Hay lại giếng một con cóc gọi trời mưa.
bạn đang xem “Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Vậy ai là kẻ giết Đồng Tử Võ Đang Trình Nhuật?
- Sát Thủ Vô Diện chứ còn ai nữa.
- Vậy Sát Thủ Vô Diện là ai?
- Kim Tiêu hổng biết, nàng cũng không biết và cả võ lâm không biết. Đó là một con người không ai biết mặt.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài :
- Tại sao nàng quan tâm đến Sát Thủ Vô Diện?
- Bởi vì y dã giết người trong Đổng phủ.
Kim Tiêu khoanh tay trước ngực bước đến bên cửa sổ. Kim Tiêu suy nghĩ một lúc rồi quay lại :
- Nàng lo cho Tống Thừa Ân đại ca phải không?
Ngọc Lan nheo mày gắc giọng nói :
- Nói bậy.
- Vậy nếu Sát Thủ Vô Diện có mặt trong Đổng phủ, nàng sẽ lo cho ai nào?
- Người Ngọc Lan lo chính là Đổng đại ca.
Kim Tiêu nghiêm mặt :
- Lo cho Đổng huynh nên nàng sợ Kim Tiêu là Tà Nhân Vô Diện và có thể sát tử Đổng huynh.
- Nếu như Kim Tiêu là Tà Nhân Vô Diện, Ngọc Lan thỉnh cầu ngươi đừng hại đến Đổng huynh.
- Không phải hại mà là giết Đổng đại ca ca nàng.
Ngọc Lan gật đầu.
Kim Tiêu bước đến bên Ngọc Lan.
- Nếu Kim Tiêu là Tà Nhân Vô Diện, nàng thỉnh cầu ta tha cho Đổng huynh.Vậy nàng trả ta bằng cái gì nào?
Ngọc Lan nhìn sửng Kim Tiêu.
- Vậy Kim Tiêu có phải là Tà Nhân Vô Diện không?
- Đúng thì sao, không phải thì sao?
- Kim Tiêu phải nói rõ chứ.
- Vậy nàng nói trước nếu như Kim Tiêu là Tà Nhân Vô Diện, nàng sẽ đổi gì để ta không sát hại Đổng huynh.
- Cái gì cũng được.
Kim Tiêu nhíu mày :
- Cái gì cũng được là sao?
Ngọc Lan đỏ mặt.
Nàng miễn cưỡng nói :
- Kim lượng... Kim Tiêu chịu chứ?
- Chắc chắn Sát Thủ Vô Diện không đòi ngân lượng đâu. Với bản lĩnh võ công như Tà Nhân Vô Diện thì đâu cần kim lượng. Kim lượng y có thừa mà.
- Vậy Kim Tiêu đòi gì?
- Kim Tiêu à... Kim Tiêu đòi hôn nàng.
Ngọc Lan đỏ mặt thẹn thùng :
- Ngươi...
Kim Tiêu giả lả nói.
- Sao... Đổng Ngọc Lan không chịu à?
- Ngươi đòi cái gì kỳ vậy?
- Thích cái gì đòi cái nấy mà.
- Sao ngươi không đòi cái khác?
- Ta thích hôn nàng, mà lại đòi cái khác là đòi cái gì?
Chân diện Đổng Ngọc Lan nóng rần lên khi nghe Kim Tiêu thốt ra lời nói này.
Nàng miễn cưỡng nói :
- Kim Tiêu thích Ngọc Lan à?
Kim Tiêu gật đầu nói :
- Tà Nhân Vô Diện Ngạn Kim Tiêu thích nàng rồi, không cần phải nói.
Ngọc Lan ngượng ngùng thẹn chín mặt.
Kim Tiêu nói tiếp :
- Nhưng rất tiếc Ngạn Kim Tiêu chỉ là tà nhân hữu diện thồi, nên vẫn có mặt mũi đàng hoàng. Còn người nàng thỉnh cầu là Tà Nhân Vô Diện hổng có mặt. Do đó Ngạn Kim Tiêu đành phải nhịn thèm cục mỡ Đổng Ngọc Lan.
- Ngươi....
Kim Tiêu khoát tay :
- Thôi mà... Đừng có ngươi nữa mà...
Nàng yên tâm đi, Đổng huynh đã có Tống Thừa Ân bảo vệ rồi. Cái gã ôn dịch tà nhân kia không làm tổn hại đến Đổng đại ca được đâu. Còn khi nào nàng cần đến Ngạn Kim Tiêu thì nhớ Ngạn Kim Tiêu đòi hỏi cái gì ở nàng.
