngạn Kim Tiêu.
- Đúng là tôn giá đang khoát chân diện của Ngạn Kim Tiêu, nhưng tôn giá sẽ lại có một bộ mặt khác. Mỗi một khuôn mặt là một con người khác trong tôn giá..
Nàng cắn răng trên vào môi dưới.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Tôn giá không có một khuôn mặt nào của riêng mình cả. Kẻ vô diện thì có mặt hiện hữu trên đời này không. Tôn giá không có thật.
- Ta không có bộ mặt của riêng mình, nhưng ta lại ở trên thiên hạ.
Tà Nhân Vô Diện bước đến trước mặt Mộng Di Hoa.
- Nàng sẽ rời bỏ ta, ta chỉ cho nàng con đường phải đến để chờ Ngạn Kim Tiêu.
Di Hoa nhìn vào mắt Tà Nhân Vô Diện :
- Tôn giá muốn Di Hoa đi con đường nào.
Tà Nhân Vô Diện chỉ ra ngoài ghềnh đá :
- Nàng cứ đi thẳng theo ghềnh đá này sẽ đến cái nơi nàng cần phải đến.
- Đi xuống vực thẳm.
Tà Nhân Vô Diện gật đầu :
- Đúng.... Nàng đã trả được thù cho mẫu thân, đã làm tròn những chức phận cần phải làm của một trang giai nhân tuyệt sắc trên đời này. Việc sau cùng nàng phải làm là để lại cho người ta một câu hỏi về sự tồn sinh của nàng. Mãi mãi chẳng một ai tìm câu trả lời về sự ra đi của Mộng Di Hoa.
Buông một tiếng thở dài nhưng nụ cười mỉm lại hiện trên hai cánh môi của Tà Nhân Vô Diện.
Di Hoa nhìn Tà Nhân Vô Diện từ tốn nói :
- Khi Di Hoa đặt chân đến gian phòng xá trên đỉnh Bạch Sơn để diện kiến với tôn giá lần cuối. Di Hoa cũng đã nghĩ đến cái điều này, con đường tôn giá chỉ cho Di Hoa có lẽ là của đường đuy nhất Mộng Di Hoa phải đi và đến nơi mình phải đến.
Nàng mỉm cười từ tốn nói :
- Làm một độc nhân đơn lẻ, Di Hoa cũng chẳng thích thú gì, nhưng trước khi Di Hoa đi. Di Hoa có một điều thỉnh cầu tôn giá.
- Nàng đang thỉnh cầu ta cho Ngạn Kim Tiêu một sinh lộ. Sinh lộ của Ngạn Kim Tiêu đã bị nàng bít rồi. Hắn sẽ phải chết, hắn chết sau khi làm xong chức nghiệp mà hắn phải làm.
- Di Hoa đâu có xin tôn giá cho Kim Tiêu một sinh lộ. Ai cũng có định số của mình cả mà. Kim Tiêu cũng đã được Di Hoa đền đáp.
Khuôn mặt của Tà Nhân Vô Diện đanh lại rồi như muốn chảy xệ xuống.
Y nhạt nhẽo nói :
- Ta đã chứng kiến sự đền đáp của nàng dành cho hắn.
Tà Nhân Vô Diện vuốt cằm giống hệt động tác của Kim Tiêu rồi ôn nhu nói :
- Nàng thỉnh cầu ta điều gì?
Hãy cho Di Hoa chứng nghiệm chân diện dung của tôn giá.
- Biết người thì biết mặt, khi Di Hoa rời khỏi cảnh giới này cũng không đem theo sự tò mò thắc mắc của mình.
Tà Nhân Vô Diện phá lên cười. Y vừa cười vừa nhìn Di Hoa :
- Ai cũng muốn biết chân diện thật của Tà Nhân Vô Diện. Ta đồng ý với lời thỉnh cầu của nàng. Đây là một biệt lệ mà ta luôn đành cho người phải chết.
Tà Nhân Vô Diện chỉ về ghềnh đá "Vọng Tình".
Chương trước | Chương sau