Kim Tiêu đổi giọng khe khắc nói tiếp :
- Bỏ ý niệm tạp nham trong đầu Ngọc Lan nhe. Đừng có nghĩ Ngạn Kim Tiêu là cái gã ôn dịch kia. Kim Tiêu đi đây.
Kim Tiêu nói rồi điểm mũi giày lướt ra khỏi thủy xá bằng lối cửa sổ. Chàng thi triển "Bách Bộ Hư Tướng" lướt vào trong bờ. Vừa thi triển "Bách Bộ Hư Tướng" Kim Tiêu vừa nghĩ thầm :
- "Mình phải đến gặp lão Từ Quảng"
Kim Tiêu dừng bước bên bờ Dĩ Hồ, nhìn lại gian thảo xá. Chàng mỉm cười nghĩ về Đổng Ngọc Lan.
- Nàng ngây thơ quá.
Ý niệm đó còn đọng trong đầu Ngạn Kim Tiêu thì bất thình lình có tiếng chim đêm rít lên bầu trời đêm thăm thẳm. Tiếng chim đêm đó buộc Kim Tiêu liên tưởng đến đêm đối mặt với lão Từ Quảng trong khu vườn đào. Cùng với sự liên tưởng đó, một cảm giác bồn chồn xuất hiện trong chàng.
Kim Tiêu đứng lặng ra như thể dưới chân chàng vừa có một hấp lực vô hình giữ chặt lấy đôi cước pháp. Cảm giác bồn chồn kia càng lúc căng lan tỏa ra trong nội thức của Kim Tiêu.
Kim Tiêu từ quay mặt nhìn lại.
Đứng ngay sau lưng chàng chỉ cách ba trượng là Tống Thừa Ân, nhưng trang phục không phải của Tống Thừa Ân.
Kim Tiêu nhìn người đó gần như không chớp mắt.
Một lúc lâu, Kim Tiêu mới lên tiếng, bởi sự im lặng khiến cho Kim Tiêu ngột ngạt những tưởng nghẹt thở.
- Tôn giá không phải là Tống Thừa Ân đại ca?
- Nếu như ta thay đổi phục trang của Tống Thừa Ân thì ta là ai?
Kim Tiêu sượng mặt :
- Nếu tôn giá vận trang phục của Thừa Ân đại ca nhất định Ngạn Kim Tiêu sẽ phải lầm tưởng tôn giá là Tống Thừa Ân.
- Vậy sao ta không làm điều đó?
Lời nói này cửa y khiến Kim Tiêu sượng mặt. Chàng buột miệng hỏi lại :
- Tại sao các hạ không làm điều đó?
- Ngạn Kim Tiêu nghiệm ra được mà.
- Tôn giá muốn cho Ngạn Kim Tiêu biết tôn giá có bộ mặt của Thừa Ân nhưng người lại không phải là Tống Thừa Ân.
- Không sai.
Kim Tiêu chăm chăm nhìn vào mặt người đó. Chàng không tìm ra một cái nét khác biệt nào trên khuôn mặt của Tống Thừa Ân mặc dù biết người đó đang dụng bí thuật Dị dung của Vương Tự Khan.
Kim Tiêu miễn cưỡng nói :
- Tôn giá là Vương Tự Khan.
- Ta là ai cũng được, Ngạn Kim Tiêu không cần biết. Lúc này đây ta có bộ mặt của Tống Thưa Ân, tại sao Kim Tiêu không gọi ta là Tống huynh, hay Tống đại ca?
Kim Tiêu nhún vai :
- Kim Tiêu biết tôn giá giả dạng làm Tống huynh rồi làm sao xem tôn giá như Tống huynh được?
- Thế ngươi sẽ gọi ta bằng gì?
- Nếu biết được mặt thật của tôn giá, Kim Tiêu sẽ có cách xưng hô của mình.
- Rất khí khái rất thẳng thắn. Kim Tiêu muốn biết chân diện của ta không?
- Tất nhiên Kim Tiêu rất muốn biết. Tôn giá hẳn chính là con người thần bí mà giới võ lâm gọi là Tà Nhân Vô Diện, hay Sát Thủ Vô Diện gì đó phải không.
- Giới võ lâm gọi ta là Sát Thủ Vô Diện, hay Tà Nhân Vô Diện, còn như ta biết Kim Tiêu gọi ta bằng ngoại danh khác kia mà.
- Kim Tiêu gọi tôn giá là Tà Nhân Thiên Diện.
- Tại sao không gọi ta là Thiên Diện Tà Nhân mà lại thêm chữ tà vào làm gì? Kim Tiêu có thể cho ta biết tà nhân là gì, chính nhân là gì không?
Chương trước | Chương sau